Ngã Dục Phong Thiên

Duy chỉ có Mạnh Hạo là vẫn luôn bình tĩnh, chỉ nhìn Xích Linh mộc trong tay, cẩn thận khống chế linh lực, không để lãng phí một chút nào mà rót hết vào trong hạt giống kia.

Những người khác hiển nhiên không làm được điều này, rót ra mười thành linh thạch, mà thực tế chỉ có ba thành là nuôi dưỡng hạt giống mà thôi.

Lại nửa canh giờ trôi qua, tên nam tử trung niên lấy linh thạch sớm nhất kia lảo đảo một cái, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu, lui bịch bịch ra sau vài bước. Y ngơ ngác nhìn hạt giống màu đỏ trước mặt, y đã dùng toàn lực vậy mà lại chẳng thể khiến hạt giống này nảy mầm.

Y chua sót lắc đầu, rồi lựa chọn rút lui.

Rồi nhanh chóng có người thứ hai, rồi người thứ ba, người thứ tư rút lui. Cho đến khi trận thôi hóa này tiến hành được hơn một canh giờ, lúc này chỉ còn năm người là đang cố gắng.

Đúng lúc này, một tiếng phụp vang lên, khiến mọi người chú ý tới tay phải Mạnh Hạo. Trong lòng bàn tay phải của Mạnh Hạo, hạt giống màu đỏ kia nở ra một lá non.

Nhưng ngay sau đó lại có hạt giống Xích Linh mộc của người khác cũng nảy mầm, người này chính là vị nam tử trung niên ở vòng thứ nhất, ngoài Mạnh Hạo, kiên trì được khoảng thời gian dài nhất.

Sắc mặt gã có phần khó coi, lúc này nắm lấy một khối linh thạch, âm trầm liếc Mạnh Hạo một cái.

Mà ba người khác thì sắc mặt trắng bệch đi, bọn họ dùng toàn lực vẫn không thể khiến hạt giống Xích Linh mộc này nảy mầm, chỉ đành lựa chọn từ bỏ.

Vì thế, vòng thí luyện thứ hai lại một lần nữa trở thành chiến trường giữa Mạnh Hạo và nam tử trung niên này.

- Vì thí luyện lần này, ta đã chuẩn bị rất nhiều linh thạch, ta không tin lại không thắng được ngươi!

Đôi mắt nam tử trung niên đã đỏ ngầu lên, đài cao nơi gã đứng đối diện với Mạnh Hạo, lúc này đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Nói xong lại vung tay trái lên đặt trên mi tâm, ầm, lúc này đây tu vi của gã lại ầm ầm tăng lên.

Không còn là Ngưng Khí tầng tám nữa, mà trực tiếp trở thành Ngưng Khí tầng chín đại viên mãn. Hiển nhiên kẻ này luôn áp chế tu vi, mục đích chính là có thể nương lực bùng nổ của tu vi để vượt qua kẻ khác trong tràng thí luyện thôi hóa này.

Theo tu vi người này bùng nổ, bốn phía lập tức xôn xao. Mà ngay thời khắc này, hạt giống Xích Linh mộc ở trước mặt nam tử trung niên đang từ từ sinh trưởng.

Thần sắc Mạnh Hạo như thường, hắn không động tới tu vi Trúc Cơ, chỉ dùng linh lực của Ngưng Khí cảnh để thôi hóa Xích Linh mộc. Còn về lời nói và ánh mắt của nam tử trung niên, hắn không thèm quan tâm, trực tiếp nhắm mắt lại chăm chú thôi hóa.

Thời gian lại trôi qua, Xích Linh mộc của hai người đều lớn lên, ngày càng cao. Vài canh giờ sau, chúng đã cao tới bằng chiều cao con người.

Nam tử trung niên kia run rẩy thân mình, gân xanh nổi hết lên mặt. Gã đã dùng không biết bao nhiêu linh thạch, thậm chí lòng đã điên cuồng, mỗi khi linh thạch hết là lại lấy khối khác ra, ngay cả chuyện kinh mạch của bản thân không thể thừa nhận được cũng chẳng thèm quan tâm. Đôi mắt gã đầy vẻ chấp nhất, gã muốn thắng, gã muốn trở thành đan sư, vì vậy gã sẽ bất chấp tất cả.

Cuối cùng, nam tử trung niên này thổ huyết, thân thể run rẩy, nhưng dù tu vi rơi xuống thì vẫn liều mạng đưa một phần linh khí bản mệnh ra thôi hóa, khiến cho Xích Linh mộc trong lòng bàn tay này lại sinh trưởng tới độ cao gần một trượng, đã không còn là mộc nữa, mà đã trở thành cây. Lúc này gã mới lảo đảo lui ra sau vài bước, không thể kiên trì được nữa. Bởi vì gã đã liều mạng rồi, nếu tiếp tục nữa thì không phải là liều mạng nữa, mà là đưa mạng.

Thậm chí lúc này kinh mạch trong cơ thể như bị lửa đốt, khiến thân thể gã run rẩy, mồ hôi không ngừng chảy ra, tu vi cũng bắt đầu rơi xuống. Nhưng ánh mắt gã lại đầy vẻ ngạo nghễ.

Đám dược đồng bốn phía đều thán phục, ngay cả đám người Vương Phàm Minh cũng đều phải liếc nhìn. Sở Ngọc Yên cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên làm được điểm này đã là không dễ.

- Xích Linh mộc của ta cao một trượng, đã thành cây, mà của ngươi còn chưa được bằng bảy thành của ta. Ta xem ngươi cướp danh ngạch này với ta như nào!

- Vẫn chưa kết thúc.

Mạnh Hạo lần đầu tiên ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn nam tử trung niên kia, thản nhiên nói. Trong lúc đó Xích Linh mộc trong lòng bàn tay hắn cũng chậm rãi lớn lên, bảy thành, tám thành, chín thành… Cũng chỉ một nén nhang, dưới sắc mặt tái nhợt dần đi, thân thể càng thêm run rẩy và ánh mắt đầy vẻ không tin của nam tử trung niên kia, Xích Linh mộc trong tay Mạnh Hạo đã cao hơn một trượng.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Mạnh Hạo. Thiên phú thảo mộc của hắn ở vòng thứ nhất đã khiến bọn họ phải hoảng sợ, nhưng nay tại trên phương diện thôi hóa này, không ngờ kết quả lại như vậy, khiến cho tất cả mọi người khi nhìn Mạnh Hạo đều đầy chấn động.

Nhưng như thế vẫn chưa phải là kết thúc. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Xích Linh mộc, ánh mắt toát lên vẻ cố chấp.

- Nếu muốn ra oai, thì phải làm cho triệt để! Ta cũng muốn biết, lấy loại công pháp thôi hóa này có thể thôi hóa Xích Linh mộc tới mức nào!

Mạnh Hạo nghĩ vậy, tay phải lại rót linh lực ra, không ngừng tràn vào trong Xích Linh mộc này. Nhưng vẫn khống chế ở Ngưng Khí, dù có thích tỏ ra oai phong như nào, Mạnh Hạo cũng sẽ không quên hết tất cả.

Một trượng, hai trượng…

Dần dần Xích Linh mộc này cao tới hai trượng rồi không cao lên nữa, mà bắt đầu to ra, cho đến khi hoàn toàn trở thành một cây đại thụ!

Đại thụ này ở trong tay Mạnh Hạo tuy không khiến cả thế gian phải chú ý, nhưng lại là tiêu điểm duy nhất của tất cả mọi người ở nơi đây!

Mà được thôi phát, trên cây kia lại bắt đầu nở hoa, kết quả. Kia là một linh quả màu đỏ sậm, ngay khi xuất hiện liền tỏa ra linh khí.

Trong khoảnh khắc này, Sở Ngọc Yên mở to mắt, khắp khuôn mặt là vẻ không thể tin tưởng. Vương Phàm Minh thì đứng bật dậy, bảy lão già kia cũng đều biến hóa, nhao nhao đứng dậy.

- Xích Linh mộc nở hoa!! Kết Xích Linh quả!

- Hắn, một tên tu sĩ Ngưng Khí, lại có thể làm được điểm này, thật không thể tưởng tượng nổi!

Mà đám dược đồng bốn phía đều ồ lên. Mười người thất bại kia đều ngây ngẩn cả người, bọn họ là dược đồng nên có thể hiểu được rằng khiến Xích Linh mộc kết quả là có ý nghĩa gì.

- Xích linh mộc là một trong những thảo dược luyện chế đan dược cho cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng quả của nó lại ngưng tụ tinh hoa của Xích Linh mộc, là dược quả cần để luyện chế đan dược cho Kết Đan sơ kỳ!

- Phương Mộc này lại có thể làm được điểm này, phải biết rằng công pháp thôi hóa thích hợp để thôi hóa đại đa số dược thảo mà Ngưng Khí cần, số dược thảo có thể thôi hóa cho Trúc Cơ thì không nhiều lắm, dược thảo cần cho Kết Đan lại ít có khả năng được thôi hóa. Nhưng hắn…. hắn lại thôi hóa ra được một Xích Linh quả như vậy!

Trong những tiếng xôn xao kia, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, Mạnh Hạo vung tay lên. Xích Linh mộc trước người lập tức chấn động, như mất đi gốc rễ mà bắt đầu héo rũ. Nhưng ngay trong lúc héo rũ, Mạnh Hạo đã giơ tay bắt lấy Xich Linh quả kia, không chút chần chừ mà để vào túi trữ vật của mình ngay trước mặt mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui