Ngã Dục Phong Thiên

Khi la bàn tới gần Bách Sơn của Thanh La Tông, lập tức từ bên trong sơn môn của Thanh La Tông có một Lư Hương thật lớn xuất hiện một làn khói, vặn vẹo, ngập tràn ở trên không của sơn môn Thanh La Tông, tầng tầng vờn quanh, cuối cùng biến thành một cái vòng khói cực đại.

Từ khi vòng khói hình thành thì hư vô có chút vặn vẹo, Mạnh Hạo tận mắt chứng kiến những người đứng ở phía trước của la bàn bắt đầu nhảy vào trong vòng khói, cuối cùng biến mất, tựa như bị truyền tống đi, hai mắt hắn sẽ hiện tinh quang, hắn đi tới, rồi nhảy vào trong vòng khói.

Không lâu sau toàn bộ đám tu sĩ cùng la bàn đều biến mất trong vòng khói, rồi đám khói cũng dần tan rã, biến mất vào không gian. Thanh La Tông lại khôi phục sự bình thường, nhưng ở Bách Sơn thì xuất hiện những quầng sáng, Thiên Sơn, Vạn Sơn cùng đều xuất hiện quầng sáng, khiến cho nơi này bị phong tỏa, không cho phép ra, mà cũng không cho phép vào.

Gần như là khi Thanh La Tông mở ra phong ấn thì ở trong Thanh Vân quốc, ở nhiều nơi đều có thần thức đảo lại, tựa như đang tìm kiếm cái gì, mà những thần thức này vô cùng cường hãn, đến từ các gia tộc tông môn của Nam Vực, hẳn là muốn điều tra việc của Thanh La Tông.

Chẳng qua không biết bọn họ đã đạt thành hiệp nghị gì với Thanh La Tông, cho nên cũng không có quấy nhiễu gì.

- Chư vị đạo hữu chớ có hoảng loạn, đây là do Thanh La Tông chúng ta mượn năng lực của chí bảo Thiên Chú Lô, thay thượng cổ lạc ấn trận văn đã bị phá hủy, mà mở ra truyền tống trận.

Vị trí được truyền tống tới, không nói mọi người không biết, đến Tạ mỗ cũng không biết được nơi rốt cuộc nơi đó là địa phương nào....

Thanh âm Tạ Kiệt truyền ra, quanh quẩn bên trong la bàn tử sắc, khiến cho đám người sau khi truyền tống đang nháo nhác không ngừng kia cũng dần an tĩnh lại.

Mạnh Hạo đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này tựa như một mảnh tinh không vậy, bát phương hư vô, không có chút ánh sáng, chỉ có ánh sáng nhu hòa từ trên la bàn của Thanh La Tông chiếu ra mà thôi.

Ở phía trước bọn họ, từng tấm la bàn lao tới phía trước, đệ tử Thanh La Tông đều khoanh chân ngồi xuống, duy chỉ có mấy vị thiên kiêu trên tử sắc la bàn là đứng đó mà nhìn lên bầu trời tối đen mà thôi.

Còn ở phía xa kia, ba vị Kết Đan lão quái vẫn còn đang đảo thần niệm xung quanh, tựa như đang thương lượng chuyện gì, còn vị Tử La Lão Tổ mạnh nhất kia đang ngồi đó mà đả tọa, không hề nhúc nhích.

Còn mấy trăm đệ tử Thanh La Tông nơi la bàn Hứa sư tỷ đang ở kia, thì vẫn trầm mặc, chỉ có bức tượng quỷ dị trên la bàn bọn họ tựa như phát ra từng đạo tàn ảnh trùng điệp trong một thế giới tối đen như mực này, thực sự là quỷ quái không thôi.

- Tạ đạo hữu, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của Thanh La Tông, cho dù là nguy hiểm thì cũng nên cho chúng ta biết nên đi nơi nào, nếu như mọi người đã dám đến thì hẳn cũng có giác ngộ rồi.

Trên la bàn, lão giả hôi bào Trúc Cơ hậu kỳ nhíu mày nhìn Tạ Kiệt rồi nói.

- Từ đạo hữu, tuy nơi này Tạ mỗ có tới vài lần rồi, nhưng thực sự là không biết nên hình dung nó như thế nào...

Tạ Kiệt chần chờ một chút, sau đó nhìn mọi người, hơi do dự rồi nói tiếp...

- Nhưng, con đường này thì Tạ mỗ cũng có hiểu rõ một hai, nói vậy thì Từ đạo hữu cũng đoán được rồi, đây là một con đường nhập sơn của một linh mạch ngoại vực mà tu sĩ thượng cổ ngoài tinh không tạo ra!

Lời nói vừa dứt thì cả đám tu sĩ Trúc Cơ ồ lên, nhìn xung quanh, tựa như muốn ghi nhớ kỹ nơi này.

- Không phải con đường nhập sơn, bởi vì con đường kia chỉ có tiên mới đi được, còn đường này chỉ là chi nhánh, tựa như trăm sông đổ về một biển, nhưng cũng không phải là nơi mà chúng ta có thể tùy tiện đi vào. Cần phải có được Thiên Đúc Lô của Thanh La Tông ta mới có thể giúp chúng ta đi được.

Tạ Kiệt nói chuyện, đưa mắt nhìn đám tu sĩ Trúc Cơ đang rung động không thôi kia.

Dù sao có thể mở được ra con đường này, cho dù nó không phải là con đường nhập sơn chân chính, nhưng cũng là một con suối trong đó rồi, đám tông môn bình thường không thể làm được, chỉ có đại tông, mới có thể có được đạo uẩn mạnh như vậy.

- Vị này hẳn là Mạnh đạo hữu, mong đạo hữu có thể qua bên này ngồi...

Ánh mắt đang đảo của y bỗng dừng lại bên người Mạnh Hạo, sau đó hơi ngưng lại, vì thực tế y đã sớm chú ý Mạnh Hạo, trước khi xuất hành, thì ba vị Kết Đan Lão Tổ đã nhắc y phải cẩn thận để ý tên tu sĩ Mạnh Hạo này.

Nguyên nhân cụ thể thì y cũng không biết được, dù sao thì các vị Kết Đan Lão Tổ đa giao cho mình thì việc cần làm chỉ là để ý cái tên Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ bé này thôi. Nhưng y lúc này tuy vẫn đang hiện ra nụ cười, nhưng trong lòng chẳng có thiện ý gì, kêu tên Mạnh Hạo chỉ là để cho mọi người chú mục hắn, rồi qua vào lần tìm hiểu mà mò ra được manh mối.

Quả nhiên như y đoán, sau khi y nói xong, đám tán tu Trúc Cơ xung quanh đều chú mục vào chỗ Mạnh Hạo đang ngồi.

Thần sắc Mạnh Hạo thản nhiên, chẳng có chút ngoài ý muốn nào, hắn biết từ cái đêm đuổi đi thân ảnh quỷ dị kia, thì nhất định sẽ khiến cho người ta lưu ý, thực là không thể tránh né, cho nên khi hắn nghe Tạ Kiệt nói gì thì khẽ ngẩng đầu lên.

- Nơi đây tốt lắm, chỉ là tu vi Mạnh mỗ còn yếu cho nên không thể ngồi cùng mấy vị được.

Một màn này tất nhiên cũng bị ba vị Kết Đan lão quái đang trao đổi thần niệm bên kia, phát hiện, nhưng chẳng hề ngăn cản, bởi thực tế bọn họ cũng không thể hiểu ra được điều gì. Cái tên tu sĩ gọi là Mạnh Hạo này, có chỗ gì đó thần kỳ, cần phải lưu ý gì đó, cũng là do tông chủ Thanh La Tông đột nhiên truyền khẩu dụ cho bọn họ đêm trước.

Tạ Kiệt mỉm cười, đang định lên tiếng nói tiếp thi bỗng nhiên la bàn dưới chân hắn chấn động một cái, rồi dừng ngay lại trong nháy mắt, bởi đám la bàn phía trước bỗng nhiên ngừng lại, toàn bộ pháp quang trên la bàn chợt tắt toàn bộ.

Ba vị Kết Đan lão quái biến sắc, còn vị cường giả mạnh nhất, Tử La Lão Tổ bỗng nhiên mở mắt, tỉnh lại sau đả tọa, khuôn mặt cũng đầy vẻ ngưng trọng cùng cẩn thận.

- Im lặng!

Lão Tổ lên tiếng, âm thanh thấm sâu vào lòng người, biến thành một đạo phong ấn, khiến cho mọi người không thể nào nói được gì.

Trong một mảnh yên tĩnh nơi đây, ngoại giới tối đen như mực, dần dần hiện ra một đạo ngũ thải quang mang, một con thủy mẫu to khoảng mấy vạn trượng xuất hiện, vô số xúc tu máy động, thân thể hơi mờ bắt đầu hiện ra trong mắt mọi người.

Bên trong đầu con thủy mẫu trong suốt này, mọi người lập tức nhận ra bên trong có một khối thi thể hư thối, một nửa thi thể đã hòa tan vào trong con thủy mẫu này rồi.

Ở trên mi tâm của thi thể này, có thể thấy được một lỗ hổng nhỏ, xung quanh đều đã đóng thành băng, tựa như cho dù thi thể này có hư thối thì mi tâm này sẽ không bao giờ bị năm tháng ảnh hưởng tới dù chỉ một chút.

Mọi người cũng không dám cử động, toàn bộ ánh mắt đều đặt lên con thủy mẫu kia, nhìn nó chậm rãi bơi gần tới, những chiếc xúc tua uốn éo, thậm chí có không ít bay xuyên qua la bàn, cho tới khi đi xa hoàn toàn, Tử La Lão Tổ mới nhẹ nhàng thở ra, lão đứng dậy, hướng về phía con thủy mẫu đó, ôm quyền, vái một vái, thần sắc đầy vẻ cung kính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui