Ngã Dục Phong Thiên

Hoảng sợ nhất, chính là lão già Nguyên Anh hậu kỳ, đã chui toàn bộ thân người vào trong cái khe. Rõ ràng lão đã tiến vào trong cái khe rồi, trong mắt lão, ác mộng Mạnh Hạo đã không ở trong cùng một thế giới với lão, nhưng cái loại linh hồn run rẩy này, lại mãnh liệt tới cực hạn, giống như không thể chống cự đưa thân vào trong hàn hang, bị làn gió cực âm thổi quét toàn thân.

- Đây là cái gì …

Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, khoảnh khắc nắm cần câu, thế giới trước mắt hắn trở nên không giống lúc trước, mất đi màu sắc, nhưng duy chỉ ở đỉnh đầu mỗi người, lại hiển lộ sắc thái cực kỳ mãnh liệt.

Mạnh Hạo nhìn về phía Hô Diên Khánh, ở đỉnh đầu gã, có mấy sợi tơ đủ màu rực rỡ, quấn vào nhau. Trong đó có một sợi tơ cực kỳ thô to, phát ra hào quang màu đỏ, hiển thị rõ ràng hơn hẳn những sợi tơ khác.

Giờ phút này, thân thể Hô Diên Khánh run rẩy mãnh liệt, ánh mắt của Mạnh Hạo, khiến gã cảm thấy sợ hãi gấp ngàn lần lúc trước. Ánh mắt lần đầu tiên, chỉ có uy hiếp, nhưng lúc này đây, lại khiến Hô Diên Khánh cảm giác linh hồn phát lạnh, cảm giác dường như toàn bộ sinh mạng, toàn bộ bí mật của mình, đều hiển lộ rõ ràng trong ánh mắt của đối phương.

Thậm chí chỉ cần một ý niệm trong đầu đối phương, bản thân sẽ lập tức tử vong. Vả lại, loại tử vong này, dường như không phải chỉ chết một cách tầm thường, mà là đáng sợ không cách nào hình dung.

Dường như … chết vốn là đáng sợ, nhưng chết trong tay đối phương, đó là việc so với tử vong còn khủng bố và thê thảm hơn vô số lần.

Khi Mạnh Hạo nhìn về phía hai lão già Nguyên Anh trung kỳ, thì hai người này lập tức có được cảm giác giống hệt Hô Diên Khánh.

Ở đỉnh đầu bọn họ, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy rất nhiều sợi tơ nhiều màu, vả lại cũng có một sợi tơ thô to phát ra hào quang đỏ thẫm.

Sợi tơ thô to này khiến hai mắt Mạnh Hạo hơi nheo lại, không thể tra.

- Những cái đó, chính là nhân quả tuyến.

Khi thì thào, Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía cái khe mà lão già Nguyên Anh hậu kỳ đã chui tọt vào. Giờ khắc này, ở vị trí cái khe biến mất, ánh mắt Mạnh Hạo dường như xuyên thấu màn trời, thấy được ở trong một mảnh hư vô, một lão già đang lạnh run.

Đỉnh đầu người này, càng có nhiều sợi tơ hơn.

- Đáng tiếc, ta hiểu ra nhân quả, nhưng còn chưa làm được như Quý Thập Cửu, chặt đứt nhân quả … tuy nhiên …

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, sau đó hai mắt lập tức trở nên bén nhọn, tay phải nâng lên, vung cái cần câu này về phía trước.

Sợi dây câu lập tức bay ra, không có tốc độ, mà là trực tiếp làn tràn trong hư vô, hiện ra bên người lão già đang lạnh run kia. Lão già Nguyên Anh hậu kỳ đó dường như cảm thấy một chuyện gì khủng bố đến cực điểm, phát ra tiếng kêu thảm thiết mà người ngoài nghe không tới, chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận được.

Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy sợi dây câu quấn quanh người lão già này, sau khi bản thân kéo một cái, ngay lập tức một nhúm hồn từ trên thân lão già này bị câu lên. Theo hồn rời khỏi, lão già Nguyên Anh trực tiếp héo rũ, thân thể tái nhợt, khí tuyệt bỏ mình.

Mà một nhúm hồn kia, theo sợi dây câu trở về, trong phút chốc liền hiện ra trước mặt Mạnh Hạo, bị tay trái Mạnh Hạo nhẹ nhàng sờ một cái, hồn tán!

Tại trong chớp mắt hồn tán, trong đầu Mạnh Hạo ầm một tiếng, hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân dường như lại có cảm ngộ sâu hơn một chút đối với nhân quả, nhưng lại không nói một cách cụ thể được.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Hô Diên Khánh, khiến gã kêu thảm thiết và sợ hãi tới cực điểm. Cũng làm cho hai lão già Nguyên Anh trung kỳ khác, toàn thân run rẩy, điên cuồng bỏ chạy.

Nhưng ngay sau đó, một người trong đó, đã bị giọt máu tươi kia lập tức đuổi kịp. Nháy mắt khi va chạm, huyết này xuyên thấu qua, thân thể người này ầm ầm nổ bung, sụp đổ.

Về phần người còn lại, tốc độ mặc dù mau, nhưng lại không nhanh bằng Ma thương. Khi Ma thương gào thét tới, lập tức xuyên thấu qua, màn sương đen bao phủ người này, vô số gương mặt mang theo sự hưng phấn, dữ tợn nhào tới. Trong tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều biến mất, ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.

Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng trên thực tế, từ lúc ba người bắt đầu bỏ chạy, cho đến tận lúc toàn bộ tử vong, thì chỉ khoảng mười cái hô hấp.

Mạnh Hạo thu hồi cần câu, xoay người nhìn về phía Hô Diên Khánh.

Bị tầm mắt Mạnh Hạo nhìn tới, Hô Diên Khánh lập tức run rẩy, thân thể không ngừng lui về phía sau.

- Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, đáng tiếc.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, đây là Nguyên Anh sơ kỳ yếu nhất mà hắn từng gặp.

- Nói đi, cha ngươi là ai.

Vẻ mặt Mạnh Hạo như thường. Hắn đã sớm vượt qua cái tuổi trẻ kích động, đương nhiên nhìn ra, người này có thể có nhiều hộ vệ như vậy, thân phận nhất định không tầm thường.

Hơn nữa, sợi tơ màu đỏ trên đỉnh đầu những người này, cũng nói lên rất nhiều điều. Vả lại, người này lúc trước từng nói, cha gã tán thưởng trận pháp của lão già Nguyên Anh đại viên mãn kia. Lời nói đó là vô ý, là kiêu ngạo mà nói ra, nhưng với tâm trí của Mạnh Hạo, nhiều dấu vết như vậy, sao lại không nhìn ra manh mối gì.

Hô Diên Khánh sửng sốt, câu hỏi của Mạnh Hạo, chính là lời nói kế tiếp mà gã muốn lớn tiếng gào rú ra để kinh sợ Mạnh Hạo. Nhưng lại không ngờ rằng, Mạnh Hạo đã chủ động đặt câu hỏi trước.

- Ta….

Hô Diên Khánh run rẩy, cảm thấy có chút không yên, nhưng vẫn hét lớn một tiếng.

- Phụ thân ta là Hô Diên Vân Minh, Lão Tổ Trảm Linh của Thiên Tòng bộ trong liên minh Thiên Đình Mặc Thổ! Nếu như ngươi dám giết ta, cha ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi tới từ trong cái này, cũng đéo cần biết ngươi là ai. Nếu như ngươi dám đả thương ta, ngươi chết chắc rồi!

Hô Diên Khánh gào lên từng câu, mới có thể nói những lời này có thứ tự một chút. Đây vốn là những lời lúc trước gã định hô lên, chỉ là bị Mạnh Hạo chủ động đặt câu hỏi, làm rối loạn tiết tấu.

- Ta không có ý định giết ngươi, ngươi có thể đi rồi!

Mạnh Hạo cười cười, chút việc nhỏ ấy, giết mấy lão già Nguyên Anh rồi thì thôi. Về phần tên này, Mạnh Hạo cũng không có thâm cừu đại hận gì với gã, không đáng để giết người.

Hơn nữa, người này là con nối dòng của Lão Tổ Trảm Linh, trên người tất có chút pháp bảo bảo mệnh, nếu thật sự muốn giết, phiền toái không nói, còn chắc chắn bị phát hiện. Mạnh Hạo hiện giờ không phải là kẻ vừa bước vào Tu Chân giới, trong lòng hắn biết rõ, một khi Hô Diên Khánh này chết, vị Hô Diên Lão Tổ kia, tất sẽ đuổi giết bản thân. Việc này mình có thể tránh, vừa hay ở nơi này, miễn cưỡng có thể tránh bị tìm ra.

Một khi tìm ra, vì chút việc nhỏ ấy, ảnh hưởng tới an toàn của Kim Ô bộ, Mạnh Hạo sẽ không làm.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn cho đám Ngô lão rời đi. Nhưng đối phương lại không biết phải trái, ỷ vào có cường nhân bảo hộ, cố ý ra tay, Mạnh Hạo liền trực tiếp chém chết chỗ dựa của Hô Diên Khánh này, chỉ đến khi còn lại một mình, có lẽ đối phương mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.

Biết được, có vài người, không thể trêu chọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui