Ngã Dục Phong Thiên

Nơi đây có không ít người, một sơn cốc to như vậy mà có mấy trăm người, phần lớn đều khoanh chân ngồi, trong lòng bàn tay đều có thảo dược đang lay động, như đang từ từ sinh trưởng.

Phía trước những người này có một nam tử trung niên rõ ràng là có địa vị khá cao, đang nghiêm túc giảng giải về công pháp, trên lòng bàn tay ông ta rõ ràng có một gốc dược thảo đang nhanh chóng mọc lên, giây lát đã cao tới chừng hai thước.

Mạnh Hạo đảo mắt qua bốn phía, nhất là khi nhìn những dược thảo trên lòng bàn tay người này dần lóe lên tinh quang. Bọn họ lại theo theo Bạch Vân Lai đi tới trung tâm sơn cốc này, ở đó đang có một lão già tóc xám, lão này xấu xí, tu vi không hiện, dường như đang nhắm mắt ngủ. Bạch Vân Lai như đã quá quen, tự lên giúp đỡ, khắc thân phận. Lấy lệnh bài và túi trữ vật rồi, Mạnh Hạo và thiếu nữ đều được cho một chiếc ngọc giản màu tím.

- Hai người các ngươi đều thử một lần đi. Thuật pháp này rất đơn giản, có thể nhanh chóng học qua được, sau đó ở đây thôi phát lần đầu tiên. Điều này rất quan trọng, nó khảo nghiệm tư chất luyện đan, do đó phải ghi chép lại.

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn ngọc giản, thì nghe Bạch Vân Lai nghiêm túc nói.

Nghe vậy, thiếu nữ tên là Trần Linh kia lập tức khẩn trương, chăm chú nhìn ngọc giản trên tay. Có lẽ tư chất nàng không tầm thường, chỉ nhìn hơn mười giây mà tử quang liền tràn ra từ tay phải.

Thấy thế, đôi mắt Bạch Vân Lai ngời sáng.

- Trần sư muội không tệ nha, mau lấy dược thảo nào.

Trần Linh vội mở túi trữ vật ra, lấy hạt giống dược thảo từ bên trong để vào bàn tay mình, rồi chăm chú thôi phát theo công pháp. Tử khí trên bàn tay phải nàng càng lúc càng đậm, cho đến giới hạn, sức kiệt rồi thì hạt giống này lại mấp máy, nẩy ra ba lá non.

Cảnh này khiến không ít người xung quanh chú ý, đều quăng tầm mắt lên thiếu nữ này. Lúc này Trần Linh sắc mặt hồng hào, lòng đầy kích động, vẻ mặt đầy hưng phấn và chờ mong nhìn Bạch Vân Lai.

- Lần đầu thôi phát có thể nảy nở được ba lá, tư chất này tương đối khá. Trần Linh sư muội, dựa theo tính toán của cá nhân ta, muội có chừng một thành khả năng là mai sau sẽ trở thành đan sư.

Bạch Vân Lai hâm mộ nói, hiển nhiên trong hơn mười vạn dược đồng này, có thể khiến hạt nảy mầm là không nhiều. Nói xong, Bạch Vân Lai liền tranh thủ ghi chép thành tích lần đầu thôi phát này.

Đúng lúc này…

- Ngươi, đến chỗ bản tọa, gia nhập Ất nhất tam cốc.

Một giọng nói bình tĩnh đầy uy nghiêm vang lên từ chỗ nam tử trung niên đang giảng giải công pháp cho mọi người. Nam tử trung niên này không giận mà tự uy, nhìn thoáng qua Trần Linh.

- Ở Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông này, mười vạn dược đồng được phân chia làm bốn khu vực là Giáp, Ất, Bính và Đinh. Phàm là người có thể đi vào Ất cốc đều là hạng người có tư chất không tầm thường. Trần sư muội còn không mau tới chỗ Chu sư thúc, vận may của sư muội tới rồi kìa.

Bạch Vân Lai vội giục. Thiếu nữ có tên là Trần Linh này khẩn trương và kích động vội chạy tới.

- Phương sư đệ, giờ coi ngươi thôi.

Bạch Vân Lai cảm khái nhìn sang Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, như có suy nghĩ. Công pháp trong ngọc giản này khá đơn giản, nhưng tác dụng của nó lại cực kỳ kỳ dị, không ngờ lại có thể thôi phát được một phần dược linh của vài loại thảo dược. Thuật ấy có thể nói là tạo hóa.

- Chỉ có một vài thảo dược đơn giản mới có thể dùng loại phương pháp này để thôi phát, lấy linh khí bản thân mà nuôi nó. Dù chỉ như vậy thì công pháp này cũng thật đáng ngạc nhiên, không biết Tử Vận Tông làm sao để ngăn ngừa thuật này truyền ra ngoài…

Mạnh Hạo trầm ngâm, lấy hạt giống ra từ trong túi trữ vật rồi đặt vào lòng bàn tay, hắn nhìn một lát, sau đó lập tức dựa theo công pháp mà ngọc giản ghi lại thi triển thôi phát.

Trong cơ thể hắn có hai mảnh đan hải, đan hải đầu tiên là năm tòa đạo đài hoàn mỹ của hắn, mà cái thứ hai lại là Mạnh Hạo dựa theo Thái Linh Kinh mở ra trước khi đến Tử Vận Tông này.

Nay tu vi hiển lộ ra bên ngoài chính là khí tức của tòa đan hải thứ hai, lúc này động tâm niệm. Ngay tức khắc tay phải của Mạnh Hạo vụt sáng lên tử quang, mà độ sáng thì ngay từ lúc bắt đầu đã hơn xa Trần Linh rất nhiều.

Theo hào quang xuất hiện, hạt giống trong tay Mạnh Hạo nhanh chóng mấp máy, rồi một lá, hai lá, ba lá… nhưng chỉ trong chớp mắt đã trực tiếp mọc ra bảy lá!

Cùng lúc đó, tử quang trong tay Mạnh Hạo đã lóe lên chói mắt, khuếch trương ra bốn phía, trực tiếp khiến tất cả dược đồng ở nơi đây kinh sợ, khiến cho mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạnh Hạo.

Những ánh mắt đó mang theo sự không tin tưởng, mang theo rung động. Nam tử trung niên vừa nãy giảng giải công pháp thì lúc này đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Mà Trần Linh thì hoàn toàn ngẩn ra.

Bạch Vân Lai thì dụi mắt liên tục, há hốc mồm, cả người đứng ngẩn ra đó.

Sự yên lặng bao trùm bốn phía, mọi người đều nhìn chằm chằm hạt giống trong tử quang trên tay Mạnh Hạo. Giờ phút này, lần đầu tiên Mạnh Hạo thi triển công pháp, cả người hắn như rơi vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, dường như bản thân hắn đã trở thành mặt đất, mà hạt giống đã trở thành một bộ phận trên người hắn.

Cảm giác này rất kỳ diệu, khiến Mạnh Hạo đắm chìm ở bên trong, mà hạt giống thì bắt đầu mọc ra lá thứ tám, rồi thứ chín… Cho đến khi phụp một tiếng, dược chủng này hoàn toàn mọc ra, mầm non xanh biếc nhanh chóng leo ra, chỉ chớp mắt đã quấn lấy cánh tay Mạnh Hạo.

Lão già áo trắng ở phía sau Bạch Vân Lai vốn luôn nhắm mắt như đang ngủ kia lúc này cũng mở mắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ tang thương, nhìn Mạnh Hạo mà mắt lóe tinh quang, nếp nhăn trên mặt cũng như nở rộ.

Đây không phải là nảy mầm nữa, mà là đã hoàn toàn mọc ra một cây hoàn chỉnh. Theo âm thanh kia vang lên, Mạnh Hạo chấn động tinh thần, tỉnh lại từ trong trạng thái kỳ dị kia. Hắn thầm nhíu mày, lần đầu tiên đã triển lộ tài năng như thế không phải là điều hắn muốn. Nhưng thật sự trạng thái kỳ dị kia khiến hắn bất tri bất giác chìm đắm vào trong, nên mới dẫn tới thế này.

Hắn không chút do dự mà khiến sắc mặt mình tái nhợt đi, tu vi trong cơ thể khô kiệt, dược thảo trong tay theo linh lực giảm bớt liền từ từ héo rũ, cuối cùng hoàn toàn chết héo, rơi ra khỏi tay Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thở hổn hển, lùi ra sau vài bước, sắc mặt đầy mê mang.

Bốn phía hoàn toàn im ắng. Bạch Vân Lai đã hoàn toàn ngơ ngẩn, gã ở Tử Vận Tông nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy ai lần đầu tiên thôi phát đã làm được tới mức độ này, lúc này gã nhìn Mạnh Hạo như đang nhìn yêu nghiệt.

Đám dược đồng bốn phía đều hoảng sợ, bởi cảnh tượng này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Mà nam tử trung niên kia thì nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt đầy nhiệt tình.

- Điều này…

Mạnh Hạo chần chừ, dường như đang sợ hãi không biết nên nói cái gì. Đúng lúc này lão già phía sau Bạch Vân Lai bỗng đứng lên, chỉ bước một bước thôi mà lại xuất hiện ngay bên cạnh Mạnh Hạo. Lão giơ tay nắm lấy cổ tay Mạnh Hạo, rồi trực tiếp rót linh lực vào trong cơ thể Mạnh Hạo, định kiểm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui