Ngã Dục Phong Thiên

Dường như tiếng nổ mạnh đã làm cho Ô Trần từ trong trầm mặc, quay về thực tại, gã hít sâu một hơi khôi phục ý thức. Trong tiếng nổ ầm vang, gã nhìn thấy từ trên đỉnh núi bay xuống hơn mười đường cầu vồng. Ở giữa lưng chừng núi, từ trong những phòng ốc cũng có hơn mười người đi ra; còn ở dưới chân núi có không ít tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng đang tiến đến đây. Ánh mặt Ô Trần lộ vẻ quyết đoán cùng kiên định, gã xoay người, ôm quyền cúi đầu thật sâu với Mạnh Hạo:

- Hết thảy nhờ cậy vào tiền bối!

Mạnh Hạo cười cười, khẽ gật đầu. Ấn tượng của hắn với Ô Trần cũng không tệ lắm, mặc dù thiếu niên này có hơi xúc động, nhưng giải quyết sự việc cũng hết sức kiên trì với quyết đoán của bản thân.

Nơi đây có kiến tạo một quảng trường, đá núi được mài bằng làm nền. Lúc này, chỉ trong mấy hơi thở, từng bóng người đã đi đến, tới đầu tiên là hơn mười người từ đỉnh núi kia.

Trong đó có một lão giả, lão giả này mặt một bộ trường bào màu trắng, trên đầu tóc bạc phiêu diêu, trên làn da lộ rõ hình đồ đằng, thậm chí trên mặt lão cũng có biểu tượng đồ đằng là hình một cái cây.

Hơn mười người này nghiễm nhiên lấy lão giả là người đứng đầu, lúc này sau khi tiến đến, trên thân mỗi người đều có lực lượng đồ đằng nồng đậm tràn ra. Hiển nhiên tu vi không tầm thường, kém nhất cũng có thể so với Kết Đan sơ kỳ.

Còn về lão giả đứng đầu kia, lại càng có thể so với Nguyên Anh trung kỳ. Còn có một người đứng bên cạnh lão giả, là một nam tử trung niên có mái tóc xám trắng, vẻ mặt đang mỉm cười.

Người này trừ trên mặt ra, còn trên thân thể cũng dày đặc đồ đằng, khí thế rất mạnh. Trong hơn mười người này, thực lực của nam tử trung niên chỉ có hơi yếu một chút so với vị lão giả kia, có thể ngang bằng với Nguyên Anh sơ kỳ.

- Ô Linh! Hậu duệ tam đại huyết mạch. Bái kiến Đại tế tự. Vãn bối theo lệnh tộc công, trong ba ngày tiến hành yêu đấu giữa đệ đệ Ô Trần với Ô A Lý!

- Người thắng trận được sở hữu đồ đằng lệnh!

Ô Linh tiến lên, cúi đầu với lão giả.

Thủy Mộc ở bên cạnh nàng ta cũng là vẻ mặt trang nghiêm, ôm quyền ra mắt vị lão giả kia.

Trên mặt Ô Trần lộ vẻ khẩn trương, đi nhanh về trước vài bước, đứng cạnh Ô Linh, cúi đầu không nói.

Lão giả có thể so với Nguyên Anh trung kỳ này, chính là một trong hai Đại tế tự của Ô Đạt bộ, ngày thường xử lý sự vụ trong tộc. Lão liếc nhìn Ô Linh một cái rồi nhìn sang Ô Trần, thầm thở dài. Về mặt tình cảm, lão cũng đồng tình với tỷ đệ hai người, nhưng những sự tình trong bộ lạc đã được tộc công quyết định, nếu không phải việc đại sự, thì lão cũng sẽ không phản đối. Lúc này, lão khẽ gật đầu sau đó đưa mắt liếc qua Mạnh Hạo, hơi dừng lại một chút nhìn Thanh Mộc lang sau lưng hắn, vẻ mặt hơi động nhưng không nói gì rồi nhìn về phía Thủy Mộc.

- Làm phiền Thủy Mộc Tư Long rồi!

Thủy Mộc nghe câu này thì đáy lòng run lên, trên mặt có chút kích động, vội vàng ôm quyền làm lễ.

- Có thể giúp đỡ hậu duệ tam đại huyết mạch là vinh hạnh của lão hủ.

Nói đến đây, hơn mười người từ lưng chừng núi đi ra cũng đã tới nơi. Trong đó có một người thanh niên, mặc quần áo tương tự như Ô Trần, thân thể y cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ, nhưng vẻ mặt có hơi cao ngạo. Lúc đám người đó đến gần hơn, Mạnh Hạo nhìn thấy tia sắc lạnh lóe ra từ trong mắt Ô Trần, nên cũng đã nhìn ra thân phận của người đó.

- Ô Trần! Đồ đằng lệnh nên thuộc về Ô A Lý ta đây! Nhưng Tộc công đã có yêu cầu, vậy ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!

Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía Đại tế tự của Ô Đạt bộ khom người cúi đầu, theo đó cũng cúi đầu bái vị nam tử trung niên bên Đại tế tự.

Nam tử trung niên nở nụ cười tán thưởng, khẽ gật đầu. Vị này là Đại trưởng lão của Ô Đạt bộ, địa vị gần với Tế tự. Ở trong Ô Đạt bộ, nam tử trung niên này có quyền thế ngập trời, đồng thời cũng là người mạnh nhất của Ô A Lý nhất mạch, nhờ thế mà tên Ô A Lý càng thêm lớn lối, đối với Đồ đằng lệnh của Ô Trần càng mong muốn lấy được.

Ở dưới chân núi lúc bấy giờ cũng đang có nhiều tộc nhân của Ô Đạt bộ tiến đến. Nhân số không nhiều, chỉ có vài chục người, thêm bọn họ nữa thì ở chung quanh quảng trường đã tụ tập gần một trăm tộc nhân Ô Đạt bộ.

Trong lòng Ô Trần có chút khẩn trương, gã hít sâu một cái, nhìn chăm chăm vào Ô A Lý. Đúng lúc Ô Trần đang định mở miệng thì Ô A Lý cười lạnh, y vung tay phải lên, một luồng ánh sáng màu xanh lá lập tức bay ra không trung, tốc độ cực nhanh kèm theo từng tiếng rít chói tai vang vọng quanh quẩn.

Ô A Lý hất hàm, cuồng ngạo nói:

- Thanh Mộc Bức dị yêu cấp hai đó! Ô Trần! Lấy dị yêu của ngươi ra đi nếu như không có thì mời Tư Long giúp đỡ cũng được!

Lúc y nói thì luồng ánh sáng xanh kia cũng đã mạnh hơn một chút, hóa thành một con dơi lớn tầm lòng bàn tay, lộ ra răng nanh bén nhọn. Hai mắt nó lóe ra tia sắc lạnh, đầy vẻ dữ tợn, làm cho ánh mắt của không ít người ở bốn phía, sau khi nhìn thấy đều lộ ra hào quang.

- Thanh Mộc Bức! Thanh Mộc tam đằng! Không phải là mạnh nhất! Yêu đấu giữa tam đại huyết mạch là muốn xem khả năng liên hợp của tộc nhân với dị yêu. Bản thân ta rất coi trọng Ô A Lý, gã là người có tiềm lực nhất trong thế hệ này. Nghe nói con Thanh Mộc Bức này của gã là do Tư Long cấp năm - Mặc Phương đại sư tự mình nuôi dưỡng đấy!

- Ta cũng rất coi trọng Ô A Lý. Tộc nhân bình thường chỉ có thể lấy được Thanh Diệp đồ đằng, mà tộc nhân của tam đại huyết mạch lại có thể lấy được tất cả đồ đằng đặc biệt: Thanh Mộc Lang, Thanh Mộc Bức, Thanh Mộc Xà! Ta thấy nếu như tương lai Ô A Lý có thể trở thành Tộc công hay Tế tự, có thể hợp nhất ba loại đồ đằng thành lạc ấn đồ đằng Tổ Thụ thì gã đúng là con cưng của trời.

- Đừng có mơ tưởng thành Tế tự, các Tế tự từ trước đến giờ đều xuất hiện không có dấu hiệu báo trước. Chỉ từ sau đời Thanh Mộc Tổ thụ, Tế tự mới xuất hiện nhờ chuyển thế ý thức. Nhưng mà con Thanh Mộc Bức này quả thực là không tầm thường. Dị yêu được Mặc Phương đại nhân, Tư Long cấp năm nuôi dưỡng thì dù là cấp hai đã rất lợi hại rồi. Cũng không biết nếu phụ thân của Mặc Phương đại nhân, Tư Long mạnh nhất trong bộ lạc chúng ta, Mặc Tử đại sư cấp bảy tự mình nuôi dưỡng thì sẽ mạnh như thế nào nữa...

Xung quanh mọi người nhẹ giọng bàn tán rôm rả, những thanh âm đó quanh quẩn bên tai Ô Trần làm cho gã cảm thấy có một dòng nhiệt huyết đang xông lên não mình. Gã tiến lên một bước, đang định mở miệng thì Ô Linh đã nhanh chân cướp lời gã:

- Nhờ Thủy Mộc đại sư giúp đỡ!

Từ trước Ô Linh đã cho rằng Mạnh Hạo không thể thắng, để không mất mặt, nàng ta nhất định phải nói trước Ô Trần. Lời vừa nói ra, người ở bốn phía xung quanh lập tức đưa mắt nhìn về phía lão giả Thủy Mộc.

Thủy Mộc vội ho một tiếng. Đây là lần đầu tiên lão tham gia Yêu đấu giữa tam đại huyết mạch, tuy trước đó lão rất kiêu căng, nhưng căn bản cũng rất để ý cơ hội này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui