Ngã Dục Phong Thiên

Hứa Thanh sắc mặt có chút tái nhợt, biểu tình lạnh lùng, nhìn chằm chằm Quý Hồng Đông chậm rãi thu hồi tay phải.

- Lý Đạo Nhất, ngươi rất không tồi, việc này ta sẽ thông báo cho gia tộc, nói cho Lý gia ngươi biết, ngươi đã lập công.

Quý Hồng Đông thản nhiên mở miệng.

- Quý thiếu khách khí, có thể vì Quý thiếu ra tay, là vinh hạnh của Lý mỗ, Quý thiếu, nữ tử này lát nữa có thể để ta mang đi không, nàng đối với ta ra tay hai lần, lần này, ta muốn khiến nàng ta sống không bằng chết!

Ánh mắt Lý Đạo Nhất đảo qua Hứa Thanh, ở chỗ sâu trong mắt lộ ra một chút dâm tà, gã chính là thích nữ tử lạnh như băng như vậy.

- Tùy ý ngươi.

Quý Hồng Đông thản nhiên mở miệng, ánh mắt đảo qua Hứa Thanh, liền rơi lên người Mạnh Hạo đang nhắm mắt đả tọa bên cạnh.

Lấy tu vi của y, đương nhiên nhìn ra Mạnh Hạo đang Kết Đan, trong mắt lộ ra khinh miệt ý.

- Nếu không có Phương Du xuất hiện, thật đúng là suýt chút nữa đã bị ngươi lừa gạt, nếu tiên linh khí ở trên người ngươi, vậy cũng chỉ có thể đem ngươi chém giết, từ trên thi thể luyện lấy ra.

Quý Hồng Đông dứt lời, thân mình tiến về phía trước một bước, trên thân thể của y cũng có một cỗ khí thế ầm ầm tản ra, ẩn ẩn ở sau người, huyễn hóa ra núi sông mặt đất, sau khi hiển lộ ra một màn kỳ dị này, dường như y đã trở thành quân vương, nơi y đạp đến đều là vương thổ!

Khi y cất bước, tử vụ trong cơ thể Mạnh Hạo đã ngưng tụ được tám phần, đang rất nhanh ngưng kết đến tầng thứ chín, hơi thở cường hãn kia ở trong cơ thể hắn, không hề tán ra ngoài, ẩn ẩn giống như hóa thành dòng khí, lưu chuyển toàn thân Mạnh Hạo.

Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, thân mình đi về phía trước bước ra từng bước, đứng phía trước Mạnh Hạo, ngăn cản Quý Hồng Đông.

- Không biết lượng sức!

Quý Hồng Đông hừ lạnh, cước bộ không có ngừng lại, khi hạ xuống thì núi sông mặt đất phía sau, nháy mắt khuếch tán, ép thẳng về phía Hứa Thanh mà đến.

Đây là đan khí huyễn hóa của Quý Hồng Đông ngưng tụ thành khung cảnh núi sông mặt đất, hoàn thành sẽ đạt được khí tức chủ quyền như quân vương, một cái chớp mắt liền áp chế. Sắc mặt Hứa Thanh khẽ biến, hai mắt lập tức xuất hiện hắc mang, sau khi tròng trắng hoàn toàn thay thế, con ngươi của nàng dường như phóng đại, chiếm cứ toàn bộ vị trí hai mắt, khiến người ta nhìn lại thì chỉ có màu đen.

Cùng lúc đó, trên người Hứa Thanh tràn ra không còn là bạch khí, mà là hắc khí, từng luồng hắc khí này sau khi tràn ra lại hóa thành từng cái quỷ diện dữ tợn, mà những hắc khí quỷ diện này ở trên đỉnh đầu Hứa Thanh ngưng tụ lại với nhau, rõ ràng đã hình thành một... phượng hoàng màu đen!

Xông về phía núi sông mặt đất tràn ngập khí tức quân vương đang đến gần.

Quý Hồng Đông hai mắt co rút lại, một màn biến hóa này cũng làm cho y lắp bắp kinh hãi, ngay khi tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang lên thì Hứa Thanh phun ra một ngụm tiên huyết, thân mình lảo đảo lui về phía sau, một phen kẹp lấy Mạnh Hạo, như năm đó ở trên Đại Thanh sơn nàng mang theo Mạnh Hạo, lao thẳng về phía xa xa.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi, mới vừa rồi nàng vận dụng lực lượng của Phượng Tổ, lực lượng này còn chưa thuộc về nàng, một khi vận dụng, thương tổn đối với bản thân nàng cũng rất lớn.

Vả lại cho dù là liều mạng thương tổn, trên thực tế cũng không cách nào phát huy ra nhiều lắm, chỉ là một tia mà thôi.

Cùng với lúc Hứa Thanh mang theo Mạnh Hạo bay đi, Quý Hồng Đông cũng là sắc mặt tái nhợt, cúi đầu vỗ ngực, lấy ra một miếng ngọc bội đã muốn tổn hại.

Sắc mặt y cực khó coi, ánh mắt lộ ra sát cơ, đồng thời, cũng có một chút quang mang kỳ dị.

- Trong một nháy mắt kia, có thể bộc phát ra tu vi ngang với Nguyên Anh, trực tiếp chấn nát ngọc bài hộ thân của ta.... nhưng mà khí tức trên thân nữ tử này.... có ý tứ.

- Chính là lực lượng tàn hồn, ta muốn xem thử, tất cả tàn hồn của Nam Thiên Tinh này, kẻ nào dám biến hình trước mặt người Quý gia ta, kẻ nào lại dám ra tay với huyết mạch Quý gia!

Khóe miệng Quý Hồng Đông lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, thân mình nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía trước, đuổi theo.

Lý Đạo Nhất đi theo ở phía sau, âm thầm kinh hãi, gã thế mới biết, mới vừa rồi Hứa Thanh, căn bản cũng không có xuất toàn lực, nếu không thì bản thân gã hẳn đã phải chết không thể nghi ngờ.

- Nhưng mà hiển nhiên nàng sở dĩ không có toàn lực ra tay, là vì thuật ấy phải trả giá quá lớn.......

Mạnh Hạo nhìn bằng mắt thường không thấy được một màn bên ngoài, nhưng linh thức của hắn lại rõ ràng cảm nhận được tất cả biến hóa của ngoại giới, so với mắt thường nhìn thấy còn muốn rõ ràng hơn, hắn thấy được máu tươi của Hứa Thanh, thấy được Hứa Thanh liều mạng.

Mạnh Hạo trong lòng đau đớn, tinh thần của hắn nhấc lên lửa giận ngập trời, khi Hứa Thanh phun ra ngụm máu tươi thứ ba, tử vụ trong cơ thể Mạnh Hạo chớp mắt hoàn thành chín thành, hướng về tầng thứ mười, cấp tốc kéo lên.

- Sư tỷ, thả ta xuống đi.

Mạnh Hạo mở mắt ra.

Hứa Thanh không nói gì, cũng không có nghe, mà là tốc độ nhanh hơn.

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, ánh mắt lộ ra nhu hòa.

Đúng lúc này, tiếng thét nháy mắt truyền đến, thân ảnh Quý Hồng Đông chớp mắt mà đến, giờ này khắc này, vách tường bốn phía đã muốn vỡ vụn hơn phân nửa, dường như không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn hỏng mất.

Gần như ngay khi Quý Hồng Đông xuất hiện, ánh mắt Hứa Thanh lộ ra một chút quyết đoán, tay trái vung về phía sau, thân thể nàng lập tức run run, lượng lớn hắc khí lại ngập trời dựng lên, đã hình thành phượng hoàng màu đen, vô số tàn hồn vòng quanh, ở trong từng tiếng thê lương gào thét lao thẳng về hướng Quý Hồng Đông.

- Các ngươi mù rồi, huyết mạch Quý gia mà các ngươi cũng dám mạo phạm!

Quý Hồng Đông cười lạnh, cước bộ không hề dừng lại, chỉ là thản nhiên mở miệng.

Ngay khi Quý Hồng Đông nói ra những lời này thì phượng hoàng do hắc khí tạo thành đang được vây quanh bởi vô số tàn hồn kia đã tiến đến vị trí cách Quý Hồng Đông chừng bảy, tám trượng, mạnh mẽ run run.

Bốn phía nhấc lên vô số tàn hồn, một đám vẻ mặt nguyên bản vốn dữ tợn, đột nhiên biến thành hoảng sợ cùng sợ hãi, giống như gặp phải nhân vật khiến chúng thấy khủng bố.

Phát ra từng trận thét vang chói tai thê lương, phượng hoàng màu đen kia lại càng run run, giống như không dám tiến gần lại phía trước dù chỉ một chút, đầu hơi hơi cúi thấp, giống như đang hướng về Quý Hồng Đông mà cúng bái.

Một màn này xuất hiện, làm cho sắc mặt Hứa Thanh đại biến, thân mình nàng run run, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, nàng như thế nào cũng không cách nào dự liệu được, những tàn hồn như mặt trời ban trưa ở trong Thanh La Tông này, thế nhưng lại ở trước mặt một tu sĩ Kết Đan mà cúng bái.

- Huyết mạch của y...

Hứa Thanh nội tâm lộp bộp một tiếng, nàng trong giây lát nghĩ tới lời nói của Quý Hồng Đông lúc nãy.

Đúng lúc này, Quý Hồng Đông hừ lạnh, lại truyền ra.

- Tất cả tàn hồn trên thế gian ở trước mặt huyết mạch Quý gia, ngay cả tư cách làm chó đất cũng đều không có, chỉ là con kiến mà thôi, bởi vì bọn họ thời sinh tiền, chính là chết ở thiên hạ của Quý gia ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui