Ngã Dục Phong Thiên

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, một tiếng gào thét thê lương truyền ra, chỉ trong mấy hơi thở, dưới ánh mắt trợn trừng của người xem bên ngoài. Ngay khi bọn họ nhìn thấy ngọn lửa trong sân đấu pháp tiêu tán, thân hình trung niên họ Lý như diều đứt dây mà bay trở ra, máu tươi không ngừng phụt lên, lộ vẻ chật vật, trong mắt tràn ngập rung động.

Còn Mạnh Hạo thì từ trong biển lửa đi ra, thần sắc bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười, còn có chút ngại ngùng.

Một màn này làm cho Chu Sơn Nhạc hít sâu một hơi, y ngẩn người nhìn, mà Trần Phàm thì chớp mắt, mang theo vẻ khó tin nhìn Mạnh Hạo.

Ngay trong khi người bốn phía còn đang yên tĩnh, trung niên họ Lý lật mình ngừng lại, thần sắc âm tình bất định, tiếp theo gã đưa tay phải nhấn một phát lên mi tâm của mình.

Trong vô thanh vô tức, khi trung niên họ Lý vừa nhấn một cái, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, tu vi Giả Đan liền ầm ầm bộc phát.

Tu vi cao cường đại này vượt xa lúc trước rất nhiều, trong mắt gã lộ ra sát cơ, nhìn Mạnh Hạo từ trong biển lửa đi ra, thần tình kiêu ngạo kia lại lần nữa hiện lên trên mặt gã.

- Ngươi có tư cách đủ làm cho Lý mỗ dùng tu vi chân chính giết ngươi!

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn không chút thay đổi, lúc này mà hắn còn lộ ra nụ cười ngại ngùng, không nói gì. Nhưng nụ cười này của Mạnh Hạo, chẳng biết tại sao, trung niên họ Lý lại cảm thấy cực kỳ chán ghét. Gã lao nhanh về trước, tay phải theo đó vỗ lên túi trữ vật, một thanh kiếm liền bay ra.

Kiếm màu xanh, xuất hiện trên đỉnh đầu trung niên họ Lý, chậm rãi hóa thành một hình cá voi vô hình. Cá voi vừa hút một cái, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn của y liền tràn vào trong kiếm, thanh kiếm lập tức ông lên một tiếng, đột nhiên tạo thành từng tầng hư ảnh, nhìn bóng dáng kia thì chừng có bảy cái!

- Thất Ý Diệt, Lý sư huynh lại thi triển sát chiêu này rồi!

- Đây là thuật pháp mạnh nhất trong Trúc Cơ kỳ, còn là thần thông của người có khả năng vấn đỉnh Thất Tử!

Bốn phía lập tức vang lên tiếng bàn tán của đệ tử Nhất Kiếm Tông.

- Nhất Kiếm Nhất Ý Diệt!

Trần Phàm biến sắc, gã đang muốn lao lên thì Chu Sơn Nhạc cười ha hả, y liền vọt ra ngăn cản.

- Trần sư đệ, trong sân đấu pháp, cấm chế người ngoài quấy nhiễu, ngươi không nên xúc phạm môn quy!

Trong lúc những tên đệ tử Nhất Kiếm Tông bên ngoài còn bàn tán, trong sân đấu pháp, tóc trung niên họ Lý không gió mà tự bay, hai tay bấm quyết niệm chú, xung quanh y liền xuất hiện từng vòng xoáy, trong lúc gào thét mà tạo thành một cơn lốc ngưng tụ bên ngoài thân y. Thanh kiếm màu xanh kia đột nhiên ông lên một tiếng, theo chỉ tay của tu sĩ họ Lý mà lao thẳng về trước.

Ngay tức khắc, thanh kiếm màu xanh như đâm nát hư vô, dùng tốc độ khó mà hình dung lao về phía Mạnh Hạo.

Đây là một kích mạnh nhất của Trúc Cơ đại viên mãn, là một thức mạnh nhất của Nhất Kiếm Tông. Giờ phút này được tu sĩ họ Lý thi triển ra, là một sát chiêu!

- Đây là pháp thuật Lý mỗ tính dùng để đoạt lấy vị trí Thất Tử, hôm nay mượn ngươi tế kiếm!!!

Tu sĩ họ Lý âm trầm nói, âm thanh quanh quẩn. Tiếng kiếm rít chấn động thiên địa, chuôi kiếm này mang theo bảy tầng hư ảnh bắn tới Mạnh Hạo…

Hai mắt Mạnh Hạo hơi co lại…

- Trên phương diện pháp thuật, ta vẫn còn hơi khiếm khuyết…

Mạnh Hạo thì thầm, hắn nâng tay vỗ về trước, dưới cái vỗ này, bốn phía lập tức chấn động, thanh kiếm đang lao đến kia liền dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, Mạnh Hạo bước ra một bước, tay phải vỗ cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ bốn… Mỗi lần đánh ra, hắn đều tiến tới một bước, khi vỗ lần thứ năm thì Mạnh Hạo đã tới gần thanh kiếm. Năm lần vỗ lại chỉ có một tiếng vang, tiếng nổ chấn động, trước người Mạnh Hạo rõ ràng lộ ra một hư ảnh bàn tay cực lớn, xuyên qua thân thể hắn, thẳng tới thanh kiếm kia mà đi.

Cùng lúc đó, linh thức của Mạnh Hạo cũng bùng lên, phải biết rằng, khi Mạnh Hạo ở Trúc Cơ sơ kỳ thì linh thức đủ làm cho hậu kỳ kinh hãi. Nay hắn đã là Trúc Cơ trung kỳ, dù chỉ nhiều hơn một tòa đạo đài, nhưng vẫn mạnh mẽ hơn trước không ít. Giờ phút này, khi linh thức dung nhập vào trong bàn tay hư ảnh, cùng va chạm với thanh kiếm kia, tiếng nổ rầm rầm truyền khắp tứ phương.

Thanh kiếm run run, hư ảnh trùng điệp trên thanh kiếm thay nhau vỡ tan, nói thì dài, nhưng thực tế chỉ trong khoảnh khắc. Khi toàn bộ hư ảnh trên thanh kiếm tan vỡ, ngay cả thanh kiếm kia cũng chấn động, phía trên xuất hiện một vệt nứt.

Bàn tay lớn kia trực tiếp xuyên qua thanh kiếm, nhanh chóng chụp về phía tu sĩ họ Lý, gã không kịp tránh né, bàn tay trực tiếp đụng vào thân thể.

Máu tươi phun ra, khi tu sĩ họ Lý với sắc mặt tái nhợt bật lui sau, Mạnh Hạo bước ra bước thứ năm, xuất hiện bên cạnh thanh kiếm, hắn nâng tay phải lên, mạnh mẽ ấn một cái.

Rắc một tiếng, thanh kiếm này… gãy làm đôi!

- Ngươi thua! Tiền đặt cược… thuộc về ta!

Mạnh Hạo vung tay, hai nửa thanh kiếm mạnh mẽ bay đi, rơi xuống dưới chân tu sĩ họ Lý. Theo thanh kiếm gãy đôi, sắc mặt trung niên họ Lý càng thêm tái đi, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lập tức mềm xèo, hơi thở cũng dường như hư nhược không ít. Gã ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ vẻ khó tin, cũng có cay đắng sâu đậm.

Gã, bại rồi!

Bên ngoài sân đấu pháp yên tĩnh một mảnh, mấy trăm tên đệ tử Nhất Kiếm Tông đều chấn động nhìn Mạnh Hạo. Ánh mắt săm soi không thể tin của mọi người dần trở thành kiêng kỵ mãnh liệt.

Tu chân giới, chỉ tôn cường giả. Tuy Mạnh Hạo chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng có thể dễ dàng chiến thắng một Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn như thế, lập tức tạo nên ấn tượng mãnh liệt, đồng thời hóa thành kiêng kỵ, Mạnh Hạo cũng nhận được tôn trọng.

Không ai nói chuyện, mọi người đưa mắt nhìn Mạnh Hạo từ trong sân đấu pháp đi ra, nhìn hắn lúc này hình như còn đang mang theo chút ngại ngùng trở về bên cạnh Trần Phàm.

Trần Phàm trợn mắt há mồm nhìn Mạnh Hạo, sau một hồi lâu mới lộ ra nụ cười rạng rỡ… Dần dần y cười ha hả, tiếng cười phá vỡ yên tĩnh tại nơi đây, nhất thời cuốn lên từng tiếng ồ vang.

- Người này là ai!?

- Lại có thể dùng Trúc Cơ trung kỳ chiến thắng Trúc Cơ đại viên mãn. Loại tu vi này, loại chiến lực này, không phải là hạng người vô danh!

- Đây… đây có thể so với Đạo Tử các tông a!? Thần thông hắn mới dùng kia, ta có chút ấn tượng, như là Thanh Vân Thập Cửu Phách của Thanh La Tông…

Tiếng bàn luận quanh quẩn, Chu Sơn Nhạc tái nhợt mặt, thân hình lảo đảo lùi sau. Gã mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, đây là lần đầu tiên gã nhìn Mạnh Hạo kỹ như thế, thật tình nhìn Mạnh Hạo. Trần Phàm mới là người gã cần chú ý nhất, nhưng hôm nay, trong mắt gã lộ ra oán độc cùng phẫn nộ mãnh liệt.

- Ngươi… ngươi vô sỉ, đê tiện, ngươi lừa gạt!!!

- Rõ ràng ngươi biết tu vi của mình, lại giả bộ yếu thế, lại còn mấy lần cố ý trốn tránh không đánh, chính là vì chờ một lần này!

- Ngươi đê tiện, vô sỉ cực điểm!!!

Trong lúc Chu Cao Sơn nghiến răng nghiến lợi, trung niên họ Lý với sắc mặt tái nhợt đi ra. Nghe tiếng mắng của Chu Cao Sơn, gã cười khổ, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo mang theo phức tạp, cũng có oán độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui