Ngã Dục Phong Thiên

Không lâu sau, có âm thanh truyền tới từ ngoài động phủ. Mạnh Hạo giơ ngón tay lên, của động phủ lập tức mở ra, một thiếu nữ bước vào. Thiếu nữ này tuổi chừng mười tám, mười chín, trông cũng khá xinh đẹp, đi vào động phủ rồi liền cau mũi lại, dường như bị sặc bởi mùi đan nổ trong động phủ.

- Phương đan sư, ta hôm qua còn thấy buồn bực, sao cứ vài ngày ngài lại đổi lò luyện đan vậy…

Nói xong, thiếu nữ lấy một lò luyện đan mới tinh từ trong túi trữ vật ra đưa cho Mạnh Hạo.

Thiếu nữ này tên là Lâm Nhụy, là quản sự phụ trách tất cả những gì đan sư cần hàng ngày. Mặc dù tu vi không cao, nhưng nghe nói tổ tiên nàng là Tử Lô đan sư, mà ngày thường thiếu nữ không khiến người ta phiền chán. Thậm chí có một số đan sư còn đem lòng ái mộ nàng, dần dà phàm là thứ đan sư cần, nàng đều là người đưa tới.

Như chỗ Mạnh Hạo, hai tháng nay nàng đã tới bốn mươi sáu lần, hôm nay là lần thứ bốn mươi bảy.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, cũng cảm thấy có phần xấu hổ. Hắn lấy lò luyện đan rồi, thiếu nữ lại đưa tới một chiếc ngọc giản.

- Ta nợ bao nhiêu rồi?

Mạnh Hạo nhìn ngọc giản, mặt ủ mày chau.

- Tính cả hôm nay nữa, tổng cộng ngài phải nộp cho tông môn sáu nghìn bảy trăm năm mươi tám viên Ngưng Khí đan.

Thiếu nữ chớp chớp mắt, che miệng cười, lại như an ủi mà nói thêm một câu nữa.

- Không việc gì, không việc gì, ngài cũng không coi là nợ nhiều, người nợ nhiều nhất là một trăm bảy mươi ba vạn, phỏng chừng… cả đời này đều phải luyện đan không ngừng nghỉ…

Nghe được lời này, Mạnh Hạo sửng sốt rồi lắc đầu cười gượng, thở dài một hơi. Sau khi trở thành đan sư rồi, quả thật không phải tốn tiền về lò luyện đan, dược thảo hay đan phương, cần bao nhiêu là tông môn cho bấy nhiêu, nhưng không phải là không có trả giá, phải lấy đan dược mình luyện chế ra bồi thường, cũng có thể ghi nợ… Mạnh Hạo cầm ngọc giản, ghi vào xong rồi đưa lại cho thiếu nữ.

- Phương đan sư phải cố lên, lần này ngày giao nộp đan dược đã qua rồi, ngài xem có phải lấy ra một chút không, như vậy ta mới dễ bề ăn nói.

Lâm Nhụy mỉm cười, cũng khó trách nàng như vậy. Trong các đan sư của Đan Đông nhất mạch này, nàng thấy người nhỏ tuổi nhất chính là Phương Mộc này, nên lần nào tới đây đều phải trêu chọc vài câu. Nhất là dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt của Phương Mộc kia càng khiến nàng hứng thú.

Mạnh Hạo thở dài, cầm một bình đan có năm viên Ngưng Khí đan ở bên người đưa cho thiếu nữ, đây là lần đầu hắn giao nộp đan dược.

Thiếu nữ che miệng cười, cầm bình thuốc đi về. Mạnh Hạo nhìn theo thiếu nữ đi, rồi cửa động phủ đóng lại, hắn cầm lò luyện đan, lại thở dài.

- Cứ thế này là không được. Nhưng với trình độ luyện đan của ta, hai tháng này căn bản không có đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch tới tìm ta nhờ luyện đan, như vậy là không có lời, lại càng không cách nào đạt được các loại đan phương khác nhau.

Lúc Mạnh Hạo đi theo Lệ Đào, đã thấy không ít cách mà đan sư tu hành.

Điểm quan trọng nhất trong đó là được đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch vời luyện đan, như vậy mới có thể gặp các loại đan phương khác nhau. Lời mời càng nhiều, lại càng có cơ hội gặp nhiều đan phương, dần dà trình độ luyện đan của bản thân cũng từ từ tăng lên. Dù sao dược thảo cần dùng mình không phải mua từ tông môn, nên dùng cũng không tiếc, đồng thời luyện đan như vậy thường thu hoạch rất cao.

Mà chuyện cắt xén đã trở thành quy tắc, việc này Tử Khí nhất mạch cũng không tiện nói gì.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, để lò luyện đan xuống, cầm những bình đan kia tới. Mở ra nhìn những đan dược bên trong, cả đám đều nhẵn mịn, tỏa ra linh khí, Mạnh Hạo nhìn mà chậm rãi nhíu mày.

- Hay là phương pháp luyện chế của ta không đúng, nếu không thì vì sao hai tháng qua lần nào luyện đan cũng hao tổn tâm sức. Mà ta thấy Lệ Đào luyện đan lại đơn giản hơn rất nhiều.

Mạnh Hạo trầm ngâm, đi vài vòng trong động phủ. Bỗng hắn dừng lại, như có suy nghĩ gì.

Hắn giơ tay phải lên, lò luyện đan cách không bay đến. Hắn lại vỗ túi trữ vật, hơn mười loại dược thảo bay ra. Đôi tay hắn nhanh chóng chỉ ra, khi thì thôi hóa, khi thì lấy thảo dược, khi thì lấy nước. Chỉ hơn mười hơi thở sau, hắn vỗ một cái, đưa hết thảo dược vào trong lò đan.

Hắn lại đạp một cái xuống dưới, mặt đất dưới chân hắn lập tức đỏ lên, nhiệt độ cực nóng toát ra. Lúc này lò luyện đan treo trên vùng đất đỏ rực này chừng ba tấc, theo Mạnh Hạo không ngừng kháp quyết và đánh ra, lò luyện đan này khi thì bay lên cao, khi thì hạ xuống thấp hơn, từng trận dược hương tản ra.

Trong khoảnh khắc khi dược hương tràn ra, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, giơ tay lăng không ấn xuống lò luyện đan. Lúc hắn nhắm mắt lại, linh khí trong cơ thể tràn ra, bắt đầu thôi hóa.

Từ lúc đi theo Lệ Đào, Mạnh Hạo đã hiểu rằng thôi hóa này ngoại trừ tác dụng chính là thôi hóa dược linh thì phần lớn là cần dùng cho luyện đan.

Thỉnh thoảng Mạnh Hạo lại căn cứ vào biến hóa trong lò luyện đan mà điều chỉnh, lúc thì tăng lượng dược thảo, lúc thì lấy cặn ra. Lúc trước Mạnh Hạo luyện đan thì cần ít nhất là năm, sáu canh giờ, nhưng lần này hắn chỉ làm trong hai canh giờ là thu tay lại, phất tay áo lên, dịch chuyển lò luyện đan khỏi vùng đất nóng rực kia. Nắp lò vừa mở ra, dược hương phả vào mặt, Mạnh Hạo lấy ra bốn viên Ngưng Khí từ trong lò.

Bốn viên đan dược này vốn rất mềm, sau khi lấy ra thì nhanh chóng thành hình, đến lúc lấy tới trước mặt Mạnh Hạo thì đã hoàn toàn khô.

- Là ta nghĩ nhầm…

Mạnh Hạo cẩn thận nhìn đan dược mà mình luyện chế qua loa này, lại lấy một viên Ngưng Khí đan mà mình vất vả luyện chế ra, so sánh hai bên, chợt hiểu ra.

- Đan dược mà ta cẩn thận luyện chế thì dược hiệu rõ ràng là tốt hơn nhiều, có thể đạt tới bảy tám phần dược hiệu. Mà luyện chế sơ qua thì ước chừng chỉ phát huy được ba, bốn phần của những dược thảo kia.

- Cho nên lúc trước ta luyện chế cực kỳ vất vả, cũng thật cực khổ. Nếu trước đây luyện đan như bây giờ thì đâu cần phải dùng nhiều lò luyện đan như vậy.

Mạnh Hạo như có suy nghĩ, cất Ngưng Khí đan này đi.

- Nhưng chênh lệch lớn như thế, gần như là gấp đôi… Đây là có liên quan tới thời gian luyện chế, nhưng có lẽ cũng không thật sự liên quan. Dù sao ta từng thấy đan dược mà Lệ Đào cần khi luyện đan, dường như những gì hắn luyện chế cho người khác đều không có khác biệt gì.

Mạnh Hạo nhíu mày, trong lúc suy nghĩ thì chợt nhận ra.

- Chẳng lẽ có liên quan tới Hoàn Mỹ Trúc Cơ của ta! Bởi vì linh lực của ta khác với người khác, không thể trở về với thiên địa, mà khắc dấu ấn của riêng ta, nên năm tòa đạo đài của ta có thể đánh bại được Trúc Cơ. Nhưng dùng để luyện đan thì cũng nhiễm phải khí tức này… Mà sở dĩ lò luyện đan nổ là bởi vì đan dược ta luyện ra là loại hoàn mỹ?

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, hắn trầm ngâm hồi lâu, càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác.

Mạnh Hạo đang trầm tư thì bỗng biến sắc, cúi đầu nhìn túi càn khôn của mình, lúc này trong mặt nạ màu đỏ máu trong túi càn khôn, giọng nói yếu ớt của miếng mỡ đông vang lên trong đầu Mạnh Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui