Ngã Dục Phong Thiên

- Cực Yếm tiền bối, cái linh này chính là ác bá lúc trước ta đã nói muốn vào tông môn bắt, mong rằng tiền bối không ngại vất vả độ hóa nó.

Thanh âm của Mạnh Hạo truyền vào trong mặt nạ huyết sắc. Miệng mỡ đông trên đỉnh đầu Lão Tổ Lý gia đang nặn ra vẻ mặt lấy lòng, hé ra nét mặt uể oải khi nghe thấy lời nói của Mạnh Hạo, thân mình run lên một cái, hai mắt toát ra những tia sáng mãnh liệt, mang theo vẻ kích động, nhìn vào cái lò luyện đan màu đen bị đưa đến trước mặt mình.

- Không phải sợ, ngươi tuy rằng không có đạo đức, ngươi tuy rằng không đúng, nhưng ngươi yên tâm, Cực Yếm vĩ đại, anh tuấn, lương thiện ta sẽ giúp ngươi trở về từ con đường tà ác.

Miếng mỡ đông cười tủm tỉm mở miệng, nhảy lại nhảy, đến gần cái lò luyện đan màu đen….

Mạnh Hạo thu hổi linh thức, không hề để ý tới lô linh, hắn lấy ra Vạn Luyện lô, lấy ra dược thảo, sau khi trầm tư bắt đầu toàn tâm đắm chìm vào trong việc luyện đan.

Hắn luyện chế là Tam Phàm Đan, đó là đan dược cần thiết để đột phá tu vi Trúc Cơ bước vào Kết Đan.

Đây là tự thân đột phá, luyện chế đan, trình độ dụng tâm, tỉ mỉ của Mạnh Hạo thì thực sự không cần nói, hắn dùng ước chừng thời gian nửa tháng để luyện chế. Dưới điều kiện tiên quyết là không có đan ngộ, thì thời gian như vậy đi luyện chế một viên thuốc, đối với hắn mà nói là không nhiều.

Nửa tháng sau, nhìn thấy Tam Phàm Đan ở trong tay, Mạnh Hạo hít sâu vào một cái rồi bắt đầu phục chế, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo bình tĩnh tâm thần, hắn không một chút do dự nuốt vào một viên Tam Phàm Đan, vận chuyển Tử Khí Đông Lai, ý đồ kết xuất Tử Đan.

Thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua, Mạnh Hạo đã quên mất rốt cuộc là mình đã nuốt vào bao nhiêu viên Tam Phàm Đan, hắn cũng không nghĩ tới, mười tòa đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ đi kết một cái Tử Đan, vậy mà lại có thể khó khăn đến trình độ như vậy.

Một tháng, Mạnh Hạo hoàn toàn đắm chìm vào bên trong Tam Phàm Đan để Kết Đan, nhưng một tháng thử nghiệm cũng không có một lần thành công, thậm chí nếu chỉ kém một chút thì cũng không nói làm gì, vô luận Mạnh Hạo thử nghiệm như thế nào, tối đa cũng chỉ là làm cho trong cơ thể xuất hiện mây tía, nhưng mỗi lần sắp thành đan thì đều thất bại.

Một lần lại một lần thất bại làm cho Mạnh Hạo trơ mắt nhìn bản thân sau khi trở thành Tử Lô, đã chịu nợ tông môn một lượng lớn linh thạch, như nước chảy đi xa. Hắn cực kỳ đau lòng, nhưng lại không có cách nào.

- Dựa theo loại tỷ lệ này, sợ là lấy mười tòa đạo đài của ta để Kết Đan, một nghìn lần mới có thể thành công một lần.

Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, chính hắn ngẫm lại thì càng cảm thấy lo sợ, nếu như hắn không có gương đồng, tu vi của hắn trên cơ bản chỉ dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ.

Trong lòng trầm mặc, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn nghĩ tới đám người Lý Đạo Nhất đột phá ở bên cạnh miệng giếng.

- Đích thị là có liên quan đến mười tòa đạo đài của ta rồi.

Mạnh Hạo thầm than, nhưng hắn cũng không buông tha, cho dù là đúng như hắn phỏng đoán, một nghìn lần chỉ có thể thành công một lần, nhưng dù sao thì vẫn còn có hy vọng thành công.

- Chỉ có trở thành Tử Đan trước, sau đó mới có thể luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan, rồi nuốt vào trở thành Kim Đan.

- Vả lại cảnh giới Kết Đan đối với ta mà nói, chính là một lần thực lực bay vọt quan trọng. Một khi Kết Đan ta có thể mang theo mặt nạ huyết sắc, có thể triển khai thần thông huyết tiên trong đó.

- Mặt khác dựa theo lời nói của miếng mỡ đông, sau khi Kết Đan, con Anh Vũ kia sẽ xuất hiện….

Mạnh Hạo chìm trong trầm ngâm, hai mắt hắn đã kiên định hơn.

- Nhất định phải kết xuất Tử Đan.

Tay áo Mạnh Hạo vung lên, hắn đang muốn đứng dậy đi vay thêm một ít linh thạch, thì bỗng nhiên cả người hắn chấn động mạnh một cái.

Chấn động không chỉ có hắn, còn có toàn bộ mặt đất, còn có hơn phân nửa Nam Vực này. Trung tâm chấn động này đến từ nơi, mà lúc này tập trung vài chục vạn tu sĩ ở bên cạnh Vãng Sinh động, đó chính là cái thi thể tiên nhân kia.

Cái chấn động này đến từ ngực của cái thi thể này, nó giống như tiếng tim đập truyền khắp tám phương, chấn động mặt đất, nhấc lên gợn sóng trên bầu trời, khuếch tán ra thì bao trùm mọi chỗ các ngọn núi, xẹt qua một đám tông môn.

Tử Vận Tông khoảng cách không tính là quá xa cũng bị bao trùm ở bên trong, làm cho không ít người nghe được đều đã không nhịn được, tâm thần nổ vang. Ở nơi này cước bộ của Mạnh Hạo tạm dừng, tay phải hắn nâng lên đặt vào ngực.

Hắn cảm nhận được chấn động đến từ thiên địa, nhưng ngay trong một cái chớp mắt này, bỗng nhiên sắc mặt của hắn đại biến, bởi vì trong khoảnh khắc đó hắn rõ ràng cảm nhận đươc, ở bên trong chấn động của thiên địa này, có truyền đến một lệnh triệu hồi.

Triệu hồi này, trong nháy mắt Mạnh Hạo liền đoán được, chính là đang đến từ cái thi thể tiên nhân mà hắn muốn tránh đi kia.

- Ngươi, muốn biết huyết mạch của ngươi đến từ phương nào ….

- Ngươi, muốn biết vì sao năm đó ngươi có thể nhìn thấy ta đến trong thế giới này….

- Ngươi, muốn biết đó là một vùng nào của thế giới…

- Ta vì ngươi mà đến, ta đã đợi thật lâu, tới chỗ của ta, hãy đến nơi này của ta … ngươi sẽ biết được tất cả chân tướng.

Trong lệnh triệu hồi tràn ngập thanh âm tang thương, bùng lên trong đầu óc Mạnh Hạo, giống như từ trong vô tận năm tháng phiêu diêu mà đến, mang theo hơi thở từ xa xưa, lại càng quanh quẩn trong tâm thần của Mạnh Hạo, dẫn động huyết mạch của Mạnh Hạo, khiến cho máu tươi toàn thân hắn, lập tức cấp tốc lưu chuyển, ở trên mu bàn tay phải của hắn, rõ ràng xuất hiện một cái ấn ký màu xanh.

Ấn ký này giống như một cái ký hiệu, nó không phải tồn tại ở trên mặt da mà là ở trong huyết nhục, Mạnh Hạo không xa lạ gì, năm đó trong nháy mắt khi hắn Trúc Cơ đã tận mắt nhìn thấy qua ấn ký này.

Lần này là lần thứ hai nó xuất hiện.

Nhìn ấn ký trên mu bàn tay, tâm thần Mạnh Hạo nổ đùng đoàng.

Phải qua một hồi lâu, cơn chấn động trong thiên địa mới biến mất. Cảnh tượng kỳ lạ này tràn ngập hơn phân nửa Nam Vực, lập tức khiến cho cái thi thể tiên nhân kia lại càng được mọi người chú ý hơn.

Mạnh Hạo đứng trong động phủ, sau một hồi lâu hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra những tia sáng sắc bén.

- Lão... rốt cuộc là ai, vì sao năm đó ta có thể nhìn thấy lão, vả lại người này rơi xuống Nam Vực, nhưng tại vì sao lại có thể dẫn động máu của ta lưu chuyển, xuất hiện cái ấn ký này trên mu bàn tay ta….

- Cái ấn này là năm đó sau khi ta thấy đối phương, bị đối phương vô hình khắc vào, hay là vốn đã thuộc về ta, nó ở bên trong thân thể ta, ở bên trong huyết mạch của ta vốn đã có nó.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nghĩ tới cái ngày đêm mà cha mẹ hắn mất tích, bên ngoài có vẻ có gió màu tím.

Làn gió kia giống như xuất hiện từ trong trí nhớ của Mạnh Hạo, quay về bên cạnh hắn, giờ phút này hắn nhớ lại, làn gió đó hiển nhiên không phải tầm thường mà là ẩn chứa pháp lực to lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui