Ngã Dục Phong Thiên

- Đại chiến Ô Thần? Vừa lúc mượn cơ hội này quan sát chút bất đồng giữa năm bộ lạc!

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, lui lại sau vài bước. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, vì sao tộc nhân bốn phía lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng như thế.

- Lần này, Ô Binh bộ ta tới trước! Ô Binh bộ là bộ lạc đầu tiên phân hóa ra từ Ô Thần đại tộc, đồ đằng là yêu binh, truyền thừa trên toàn bộ đại địa Tây Mạc. Trong Tây Mạc, Ô Binh bộ ta độc tôn, toàn bộ Tây Mạc, ngoài ta thì không còn ai!

Tu sĩ Ô Binh bộ tiến lên một bước, ngạo nghễ nói.

- Ô Đấu bộ ta là dòng chính của Ô Thần đại tộc, đồ đằng là Đấu Yêu, trong tay phải nắm giữ mặt đất Tây Mạc, ai có thể tranh phong!

Người Ô Đấu bộ cũng mang theo biểu tình chấp nhất, có chút điên cuồng lớn tiếng nói.

- Vô sỉ!

- Quá vô sỉ rồi, lại dám hình dung bộ lạc mình như vậy!

Người bốn phía đều thầm mắng không thôi, Mạnh Hạo đứng một bên nhíu mày, hắn cảm thấy cái Ô Thần đại chiến này hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn.

- Hừ, chính thống cũng tốt, không chính thống cũng được. Ta chỉ biết là, trong khi bộ lạc Ô Thần còn chưa hình thành thì bộ lạc Ô Viêm ta đã tồn tại rồi. Viêm hỏa đốt cháy mặt đất, thiêu đốt cả Tây Mạc mười vạn năm, chính là tổ tiên bộ lạc Ô Viêm ta.

- Đám các ngươi tính là gì chứ, trời đất bao la, sở dĩ Tây Mạc có tên là Tây Mạc là vì sự tồn tại của Ô Ảm bộ ta, cho nên mới có tên Tây Mạc.

Mấy người thay nhau mở miệng, Mạnh Hạo càng lộ vẻ cổ quái, trong lòng thở dài liên tục, hắn coi như đã phát hiện, cái gọi là đại chiến Ô Thần, sở dĩ đám người xung quanh kia lại vui vẻ đứng xem là vì, đây chỉ là một hồi đại chiến chém gió!

So sánh không phải là thuật pháp, không phải là tu vi, mà là chém gió!

Trước mặt khách khanh, so sánh xem bộ lạc nào chém gió thành bão táp nhất…

Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, loại tỷ thí này, hắn chưa từng nghe thấy.

- Các ngươi thì tính là gì chứ, Ô Đạt bộ ta, truyền thừa Tây Mạc, nắm giữ càn khôn, đồ đằng là đại thụ, chống trời Tây Mạc!

Ô Hải lớn tiếng rống, nhưng vô luận là khí thế hay lời lẽ đều không bằng người ta. Lời vừa ra, lập tức nghênh đón bốn ánh mắt khinh miệt.

, rơi vào thế yếu, hắn vội ho một tiếng, ôm quyền với mấy người.Mạnh Hạo thầm lắc đầu, lời của Ô Hải vừa nghe đã đủ thấy không phù hợp với “nguyên lý chém gió”

- Đa tạ chư vị đạo hữu nâng đỡ, chỉ là tại hạ đã quyết định, lựa chọn Ô Đạt bộ!

Mạnh Hạo cười cười, ôm quyền vái một cái.

Tinh thần Ô Hải lập tức rung lên, mấy người còn lại thì lộ vẻ khó coi.

- Chẳng lẽ đạo hữu khinh thường Ô Viêm bộ ta!?

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi khinh thường chúng ta, nếu không có Ô Thần đại chiến thì thôi, mới vừa bắt đầu đại chiến thì ngươi đã lựa chọn một nhà rồi, phải nói rõ chút đạo lý mới được.

Bốn người lập tức không vui nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo có chút ngại ngùng, hắn cảm thấy cần phải cho mấy người này biết, cái gì mới là chém gió!

Chém gió, là một loại pháp tắc vĩnh hằng trong thiên địa, từ khi bắt đầu có sinh mệnh, nó đã tồn tại rồi, không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể thoát khỏi ma trảo của nó. Không có bất kỳ tu sĩ nào mà không bị nó mê hoặc.

Nó không gì không biết, dù sao nó cũng trường tồn vĩnh hằng.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, trên mặt vẫn lộ vẻ ngại ngùng như trước, chỉ là bên ngoài vẻ ngượng ngùng còn phủ thêm một tầng thần thánh.

- Sở dĩ ta lựa chọn Ô Đạt bộ…

- Ô Đạt bộ, nó là trời của Tây Mạc, nó nắm giữ đồ đằng đại thụ, đại thụ này là cây xuân thu, là Kiến Mộc thượng cổ, là cầu của thiên địa viễn cổ!

- Toàn bộ Tây Mạc, trong mắt của nó chỉ là một lần chớp lóe trong sông dài năm tháng, toàn bộ đại địa ở trong lòng nó, cũng chỉ là một lần ngẫu nhiên mở mắt trong vô số lần thức tỉnh.

- Nắm giữ thời gian vĩnh hằng, nắm giữ bốn mùa của trời đất, đó mới là Ô Đạt bộ!

Thanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn, bốn tên tu sĩ Tây Mạc đến đây đều sửng sốt. Trong lòng giống như có lực lượng nào đó chấn động, khiến cho da đầu tê rần, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Mạnh Hạo.

- Vô sỉ!

- Quá cmn vô sỉ rồi…. Chưa thấy kẻ nào vô sỉ tới mức này, hắn cũng không phải tộc nhân của Ô Đạt bộ, vậy mà lại hình dung Ô Đạt bộ khoa trương như thế!

- Khốn kiếp, dựa theo thuật pháp của hắn, thì Ô Đạt bộ này còn cường đại hơn cả Ô Thần Tộc sao, còn sâu không lường được, cực kỳ vô sỉ!

Trong lúc bốn người điên cuồng thầm mắng, Ô Hải trợn to mắt, y đột nhiên cảm thấy mặt mình cũng đỏ lên, mà đám tộc nhân Ô Đạt bộ đều lộ ra ánh mắt khó tin, một mảnh yên tĩnh.

- Đại thụ của Ô Đạt bộ, nó sinh ra vô số sinh mệnh, Đông Thổ sở dĩ có Đại Đường, là vì đại thụ của Ô Đạt bộ rơi rớt một giọt nước sinh mệnh, Bắc Mạc Khương Địch hiu quạnh, là vì một lần nhíu mày ngóng nhìn của đại thụ Ô Đạt bộ.

- Mà Nam Vực sở dĩ trù phú, là vì đại thụ Ô Đạt bộ ban cho một chút bùn đất, về phần Tây Mạc… nơi này là cố hương của đại thụ Ô Đạt bộ, nơi này là nhà của Ô Đạt bộ!

- Ô Đạt bộ, nó vĩ đại, thần thánh, nó là trời Tây Mạc, nó là mây Nam Vực, nó là nơi cúng bái của Bắc Mạc, nó là thánh nhân của Đông Thổ!

Thanh âm của Mạnh Hạo ẩn chứa tình cảm phong phú, tiếng nói quanh quẩn làm cho mặt Ô Hải càng đỏ hơn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trong đầu theo bản năng mà sinh ra một nghi vấn.

- Hắn nói, là Ô Đạt bộ!?

Không chỉ có Ô Hải có câu hỏi này, tộc nhân Ô Đạt bộ xung quanh cũng thế, một đám lộ vẻ cổ quái, nhưng lại không nhịn được mà trở nên kích động.

Lúc này, tại trên một ngọn núi trong Ô Đạt bộ, có hai lão già đang đứng, nhìn một màn xảy ra bên ngoài của bộ lạc. Hai người này đã có mái tóc hoa râm, khí thế không tầm thường, trên người có bốn đồ đằng, thậm chí trên mặt cũng mơ hồ lộ ra đường vân đồ đằng.

- Ha ha, không nghĩ tới lại có một người mới, không tệ, không tệ!

- Kẻ này ăn nói sắc bén, trở thành khách khanh của bộ lạc ta, sau này có thể đảm nhiệm chức vụ mời chào khách khanh cho tộc ta!

Hai lão già nhìn nhau cười một tiếng, đối với những lời của Mạnh Hạo, bọn họ không để trong lòng. Dù sao, hàng năm đến lúc mời chào khách khanh, đám tiểu bối làm ra cái gọi là Ô Thần đại chiến kia, các bộ lạc chỉ coi là một hồi náo nhiệt, mừng rỡ đi xem.

Có lúc, ngồi nghe đám tiểu bối chém gió với nhau, cũng là một loại lạc thú khó được.

Giờ phút này, trong Ô Đạt bộ.

- Quá vô sỉ rồi!

Tộc nhân Ô Viêm cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng mắng. Lời gã vừa ra, người bốn phía lập tức đưa mắt nhìn gã, nơi này đều là tộc nhân Ô Đạt bộ, một đám đều lộ ánh mắt bất thiện.

- Ngươi nói thiên địa chi mộc của Ô Đạt bộ, sinh ra Đông Thổ Bắc Mạc, Nam Vực Tây Mạc. Vậy ngươi cũng biết, Ô Viêm bộ ta là cửu thiên chi hỏa, đốt cháy tất cả, làm cho mặt đất biến thành hư vô, đốt chúng sinh thành tro bụi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui