Ngã Dục Phong Thiên

Cổ ngọc Phong Yêu này lóe lên, phát ra u mang, đồng thời một loại cảm giác kỳ dị từ đáy lòng Mạnh Hạo trỗi dậy. Cảm giác này nói không rõ được, dường như là một cỗ khí tức không thể nhìn thấy, làm cho Mạnh Hạo có chút bực dọc, nóng nảy.

Ngẫm nghĩ một chút, Mạnh Hạo lấy ra miếng cổ ngọc của Phong Yêu đời thứ tám, đặt lên lòng bàn tay...

- Thường có linh hồn tồn tại trong luân hồi, tránh né việc chôn cất, khí tức này tựa như yêu mà không phải là yêu, nằm phía trên chúng sinh, nhiễm phải ngàn vạn thay đổi của hồng trần. Loại khí tức này an tường, nhưng lại cắn nuốt xương cốt, để mở đường lui, nghe thấy ý này, cần phong lại!!!

Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện âm thanh tang thương của Phong Yêu đời thứ tám.

Mạnh Hạo tựa như có suy nghĩ gì đó, cũng không rời khỏi nơi này, mà đứng ở bên cửa sổ, linh thức tản rộng ra quan sát ngọn núi truyền ra âm thanh thảm thiết phía trước, nghe thấy tiếng cãi nhau ở nơi đó truyền đến.

- Vị đạo hữu này đã chết rồi, hôm nay Thanh La Tông nếu như không cho chúng ta một cái công đạo thì chúng ta quyết không bỏ qua.

- Đúng thế, chúng ta hưởng ứng sự hiệu triệu của Thanh La Tông mà tới, tuy thực sự là vì La Địa Đan. Nếu là quang minh chính đại mà chết do đấu pháp với người khác thì thôi, nhưng mấy ngày này, thỉnh thoảng đêm khuya lại có người chết thảm, các người lại cố tình che dấu hiện trường, không cho người khác xem xét, việc này nhất định là có vấn đề...

Đám tu sĩ Trúc Cơ xung quanh ngọn núi này ước chừng có hơn mười người, lúc này đều đang lạnh mắt nhìn đám tu sĩ Thanh La Tông ngăn cản bọn họ tiến tới xem xét hiện trường tử vong.

Thậm chí ở phía xa xa, cũng có không ít những tu sĩ Trúc Cơ đều rời khỏi núi của mình, lao tới nơi này, mặc dù không nói gì, nhưng linh lực toàn thân bọn họ cùng tản mát, dao động không ngừng, khiến cho uy áp không ngừng dâng lên, hóa thành từng đạo phản kháng không tiếng động.

Sắc mặt đám đệ tử Thanh La Tông ngăn mọi người bước lên ngọn núi kia đều vô cùng khó coi, nhưng vào lúc này từ phía sau núi ấy lại truyền ra một âm thanh già nua.

- Trong vòng 3 ngày, bản tông sẽ cho chư vị một cái công đạo.

Sau khi âm thanh vang lên thì một lão giả mặc đạo bào rộng thùng thình bỗng nhiên xuất hiện, khuôn mặt lão ta xám nâu, khi xuất hiện thì mang trên người một cỗ uy áp, khiến cho đám tu sĩ bốn phía đều biến đổi thần sắc.

Mấy gã đệ tử Thanh La Tông vội vàng khom người cúi đầu.

- Bái kiến Trần trưởng lão.

Lão giả cất bước đi, rõ ràng đang đứng ở chân núi, nhưng khiến cho đám tu sĩ Trúc Cơ giữa hư không đều trầm mặc, càng có không ít người khom lưng, cúi đầu, hiển nhiên là nhận ra được thân phận của lão giả này.

Mạnh Hạo đứng nơi cửa sổ, thần sắc thản nhiên như thường, nhưng đôi mắt hơi co lại, lão giả này chính là trưởng lão của Thanh La Tông, tu vi tất nhiên không thể là Trúc Cơ, mà là Kết Đan.

- Chư vị có thể tới giúp Thanh La Tông ta, lão phu vô cùng cảm kích, về phần việc nhiều ngày qua không ngừng có người bị giết, việc này cũng khiến lão phu tức giận không thôi, trong ba ngày ắt đưa hung thủ này ra ngoài ánh sáng.

Ánh mắt lão giả đảo qua đám người xung quanh, thanh âm không lớn, nhưng lại truyền vào tận sâu trong tâm thần mọi người.

- Trần tiền bối đã lên tiếng, vậy chúng ta cũng an tâm hơn, đa tạ tiền bối đã chủ trì công đạo này.

Đám tu sĩ Trúc Cơ nơi đây đều cúi đầu, sau đó bay về phía ngọn núi của mình, nếu như trưởng lão Thanh La Tông đã xuất hiện, hơn nữa cũng cho câu trả lời thuyết phục thì bọn họ đương nhiên cũng không dám tiếp tục dây dưa nữa.

Rất nhanh bên ngoài liền an tĩnh trở lại, sau khi lão giả họ Trần kia rời đi, thì đám đệ tử Thanh La Tông cũng tản đi theo, ngọn núi mới rồi còn âm thanh thét gào kia cũng dần khôi phục yên tĩnh, nhưng không còn có một kẻ nào dám có ý niệm bước vào nơi này thám thính nữa.

Mạnh Hạo nghĩ ngợi, sau đó xoay người lại, nhắm mắt ngồi xuống, trong đầu hắn lại luôn vang lên âm thanh của Phong Yêu đời thứ tám.

- Thanh La Tông này, thực là có chút quỷ dị a...

Mạnh Hạo chợt mở hai mắt, trong đó lấp lóe một tia tinh mang, cái khí tức làm cho hắn chán ghét kia dường như lại càng nồng đậm hơn vậy.

Hắn lại cúi đầu suy tư, lấy ra mặt nạ Huyết Tiên truyền thừa, linh thức phóng vào trong, cảm nhận huyết vụ đang bao phủ lấy Lão Tổ Lý gia. Mấy ngày nay, Lão Tổ Lý gia cũng suy yếu không thôi, kêu thảm thiết như lúc đầu cũng không còn phát ra nữa rồi, tựa như không còn chút khí lực nào.

- Ngươi hẳn là có hiểu biết với Thanh La Tông...

Mạnh Hạo truyền lại linh thức, hắn cảm thấy thân phận của lão giả này có chút quả dị, nhất là khi nghĩ tới Lý Đạo Nhất thì cảm giác đó càng thêm mãnh liệt hơn.

- Hiểu biết cái rắm chó á, cái loại tiện nhân độc ác này, có bản lĩnh thì ngươi....

Lão Tổ Lý gia lên tiếng, giọng khàn khàn, đầy vẻ óan độc.

Nhưng không chờ lão ta nói xong, thần sắc Mạnh Hạo bình thản, cắt một ngón tay, một giọt tiên huyết bay ra, bao phủ lấy Lão Tổ Lý gia bên trong, nhất thời, âm thanh kêu gào thảm thiết lại truyền ra, hắn thu hồi lại linh thức, cũng chẳng thèm hỏi gì nữa, cất mặt nạ đi.

Cùng lúc đó, ở Thập Vạn Đại Sơn bên dưới Thanh La Tông, tồn tại một cái động trông như một cái mê cung khổng lồ, tít sâu bên sau có một đài cao, bốn phía có châm đèn đuốc, hỏa diễm lay động, chiếu sáng toàn bộ nơi này.

Trên đài cao, có ba vị lão giả ngồi khoanh chân ở đó. Toàn thân ba người đều khô héo, ngồi ở nơi đó tựa như là người chết vậy, tử khí nồng đậm lượn lờ, nhưng khi bọn họ mở mắt ra thì bên trong chỉ có một vẻ tang thương cùng u mang vô tận.

Thân ảnh ba người lúc vặn vẹo, tựa như là lâm vào trạng thái giữa hư ảnh và chân thực, dường như không có tổn tại trên thế giới này.

Ở giữa ba người có một tấm da, hẳn là luyện chế từ một con mãnh thú nào đó, bên trên có không ít dấu vết bị tàn phá, phía trên đó vẽ một bức địa đồ.

Lúc này tấm tàn đồ đang lay động không thôi, ở trên tấm tàn đồ này có thể thấy một ảo ảnh nam tử mơ hồ, không tiếng động phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhìn qua giống như linh hồn. Người này có thể nhận ra là một nam tử trung niên, sắc mặt vàng như nến, chính là một trong năm người cùng Mạnh Hạo đến đây trong mấy ngày gần đây.

Thân ảnh của gã dần mơ hồ, cho tới khi biến mất, thì tấm tàn đồ kia dường dài ra một chút, màu sắc có vẻ bóng bẩy ra, một màn này thực sự là kẻ nào thấy được cũng phải cảm nhận được sự quỷ dị của nó.

- Ngày mai là đêm trăng rồi, nó chỉ cần nuốt thêm một người, là có thể mở ra được rồi.

Một lúc sau, một vị lão giả chậm rãi lên tiếng, âm thanh khàn khàn, tựa như là cào vào vật gì đó vậy.

- Sau khi mở ra, thì cái gì cũng sẽ thành công hết... Một khi mà thành công lấy được vật truyền thừa thì không chỉ có chúng ta, ngay cả đám Lão Tổ bọn họ cũng có thể thức tỉnh thêm một lần nữa, không cần phải ẩn núp trong cái hư giới không thấy trời không thấy đất này nữa.

- Đám tiểu oa nhi Trúc Cơ bên ngoài còn chưa đủ, mặc dù chúng ta lan truyền tin tức, nhưng mà đám tông môn gia tộc cũng không có dễ dàng mà bị mắc mưu như thế đâu, hừm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui