Ngã Dục Phong Thiên

Nhìn tới đây, nàng hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, lại không thấy Mạnh Hạo.

Đang chần chừ, Mạnh Hạo đã đi ra từ bên cạnh núi, trong tay cầm một ít trái cây. Những linh quả này, đệ tử nội môn cũng không có tư cách sử dụng, đều là quyền lợi của đệ tử thân truyền.

Mạnh Hạo để ở trước mặt nàng.

Vẻ mặt nàng phức tạp, trải qua một đêm nghỉ nơi, nàng đã tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng trong lòng vẫn còn thấp thỏm. Nàng không biết bản thân có chỗ nào hấp dẫn thiên chi kiêu tử trước mặt này, cũng không biết đối phương vì sao chỉ nói một lời quyết định vận mệnh của bản thân.

- Nếm thử chút linh quả đi, mùi vị cũng không tệ lắm.

Mạnh Hạo cầm một quả cắn một miếng, lại lấy một quả đưa cho nàng.

Nàng chần chừ một chút, tiếp đó ăn một miếng nhỏ, tức thời đôi mắt sáng ngời, nheo mắt lại, giống như mảnh trăng.

- Ngon không?

Mạnh Hạo cười nói.

Nàng đỏ mặt, gật đầu.

- Ngoại môn rất loạn.

Mạnh Hạo nhìn bầu trời xa xa.

- Nợ nần ta đã trả giúp nàng rồi.

Bàn tay cầm linh quả hơi dừng lại, cúi đầu không nói chuyện.

- Mấy đệ tử ngoại môn không tốt với nàng, cũng đã xử lý rồi.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói.

Nàng hơi run rẩy, một lát sau ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

- Vì sao?

- Vì sao ngươi đối với ta như vậy?

- Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn rất bình thường, ngươi... Vì sao?

Mạnh Hạo lắc đầu, không nói.

- Là vì Hứa Thanh sao? Hứa Thanh là ai?

Nàng cắn môi, đứng lên, nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt kiên nghị, nàng muốn biết đáp án.

Mạnh Hạo im lặng một lát, hôm nay, là ngày thứ ba, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay Hứa Thanh sẽ thức tỉnh, mà cô gái này cũng sẽ biến mất, bởi vì nàng... Vốn đã sớm ngã xuống.

Đối mặt với ánh mắt của nàng, Mạnh Hạo quay đầu, trong mắt xuất hiện một chút ký ức, trước mắt hiện lên tình cảnh trong Vãng Sinh động năm đó, sau khi đánh chết Quý Hồng Đông, nhìn thấy nước mắt của Hứa Thanh, bản thân giơ tay, nhẹ nhàng lau đi, bên tai vẫn còn vang lên lời nói năm đó.

- Hiện giờ an toàn rồi, không một ai có thể biết bí mật của ngươi.

- Mạnh Hạo, chúng ta... Còn có thể gặp mặt không.

- Đừng khóc, đường còn dài, nói không chừng lúc nào đó, chúng ta có thể gặp lại.

Mạnh Hạo đến giờ vẫn còn nhớ, ngày hôm đó, ngay khi hắn quay đi, một thân thể mềm mại, đã ôm hắn từ đằng sau.

- Thiếp đợi chàng.

Lời nói của Hứa Thanh, có một chút cố chấp, đã định ba đời.

- Nàng có thể coi Hứa Thanh như là kiếp sau của nàng... Mà ta và nàng ấy, ở kiếp sau có một ước hẹn, sẽ gặp nhau ở đây.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói.

Nàng nghe hiểu, nhưng cũng không hiểu. Nàng nhìn Mạnh Hạo, im lặng, cúi đầu nhìn linh quả trong tay, một lúc sau, nàng lui lại mấy bước, dựa vào vách núi, sau khi ăn hết linh quả, lúc ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười.

- Ta không biết kiếp sau ngươi nói có nghĩa là gì, ta chỉ biết, cô gái tên Hứa Thanh kia, rất hạnh phúc.

Nàng cười nói nhỏ, lúc này có gió thổi tới, làm loạn tóc nàng, được nàng nhẹ nhàng vuốt ra sau tai.

Nói rồi, nàng ngồi xuống, hít sâu một hơi, nhắm mắt, không nói chuyện nữa, trong đôi mắt bị che phủ kia, ẩn chứa minh ngộ nàng không muốn để người khác nhìn thấy.

Nàng rất thông minh, thông minh vượt qua tuổi tác của nàng.

Từ trong lời nói của Mạnh Hạo, nàng nghe ra một hàm nghĩa liên quan đến tử vong.

Nàng không xác định, cũng không muốn xác định.

- Nếu ngươi và Hứa Thanh có hẹn ước, gặp gỡ ở nơi này, nếu nàng đã định sẽ thức tỉnh trong thân thể ta. Vậy... Ta chấp nhận tác thành cho nàng, để nàng và ngươi gặp nhau ở nơi này.

Trong lòng nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Giờ phút này, trong Yêu Tiên cổ tông, trên người nàng, vì có loại chủ động bằng lòng này, xuất hiện một chút biến hóa hiếm thấy.

Tu sĩ của vùng đất Nam Thiên, ký thân dung nhập cảnh giới thứ hai, trở về năm tháng viễn cổ này, chuyện này không phải là chuyện ký thân mong muốn, vì bọn họ đã sớm mất đi, hài cốt ở bên ngoài.

Nhưng... Cho dù đã tử vong nhiều năm, nhưng đặc thù của Yêu Tiên cổ giới, bọn họ rõ ràng có linh. Linh này... Nếu như chấp nhận, nếu như bằng lòng, vậy sẽ dung hợp với tu sĩ vùng đất Nam Thiên, nâng đến trình độ lớn nhất thu được cái thuộc về ký thân này.

Ví như, công pháp ký thân tu hành, đã có minh ngộ. Những tu sĩ vùng đất Nam Thiên này, sau khi dung hợp ký thân, lúc thức tỉnh, tuy bọn họ có ký ức, nhưng lại mơ hồ, có thể sử dụng ở nơi này, nhưng lại không thể mang đi.

Giống như... Một người ngoài cuộc.

Nhưng hiện giờ, có thể biến thành người có một nửa trong cuộc.

Cô gái nhắm mắt, lại không hề mở ra.

Xung quanh rất yên tĩnh. Mạnh Hạo cũng không nói nữa, mà ngồi xếp bằng, nhìn bầu trời xa xăm, lặng lẽ đợi thời gian trôi đi, chờ đợi Hứa Thanh thức tỉnh.

Dưới sự bảo vệ của hắn, sẽ không có bất cứ ai, tạo thành một chút thương tổn với việc thức tỉnh của Hứa Thanh. Ngày hôm nay, Mạnh Hạo không đi tu hành công pháp, hắn nhìn ánh nắng trên bầu trời dần dày lên, nhìn thế giới Yêu Tiên cổ tông viễn cổ, cái cảm giác như bản thân thực sự dung hợp với nơi này xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn đột nhiên rất ngưỡng mộ Kha Cửu Tư.

Hắn ngưỡng mộ Kha Cửu Tư có mái nhà là một tông môn, ngưỡng mộ y có những huynh đệ tỷ muội như vậy, ngưỡng mộ y có những bằng hữu có thể cùng y giết người. Nhưng ngưỡng mộ nhất... Là y có một người cha tốt.

Một người phụ thân vì đứa con của mình, có thể khom lưng cúi người, có thể lặng lẽ lau đi vết nhơ sau lưng hài tử, có thể dùng trái tim bao dung, gánh chịu tất cả sai lầm.

Nhất là những sợi tóc mai bạc trắng, còn có tử khí được cố hết sức ẩn giấu kia. Tất cả đều nói lên, phụ thân của Kha Cửu Tư, vị chí tôn của núi thứ tư này, đã đến cực hạn.

- Đây là một vở kịch... Ta là người xem kịch, nhưng vì sao, ta lại muốn thực sự hòa vào trong vở kịch, trở thành người trong vở kịch.

Mạnh Hạo im lặng.

Hắn nghĩ tới Kha Vân Hải, ánh mắt nhìn như nghiêm khắc, chỉ là sâu trong ánh mắt, Mạnh Hạo có thể nhận ra tình yêu sâu sắc, khiến hắn như bị lạc vào. Hắn nhớ đến Đại Thanh Sơn, nhớ đến huyện Vân Kiệt, nhớ đến phụ thân, mẫu thân khi còn là đứa trẻ.

Lúc đó, hắn rất vui vẻ, vô ưu vô lo, nhưng tất cả, đã biến mất khi làn gió tím quét ngang huyện Vân Kiệt.

- Phụ thân của ta, là ai... Liệu có còn ở nhân gian, người liệu có biết, con đang nhớ lại hình bóng của người.

Mạnh Hạo nhìn lên bầu trời, tâm tình hơi sa sút.

Chìm đắm trong hải dương cay đắng, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lấy ra một vò rượu, đặt lên miệng, uống một ngụm lớn.

- Cha, mẹ, hai người có biết, con sắp không còn nhớ rõ hình dạng của hai người nữa rồi... Bao năm rồi, hình ảnh trong ký ức, đã vô cùng mơ hồ rồi.

- Cái này không phải điều con muốn, mà là năm tháng trôi qua, khiến con rất nhiều lúc muốn giữ lại, nhưng lại không giữ được... Con rất hâm mộ Kha Cửu Tư...

Mạnh Hạo lại uống một ngụm rượu lớn, mùi rượu cay nồng, theo yết hầu vào thẳng trong lòng.

Mạnh Hạo rất ít khi chìm vào trong tâm trạng như vậy, từ sau khi cha mẹ mất tích năm đó, hắn không thể không học kiên cường, không thể không học cứng rắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui