Ngã Dục Phong Thiên

Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu.

- Cố nhân trên Đan Đông nhất mạch, nhờ ta vấn an Hàn gia ngươi, việc năm đó…

Mạnh Hạo nói rất chậm rãi, ý vị thâm trường, nhưng trong lời lại lập lờ nước đôi, giải thích thế nào cũng được.

Nhưng những lời này rơi vào trong tai Hàn Bối thì làm cho nàng chấn động, đưa lưng về phía Mạnh Hạo, hai mắt co rút lại. Mà thân hình nàng lại không biểu lộ dị thường gì, chỉ là quay đầu, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

- Lời này của Phương đại sư, tiểu muội nghe thật không rõ!

Hàn Bối chớp mắt nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt có chút mờ mịt, giống như đang suy tư cố nhân trong miệng Mạnh Hạo là ai.

Nhưng nếu nàng không làm ra bộ dáng này thì Mạnh Hạo chỉ đoán Hàn Bối có vấn đề, nhưng khi nàng làm vậy, Mạnh Hạo đã chắc chắn rồi.

Hàn Bối này, thật sự có vấn đề, bởi vì Mạnh Hạo hiểu rõ Hàn Bối, nếu trong lòng nàng ta không khẩn trương thì tất sẽ mượn lời này để moi thêm chút ít tin tức từ Mạnh Hạo, sẽ không làm ra bộ dáng như thế.

- Vậy hẳn là Phương mỗ nhận nhầm người rồi!

Mạnh Hạo cười cười, đơn giản không nói nữa. Lúc này hắn không có tâm tư tìm tòi bí mật của Hàn Bối là gì, hơn nữa còn rất cẩn thận đắn đo. Nói nhiều tất hớ, nếu để Hàn Bối phát hiện thì ngược lại không tốt.

Thấy Mạnh Hạo chỉ nói một câu rồi lộ ra nụ cười ý vị, Hàn Bối vẫn biểu lộ rất bình thường, trong lúc cười khẽ cúi đầu, xoay người rời đi. Cho đến khi nàng đi tới một nơi rất xa, sắc mặt nàng mới trở nên tái nhợt, trong mắt lộ vẻ khẩn trương.

- Đan Đông nhất mạch…

Hàn Bối trầm mặc, nhanh chóng rời đi.

Nhìn thân ảnh Hàn Bối đi xa, cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất, hai mắt Mạnh Hạo lộ vẻ suy tư.

Khi Mạnh Hạo vừa bước vào Thanh La Tông thì Hàn Bối đã có chút dị lạ, giống như mang theo khẩn trương không muốn người biết, điều này làm cho Mạnh Hạo mơ hồ cảm thấy, mình đã tiến vào một vòng bí ẩn nào đó rồi.

Nhưng nghĩ một lúc lâu mà hắn vẫn không phán đoán được, rốt cuộc Hàn Bối có liên hệ gì với Đan Đông nhất mạch. Trong lúc trầm tư, Mạnh Hạo cầm lên cái ngọc giản kia, linh thức đảo qua, bản đồ núi non trong Thanh La Tông lập tức hiện lên trong đầu.

Trong đó có một vị trí được đánh dấu, sau một lúc, Mạnh Hạo ngẩng đầu cất bước rời đi.

Trên đường đi, một mình rảo bước trong Thanh La Tông, cho đến trưa thì Mạnh Hạo mới thấy được Thanh Nghênh Phong. Khi hắn muốn trở về thì hai mắt bỗng nhiên co rút lại, trực tiếp xoay người nhìn về phía xa.

Gần như ngay khi Mạnh Hạo xoay người, một tiếng kêu thảm phá vỡ sự yên tĩnh trong Thanh La Tông. Theo ánh mắt của Mạnh Hạo, tại một chân núi cách đó không xa, khi tiếng thét vừa vang lên thì mặt đất cũng nổ vang. Một tên tu sĩ tóc tai bù xù, hai mắt điên cuồng mà mờ mịt đang gào thét phóng về phía xa.

- Giết ta, giết ta!

Y ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm chấn động bốn phía, trong Thanh La Tông lập tức có mấy đạo cầu vồng vọt ra, bay thẳng về bóng người đó.

Mạnh Hạo kinh ngạc, hắn nhìn một cái liền nhìn rõ, đó là Đạo tử Chu Kiệt theo hắn từ Tử Vận Tông về Thanh La Tông.

Tốc độ lao tới của những người Thanh La Tông rất là nhanh, nhưng mà tốc độ của Chu Kiệt còn nhanh hơn. Trong lúc lao đi, y còn gào thét, hóa thành một chùm sáng vụt đi.

Mạnh Hạo vốn cách đó không xa, một lần vụt tới này liền nhất thời gần hắn hơn, chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã nhìn thấy ánh mắt mờ mịt mà điên cuồng của Chu Kiệt, bên trong con ngươi tràn ngập tơ máu, cũng có chút thống khổ.

Giống như là muốn tìm chết vậy!

- Giết ta!

Chu Kiệt ngửa mặt lên trời gầm thét, mà người Thanh La Tông cũng đã tới, tổng cộng có năm người, năm tu sĩ Kết Đan, đều bấm tay niệm quyết. Thiên địa sụp đổ, xung quanh Chu Kiệt nổ vang, thân hình gã như bị vô hình áp chế, khuôn mặt vặn vẹo, vẻ điên cuồng trong mắt đã tăng lên đến cực hạn.

Một tiếng nổ chấn động bát phương, đột nhiên bộc phát từ trên người Chu Kiệt. Sau khi bộc phát thì hóa thành một lực trùng kích, làm cho năm tu sĩ Kết Đan biến sắc, nhất tề lùi về sau mấy bước, cả năm đều phun ra máu tươi.

Một màn này làm cho Mạnh Hạo kinh hãi không dứt, trong lòng khó mà tin nổi. Phải biết rằng Chu Kiệt lúc này mới chỉ là Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kết Đan, nhưng lại làm cho năm tu sĩ Kết Đan bị phản chấn phun máu. Loại thực lực này cho Mạnh Hạo hít một hơi khí lạnh.

Cũng tại khắc này, trên người Chu Kiệt, tu vi không ngừng được kéo lên, trong lúc bạo phát, tiếng gào thét cũng làm cho thiên địa chấn động kinh thiên.

- Tàn hồn đoạt thể, dĩ vãng sinh quy lai, thử thuật hoắc thương, cố phi cố, hồn dĩ thương!

Trong đầu Mạnh Hạo, thanh âm tang thương của Cổ Ngọc Phong Yêu phát ra khi gặp được Hàn Bối lại đột ngột hiện ra.

Đúng lúc này, một hư ảnh xuất hiện trước người Chu Kiệt, tay phải nâng lên, mạnh mẽ ấn xuống một cái lên vai Chu Kiệt. Toàn thân Chu Kiệt run rẩy, khí thế liền trở nên thả lỏng, vẻ điên cuồng trong mắt cũng tiêu tán, không còn mờ mịt, thay vào đó là thống khổ không cách nào hình dung.

- Giết ta…

Gã run rẩy không ngừng, giống như không thể chịu đựng được sự thống khổ không tưởng này tra tấn. Một người mà Mạnh Hạo vẫn rất kính nể năm đó, lúc này thanh tĩnh lại vẫn còn nói ra hai chữ kia!

Mở lời nhờ giết mình, đây không phải là con người muốn nói, ý chí tham sống là bản năng của con người… chỉ có sống không bằng chết mới muốn chết như thế!

Chu Kiệt nói xong câu này thì liền hôn mê. Mà hư ảnh kia cũng hiện ra, đó là Tử La Lão Tổ, lão lộ vẻ ngưng trọng, ôm Chu Kiệt đang hôn mê rời đi. Trước khi đi, lão mạnh mẽ quay đầu, thấy được Mạnh Hạo đứng đó không xa nhìn rõ mọi chuyện.

- Phương đại sư cũng ở đây à, chê cười rồi, đứa bé Chu Kiệt này tu hành rối loạn tâm thần, đã nhập ma rồi!

Tử La Lão Tổ thở dài, lắc đầu không nói tiếp. Lão mang Chu Kiệt đi xa, mà năm tu sĩ Kết Đan cũng theo đó rời đi.

Mạnh Hạo trầm mặc, một màn này làm hắn rung động quá lớn. Đạo tử Chu Kiệt năm đó, lại làm ra một màn này…. Chắc chắn là trong năm năm này xuất hiện biến cố khó có thể tượng tưởng.

Trong đầu Mạnh Hạo, bất tri bất giác mà hiện lên hình ảnh trận chiến trong đêm mưa năm đó cùng với Chu Kiệt.

Thầm nghĩ hồi lâu, Mạnh Hạo trầm mặc xoay người, trở lại Thanh Nghênh Phong, về lại trong lầu.

Hắn khoanh chân ngồi một chỗ, trong đầu hiện lên một màn vừa rồi, còn có mấy câu của Cổ Ngọc Phong Yêu. Hắn càng cảm thấy Thanh La Tông dị thường quỷ bí, sau một hồi, hắn lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, mà nâng tay, lấy lò luyện đan từ trong túi trữ vật ra ngoài.

Dù là bên ngoài, Mạnh Hạo vẫn giữ vững thói quen luyện đan mỗi ngày, lúc này, hắn vỗ một cái lên lò luyện đan, cái lò lập tức ù ù chuyển động. Mạnh Hạo lại lấy ra địa hỏa tinh, chuẩn bị luyện một lò độc đan.

Trở thành Chủ Lô đan sư, Mạnh Hạo luyện chế cho Đan Đông nhất mạch nhiều nhất là độc đan, là độc đan tạo ra do sự phối hợp của các loại thảo mộc, sau đó tạo thành bột phấn hoặc đan dược độc đan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui