Ngã Dục Phong Thiên

- Là chính ngươi tâm chí không kiên định, bị mặt nạ này mê hoặc, đâu có liên quan tới lão phu!

Lão Tổ Lý gia lớn tiếng kêu lên.

Ngón tay của Mạnh Hạo dừng lại trước mặt Lão Tổ Lý gia, hắn lạnh lùng nhìn, không nói câu nào, mà chỉ dừng lại một chút rồi trực tiếp đè xuống. Lão Tổ Lý gia kêu rên lên đầy thê lương, thân thể lão vốn u ám, nay bị ép cho mà như sắp tan rã.

- Nếu ở bên ngoài, một ngón tay của lão phu cũng đủ khiến ngươi chết trăm ngàn lần!

Lão Tổ Lý gia rống lên, lòng đầy không cam chịu. Thân thể lão dường như sắp tiêu tan thì ngón tay của Mạnh Hạo dừng lại, chậm rãi nhấc lên, Lão Tổ Lý gia vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại bị ép cho một lần nữa.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lần này không phải kêu rên nữa, mà là thét lên, thân thể Lão Tổ Lý gia lại càng thêm mờ nhạt, tràn ra rất nhiều huyết khí, trông ủ rũ vô cùng, nhưng lão vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngón tay của Mạnh Hạo.

- Mạnh mỗ bị mặt nạ mê hoặc, vẫn là do ngươi âm thầm dẫn dắt, việc này ngươi và ta đều biết rõ, hai ngón tay trừng phạt, nhưng dư âm chưa tan, nếu có lần sau thì đừng trách sao Mạnh mỗ không tuân thủ ước định, mà trực tiếp tiêu diệt ngươi.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, rồi chậm rãi thu ngón tay lại. Lão Tổ Lý gia thoạt trông có vẻ kiên cường, nhưng thực tế lòng vô cùng thấp thỏm không yên, mà lại càng sợ hãi với sự tàn nhẫn của Mạnh Hạo khi ra tay.

Lúc trước đúng là lão thừa dịp Mạnh Hạo hiểu ra Phệ Linh Kinh liền dùng phương pháp đặc thù dẫn động mặt nạ, định làm cho Mạnh Hạo đeo. Nhưng sắp sửa thành công thì Mạnh Hạo lại tỉnh táo lại.

- Tàn linh này thân phận kỳ quái, chắc chắn không phải huyết thần, mà có lai lịch.

Mạnh Hạo liếc mặt nạ một cái, thu ngón tay lại rồi ép ra một giọt máu tươi, đánh thẳng tới chỗ hồn phách của Lão Tổ Lý gia.

Giọt máu này vừa rơi xuống liền hóa thành màn sương máu, lập tức bao phủ lấy Lão Tổ Lý gia, tiếng rú gào lại vang lên. Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, thế mới thu linh thức lại, để mặc cho Lão Tổ Lý gia kia không ngừng kêu trời kêu đất ở trong mặt nạ.

Mạnh Hạo lấy được truyền thừa, lại có lời cảnh báo của Huyết Tiên nên biết không thể tùy tiện đeo mặt nạ này được, nếu không thì sẽ bị lạc mình. Mà trong truyền thừa, Huyết Tiên cũng không nói gì nhiều về lai lịch của chiếc mặt nạ này.

Chỉ nói rằng mặt nạ thiên biến vạn hóa, đeo vào rồi sẽ có nhiều diệu dụng, thậm chí rất nhiều thuật pháp thần thông của Huyết Tiên truyền thừa đều phải đeo mặt nạ thì mới thi triển được, tỷ như Tứ đại thuật pháp kia đúng là như thế.

Nhưng nếu tu vi không phải Kết Đan thì ngàn vạn lần không được đeo.

Mà chỉ, ấn và Sát giới tam thức do Huyết Tiên sáng tạo ra sau ba thất bại kia thì không cần mặt nạ, mà như ấn ký khắc sâu vào trong đầu Mạnh Hạo.

- Mặt nạ này vừa rồi đã mê hoặc ta, mặc dù ta là truyền thừa giả nhưng cũng không thể khiến mặt nạ làm được điều này. Thế mà một tàn linh lại có thể… Vả lại rõ ràng ngao khuyển đã nhập chủ, trở thành khí linh, vì sao tàn linh này có thể làm được như thế?

Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng thầm để chuyện này dưới đáy lòng, cũng là nguyên nhân vì sao hắn không giết Lão Tổ Lý gia.

Thu mặt nạ vào túi Càn Khôn, Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh rồi lấy ra chiếc gương đồng, cầm trong tay, hắn cẩn thận xem xét.

Vừa rồi nếu không phải gương đồng này phát ra âm thanh, Mạnh Hạo chắc chắn sẽ bị mặt nạ mê hoặc mà đeo lên, một khi đeo rồi Mạnh Hạo không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Huyết Tiên, lòng vẫn còn sợ hãi.

- Âm thanh vừa rồi giống như tiếng chim hót…

Mạnh Hạo nhìn gương đồng này một lúc lâu, thậm chí đưa linh thức vào thăm dò cũng không phát hiện ra gì. Mãi lâu sau, hắn mới cất nó đi, rồi lấy Như Ý Ấn mà hắn lấy được từ chỗ Kháo Sơn Lão Tổ ra.

Hắn đã nhiều lần nghiên cứu ấn này nhưng không phát hiện ra tác dụng của nó, lúc này hắn cầm nó trong tay, vận chuyển tu vi trong cơ thể rồi rót vào. Một lát sau, đôi mắt Mạnh Hạo ánh lên tia sáng kỳ dị.

- Không ngờ lại là tác dụng này… Không biết nay Hứa sư tỷ như nào, nhiều năm không gặp liệu còn nhớ ta không?

Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên hình ảnh dưới ánh trắng, Hứa Thanh mở miệng nói về Dưỡng Nhan Đan, khuôn mặt hắn dần nhu hòa đi.

- Đã mấy năm không gặp…

Mạnh Hạo im lặng nhìn trời đất phương xa, hồi lâu sau hắn bay lên từ ngọn núi hoang này, phóng thẳng tới phương xa.

Nửa tháng sau, trong tửu lâu ở một tòa thành trì rất náo nhiệt với tu sĩ trong khu vực phạm vi thế lực của Thanh La Tông, một thanh niên có dáng vẻ văn sinh mặc trường bào màu xanh đang ngồi trong đó, tay bưng chén rượu, một hớp uống sạch, rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn một tòa tháp màu xanh dựng đứng ở trung tâm thành trì bên ngoài cửa sổ.

Thanh niên này có làn da sẫm màu, nhưng dáng vẻ trông khá nho nhã, mi thanh mục tú, lại mặc trường bào văn sinh nên khiến hắn trông giống nho sinh phàm tục.

Một cảm giác thanh nhã phiêu dật tồn tại trên người hắn, đôi mắt hắn sáng ngời như ẩn chứa sự thông tuệ, đôi môi hơi mỏng khiến cho người này thoạt trông có vẻ không đáng tin.

Hắn đúng là Mạnh Hạo, mấy ngày trước Mạnh Hạo đi tới tòa thành này, xác minh nơi này có lan truyền chuyện liên quan tới Thanh La Tông.

Hắn muốn đi thăm Hứa Thanh, nhưng hiển nhiên không thể mạo muội đi như vậy. Lại đúng lúc Thanh La Tông triệu tập tán tu Trúc Cơ, Mạnh Hạo liền có tính toán, chính là chuyện này còn phải thận trọng, hiểu biết hơn rồi thì quyết định sau cũng không muộn.

- Không ngờ nơi đây lại có Đường lâu…

Mạnh Hạo đảo mắt qua tòa tháp kia, lẩm bẩm.

Hắn vốn tưởng Đường lâu chỉ tồn tại trong những tòa thành phàm tục, nhưng trong thành trì có tu sĩ này lại có thể thấy được Đường lâu này.

Im lặng nhìn Đường lâu, Mạnh Hạo đặt chén rượu xuống, trong tay hắn xuất hiện một chiếc cổ ngọc có vài vết nứt, đây không phải Phong Yêu, mà là Như Ý Ấn mà Mạnh Hạo lấy được từ chỗ Kháo Sơn Lão Tổ năm đó.

Mạnh Hạo đã nghiên cứu ngọc này rất nhiều lần, nhưng chẳng thể biết được cụ thể tác dụng của nó là gì. Cho tới khi trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ, nửa tháng trước hắn lấy ra nghiên cứu thì đã phát hiện manh mối.

- Như Ý Ấn này có thể khiến người ta di chuyển… như truyền tống trận tùy thân vậy. Chỉ là nó đã có không ít kẽ nứt, sợ là không dùng được mấy lần.

Mạnh Hạo thưởng thức Như Ý Ấn trong tay, hắn rót linh thức vào trong thì lập tức cảm thấy trong Như Ý Ấn này tràn ngập cảm giác hấp xả truyền tống.

- Không có điểm truyền tống cố định, nói cách khác là khi sử dụng Như Ý Ấn này sẽ bị truyền tống đi bất cứ nơi nào, như vậy thì không thể tùy tiện thử được.

Mạnh Hạo đảo mắt qua Như Ý Ấn này rồi cất đi, hắn đã trải qua trận gió của Côn Bằng, nên đã sinh ra cảm giác kiêng dè đối với loại dịch chuyển không thể khống chế này.

Lúc Mạnh Hạo đang suy tư thì chỗ tửu lâu nơi hắn ở dần có nhiều tu sĩ đến, tửu lâu nơi đây chỉ bán một loại Thanh trúc tửu, loại rượu này uống vào không cay, nhưng khi vào họng thì lại cực nóng, xuống tới bụng thì như nuốt phải lửa, khiến cho toàn thân như thiêu như đốt. Loại cảm giác này thật khó hình dung, nếu thích thì thích vô cùng, nếu không thì chẳng hề muốn động chút nào.

- Dạo này mọi người cẩn thận hơn rồi, vì nơi đây có thêm không ít tu sĩ Trúc Cơ xa lạ…

- Cũng không phải, những kẻ này phần lớn là tán tu, vân long hỗn tạp. Mấy ngày trước ta thấy một kẻ, có sát khí cực mạnh, chắc là hung tu tới từ Mặc Thổ.

- Cũng vì tặng phẩm của Thanh La Tông mà. Nói thật lần này Thanh La Tông đúng là hạ vốn gốc, lại lấy hẳn La Địa Đan ra! Với tu sĩ Trúc Cơ thì viên đan này là một trong Ngũ đại thánh đan, nghe nói Đan Quỷ đại sư của Tử Vận Tông cũng khen nó không ngớt, từng nói ngoài Thanh La Tông ra thì ngoại tông không luyện ra được.

- Không phải là không luyện, mà là không thể luyện. Mỗi một viên La Địa Đan này đều có ấn phù ghi lại binh lính của ma thú tướng lĩnh mộng tam, cho dù là cá nhân hay tông môn mà dám phỏng chế, chắc chắn sẽ bị Thanh La Tông diệt môn ngay.

Ở cách chỗ Mạnh Hạo không xa, có mấy tu sĩ đang nho nhỏ bàn tán với nhau, mỗi một lời nói đều chứa đầy sự hâm mộ với La Địa Đan kia. Đang nói thì một người đi tới từ ngoài tửu lâu, người này là một thanh niên mặc y phục màu đen, thần sắc lạnh lẽo, bước vào tửu lâu là quét mắt qua mọi người một cái rồi chọn một góc ngồi xuống, lại lấy ra một chiếc thiết phiến, trông như đang suy ngẫm điều gì đó, thi thoảng lại ngẩng đầu quan sát bốn phía.

Mạnh Hạo sắc mặt như thường, cầm chén rượu lại hớp một ngụm.

Hắn ngồi ở đây đã được một ngày, lúc này ánh chiều tà tan đi. Một ngày này, hắn nghe được không ít chuyện có liên quan tới chuyện Thanh La Tông triệu tập tán tu Trúc Cơ.

Bất luận là tu sĩ gì, chỉ cần là Trúc Cơ, mặc kệ lai lịch, mặc kệ xuất thân, chỉ cần hưởng ứng lệnh triệu tập lần này của Thanh La Tông là sẽ được ban cho một viên La Địa Đan.

- Nói xem, lần này Thanh La Tông rốt cuộc muốn làm gì? Đường đường là Thanh La Tông, một trong ngũ đại tông môn Nam Vực lại triệu tập nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy, chuyện này thật kỳ lạ. Mà lại lấy hẳn La Địa Đan ra, có thể thấy được là việc này cực kỳ nguy hiểm!

- Tin tức của Tôn huynh không linh thông rồi, tại hạ nghe nói rằng Thanh La Tông phát hiện ra một chiến trường cổ, đã tìm kiếm mấy lần rồi, nhưng cuối cùng bị một cổ trận ngăn cản. Trận này cần đủ tu sĩ Trúc Cơ thay thế mắt trận là có thể phá được, cho nên lần này phải nói là nguy hiểm trùng trùng.

- Có cả tin này nữa ư? Chiến trường cổ đều ẩn chứa đại hung, khó trách Thanh La Tông lại lấy hẳn La Địa Đan ra!

Tiếng bàn tán dù không lớn, không hiển rõ trong tửu lâu này, nhưng nay Mạnh Hạo có ba tòa đạo đài hoàn mỹ trong cơ thể, dù đối mặt Trúc Cơ hậu kỳ hắn vẫn có thể chiến một trận, nên dễ dàng nghe được mấy lời này.

Hoàn Mỹ Trúc Cơ, đó là cảnh giới trong truyền thuyết mà vài vạn năm chưa xuất hiện lần nào, nếu Mạnh Hạo có thể tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, thì ở trong Trúc Cơ, dù là Đạo tử của các tông môn hay các gia tộc cũng không phải đối thủ của hắn.

Tuy nói như vậy, nhưng Hoàn Mỹ Trúc Cơ cũng có nguy hiểm, chính là nếu Kết Đan thì sẽ có thiên kiếp của Kết Đan giáng xuống. Uy lực của thiên kiếp đó vượt xa thiên kiếp của Trúc Cơ. Mạnh Hạo căn bản không nắm chắc là mình có thể vượt qua, thậm chí lần này nếu không phải Huyết Tiên và Thái Ách cổ miếu bị dẫn động thì Mạnh Hạo đã sớm chết dưới lôi kiếp rồi.

- Về thiên kiếp Kết Đan, chuyện này còn quá xa, tuy nói muốn suy xét, nhưng cũng không thể quá sợ.

Mạnh Hạo uống một hơi hết chén rượu, nhiệt lực khuếch tán toàn thân, hắn lấy mai rùa có ghi chép phương đan của Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan và Hoàn Mỹ Kim Đan lấy được từ chỗ Thượng Quan Tu ra.

- Không biết lúc Kết Đan mà ta chưa luyện ra được Hoàn Mỹ Kim Đan thì sẽ thế nào?

Mạnh Hạo do dự một chút, rồi không nghĩ nữa, nhưng hắn cũng hạ quyết tâm là sẽ đi tìm tài liệu cần để luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan để lúc cần là có.

Mãi tới khi hoàng hôn phủ xuống, tửu lâu đã không còn mấy tu sĩ, Mạnh Hạo đang định đứng dậy đi thì hắn chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn thanh niên áo đen đang ngồi ở góc đối diện trong tửu lâu này. Y không hề nhíu mày, mà lạnh lùng nhìn lại Mạnh Hạo, sát khí chậm rãi trào ra từ trên người y, giống như hóa thành núi thây biển máu đi theo người này.

- Trên người ngươi có thứ ta cần.

Tiếng nói lãnh đạm vang lên từ miệng thanh niên áo đen này, lúc chạm ánh mắt với Mạnh Hạo thì y nói vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui