Ngã Dục Phong Thiên

Cho đến một ngày này, ba đạo ngọc giản liên tiếp, mang theo ý phẫn nộ, đồng loạt giáng lâm trong Chiến tộc. Ngọc giản là từ Vân Thiên chủ bộ phát ra, trong đó tràn đầy nghi ngờ và tức giận, lại triệu tập Chiến tộc và Chu Đức Khôn, tức khắc hồi Vân Thiên đại bộ.

Mà nhiệm vụ diệt sát Ô Thần bộ đã an bài cho một bộ lạc phụ thuộc khác đi hoàn thành. Chu Đức Khôn thở dài, lão biết rằng, chính mình chỉ có thể tiễn Mạnh Hạo đến đây mà thôi.

Lúc gần đi, chẳng những Chu Đức Khôn và Mạnh Hạo không nỡ, tộc nhân hai bộ, cũng đều trầm mặc, chăm chú nhìn nhau. Không còn... chiến ý lúc trước nữa, mà là một cỗ thông cảm với nhau.

Đối với Chiến tộc mà nói, bọn họ còn đỡ một chút, nhưng bọn họ hiểu, chờ đợi Ô Thần bộ, ngoại trừ một bộ lạc phụ thuộc của Vân Thiên đại bộ ra, còn có vùng phía nam đáng sợ.

Có thể từ đông, tây, bắc và khu vực trung tâm, một đường đi vào phía nam, từng bộ lạc đều dũng mãnh đến cực điểm. Bọn họ không có yêu linh, nhưng chính là nguyên nhân này, bọn họ bồi hồi ở một địa phương gần Mặc Thổ của phía nam Tây Mạc, ôm cây đợi thỏ, chờ đợi bộ lạc có yêu linh tiến đến.

Đây chính là một cơ hội cuối cùng cho sự tồn vong của bộ lạc bọn họ.

Mà ngay cả tộc công Chiến tộc, cũng cùng hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Ô Thần bộ kia, mấy ngày này, cũng có qua lại nhất định, giờ phút này ly biệt, đáy lòng đều có cảm thán.

Không ai có thể dự liệu trước được, hai bộ lạc có thể ở nửa năm sau, hình thành quan hệ kỳ dị như thế.

- Bảo trọng!

Người Chiến tộc đều ôm quyền.

Tộc nhân Ô Thần bộ, cũng cúi đầu theo.

- Sư đệ, nếu có một ngày ngươi về tới Nam Vực, nhớ rõ thay ta dập đầu với sư tôn. Lão nhân gia ông ấy, năm đó ở Mặc Thổ thu ta làm đệ tử, từng nói với ta, con đường của ta không ở Nam Vực, mà ở tứ phương...

Chu Đức Khôn trầm mặc một lát, nhìn Mạnh Hạo, thở dài một tiếng.

- Ta muốn về Nam Vực, một ngày nào đó, nếu Chu Đức Khôn ta không chết, ta nhất định phải trở lại Nam Vực, trở lại Đan Đông nhất mạch...

- Sư đệ, đi đường cẩn thận, sư huynh chỉ có thể tiễn ngươi đến nơi đây thôi. Ba ngày sau, Phi Hoàng tộc sẽ đến, nhiệm vụ của bọn họ, là giết chết tộc ngươi…

- Sư đệ, trước khi đi. Sư huynh không thể cho ngươi cái gì khác, duy nhất có thể đưa cho ngươi...

Hai mắt Chu Đức Khôn chợt lóe, tay phải vung lên, từ trong túi trữ vật chuyên dụng của lão, trực tiếp bay ra mười ngàn yêu đàn. Những yêu đàn này, mỗi một con đều có được tu vi nhất định, sau khi xuất hiện, đồng loạt rít gào, khí thế không tầm thường.

- Chỗ này là yêu đàn cá nhân của sư huynh, ta khống chế không được, ở Tây Mạc, yêu đàn tương đương với tài nguyên, ta tặng toàn bộ cho ngươi!

Lúc Chu Đức Khôn mở miệng nói, những yêu đàn này lập tức tán loạn. Nhưng Mạnh Hạo chỉ đưa tầm mắt nhìn qua, trên người hơi hơi tản ra yêu khí, những yêu đàn này lập tức kinh động, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, truyền ra gầm nhẹ, nhưng lại không hề xôn xao.

- Tộc công Chiến tộc, còn có đại tế tự Chiến tộc, mấy ngày này, phối hợp của các ngươi, Chu mỗ sẽ không quên. Trách nhiệm lần này, Chu mỗ sẽ một mình gánh chịu!

- Có điều trước mắt, ta muốn mượn yêu đàn của các ngươi. Đưa yêu đàn của các ngươi cho lão phu, sau khi quay lại bộ lạc, lão phu nghĩ biện pháp trả lại cho các ngươi!

Chu Đức Khôn nhìn về phía Chiến tộc.

Tám ngàn tộc nhân Chiến tộc trầm mặc, dần dần mỗi người đều lấy ra hai ba con dị yêu, tổng cộng gần hai vạn, sau đó đưa ra.

Trong bọn họ không có Tư Long, có cũng chỉ là dị yêu của mỗi người, cấp bậc không tầm thường, hai vạn dị yêu này vừa ra, sắc mặt Mạnh Hạo cũng có chút biến đổi. Đối với bộ lạc Tây Mạc mà nói, đây là một số của cải lớn, Mạnh Hạo nhìn về phía Chu Đức Khôn.

- Đừng cự tuyệt, đây là điều duy nhất mà sư huynh có thể giúp cho ngươi rồi, Mạnh Hạo...... bảo trọng!

Chu Đức Khôn nhìn Mạnh Hạo, thở sâu, chậm rãi mở miệng, trong mắt mang theo sự ấm áp như nhìn thân nhân. Mạnh Hạo nhìn Chu Đức Khôn, trong lòng một dòng nước ấm tràn ngập, hai người nhìn nhau, sau đó dùng sức ôm một chút.

- Bảo trọng...

Chu Đức Khôn xoay người, tay áo vung lên, toàn bộ tộc nhân Chiến tộc, liếc mắt nhìn Ô Thần bộ một cái thật sâu. Sau đó ba cái hắc kiếm, nháy mắt gào thét, khoảnh khắc đi về thiên địa phía xa xa, chớp mắt không thấy đâu nữa.

Giữa không trung, chỉ còn lại có Ô Thần bộ, còn có ba vạn yêu đàn ở bốn phía. Mạnh Hạo nhìn Chu Đức Khôn đi xa, hồi lâu, hắn thở sâu, khi xoay người, thu liễm loại tình cảm ly biệt, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.

Phất tay, nhét ba vạn yêu đàn vào trong túi trữ vật. Giờ phút này, yêu đàn của hắn, sau nửa năm này tiêu hao cùng với năm vạn trong đó trở thành thực vật, trên đường lục tục bổ sung, hiện giờ yêu đàn có chiến lực, đã hoàn toàn đạt đến mười lăm vạn!

Mười lăm vạn yêu đàn, toàn bộ tràn ra, đủ để chấn động toàn bộ vùng đất Tây Mạc. Số lượng yêu đàn như vậy, cho dù là đại bộ như Ngũ Độc bộ, cũng không có được. Thậm chí nếu năm đó khi khai chiến với Ngũ Độc bộ, Mạnh Hạo có được ngần này yêu đàn, trận chiến ấy, chính là nghiền ép!

Toàn bộ vùng đất Tây Mạc, chỉ có đại bộ có được Lão Tổ Trảm Linh, mới có thể trong thời gian phát triển lâu dài, tích lũy yêu đàn đến trình độ như vậy.

Dù thế, cũng không có Tư Long nào, có thể khống chế mười lăm vạn yêu đàn, cho dù là Đại Tư Long trong truyền thuyết đi chăng nữa, cũng không thể đột phá được số lượng mười vạn.

Nhưng Mạnh Hạo thì khác, hắn còn khống chế được nhiều hơn nữa!

Mười lăm vạn yêu đàn, đối với hắn mà nói không coi vào đâu, hắn không phải dùng tu vi đi khống chế, hắn là lấy yêu khí đến ảnh hưởng. Đừng nói là mười lăm vạn, cho dù là ba mươi vạn, năm mươi vạn, hắn cũng có thể khống chế.

Mạnh Hạo hôm nay, Ô Thần bộ hiện giờ đã ở trong chinh chiến liên miên, trong mấy năm chiến hỏa không dứt này, đã triệt triệt để để quật khởi, trưởng thành đến một loại trình độ có thể lay động đại bộ.

- Lộ trình, chúng ta đã đi được hơn phân nửa... Đi qua mảnh khu vực trung tâm Tây Mạc này, ở phía trước của chúng ta, chính là phía nam Tây Mạc, trước nữa, chính là... Mặc Thổ!

Mạnh Hạo phất tay áo, trong mắt toàn bộ tộc nhân Ô Thần bộ đều hiện lên tia chấp nhất, phi thuyền dưới chân bọn họ chớp mắt gào thét, khoảnh khắc đi xa.

Tiếng nổ vang truyền ra, trường hồng quán không.

Ba ngày sau, ở xa xa, trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy điểm giao nhau giữa khu vực trung tâm và phía nam Tây Mạc. Mà hiện giờ vùng đất Tây Mạc, phương bắc ở hơn nửa năm trước, hoàn toàn đã trở thành biển, tây, đông kể cả khu vực trung tâm, cũng không thể may mắn thoát khỏi. Giờ phút này trên mặt đất, nước biển lan tràn, từng cái hồ nước biến mất, dung hợp cùng một chỗ.

Bình nguyên đã không còn nữa, thung lũng đã sớm chìm trong nước biển, mưa tím ngập trời, bao phủ mặt đất, nước biển khuếch tán, dù không sâu.... nhưng khi nhìn lại, biển đã tràn ngập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui