Ngã Dục Phong Thiên

Ngay khi trầm ngâm, Mạnh Hạo đột nhiên sáng mắt lên, quay đầu nhìn về nơi không xa, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Ngay khi hắn nở nụ cười, phương hướng hắn nhìn tới đột nhiên hư không vặn vẹo, một lão giả đi ra. Lão giả này, chính là tu sĩ gầy gò kia, lão âm thầm đi tới, nhưng vừa mới tới gần, đã lập tức bị Mạnh Hạo phát hiện, cũng không đợi Mạnh Hạo cất lời, liền tự mình xuất hiện.

- Mạnh đạo hữu tu vi bất phàm, đã làm trò cười rồi.

Lão giả gầy gò cười chắp tay về phía Mạnh Hạo.

- Lão phu Hàn Đan Tử, tán tu Nam Vực, đại danh Mạnh đạo hữu, nhiều năm trước đã như sấm đánh bên tai, danh xưng Đan Đỉnh đại sư, càng là hình mẫu của tu sĩ chúng ta, có thể gặp được ở Yêu Tiên cổ tông, lão phu vô cùng hân hạnh.

Lão giả gầy gò thấy Mạnh Hạo không nói gì, liền cười nói tiếp.

- Ngươi giấu mình đi theo, lẽ nào chỉ vì mấy câu nịnh nọt này thôi, nói rõ ràng đi.

Ánh mắt Mạnh Hạo có vẻ lạnh lùng.

- Mạnh đạo hữu quả nhiên thẳng thắn, lão phu vốn thấy đạo hữu ở nơi này chần chừ khó quyết, không biết đạo hữu nghĩ đến điều gì, vì thế nên tò mò mà đi theo sau.

- Nhưng nói lại, tại hạ cũng thực sự có một chuyện tốt, muốn chia sẻ cùng với đạo hữu.

Hàn Đan Tử cười, không hề e ngại ngữ khí của Mạnh Hạo.

- Bảo tàng lớn nhất ở nơi này, không phải là pháp bảo của những tu sĩ yêu tộc kia, mà là... Vật trong tay ba vị chí tôn đại năng. Cho dù là cây thương, hay là bảy thanh hỏa mộc, hay là hai hạt châu kia, đều chính là chí bảo kinh thiên.

- Bất cứ một món nào, cũng đủ để tu sĩ thí tiên!

Hàn Đan Tử vừa nói vừa quan sát Mạnh Hạo, thấy vẻ mặt Mạnh Hạo không có một chút biến hóa nào, đôi mày của lão nhíu lại khó mà phát hiện.

- Người này tâm trí kiên định, không dễ lừa gạt...

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường, lạnh lùng nhìn lão giả. Đối với người này, Mạnh Hạo không biết vì sao, đáy lòng cảm thấy cảnh giác, lão giả này nhìn thì chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, còn rất xa mới tới Trảm Linh.

Nhưng cảnh tượng thu phục hỏa điểu lúc trước, tuyệt không phải một Nguyên Anh đại viên mãn có thể làm được. Trên người lão giả này có bí ẩn, người ngoài có lẽ không thể phát hiện, nhưng Mạnh Hạo thân là Phong Yêu đời thứ chín, hắn có thể mơ hồ nhận ra được, trên người lão giả này có hai đạo khí tức.

Một là dao động tu vi của tu sĩ, một cái khác... chính là... Yêu khí ẩn giấu rất sâu!

Yêu khí này, gần như Lệ!

- Mà muốn lấy được bảo vật của ba vị chí tôn, một mình lão phu không làm nổi, cho nên muốn hợp lực với Mạnh huynh, sau khi lấy bảo vật ra, hai người chúng ta sẽ chia đều.

Hàn Đan Tử nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Lấy bảo vật nào?

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe sáng, từ từ mở lời.

- Đương nhiên là lửa bảy màu bên người chí tôn yêu tộc. Ngọn lửa này có bảy đoàn, một khi lấy được, chúng ta ít nhất cũng có thể mỗi người một đoàn, sẽ không lãng phí sức lực.

Hàn Đan Tử cười nói.

Mạnh Hạo cũng cười, không hề từ chối, mà gật đầu.

Thấy Mạnh Hạo dễ dàng đồng ý đến vậy, Hàn Đan Tử lập tức cảm thấy cảnh giác. Trong số người tới từ vùng đất Nam Thiên, lão vốn chú ý đến Hô Diên Lão Tổ, nhưng Hô Diên Lão Tổ lại bị giết chết.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, lão rất là kinh hãi. Khi nhìn về phía Mạnh Hạo, thì lão đột nhiên hiểu ra, Hô Diên Lão Tổ rất có khả năng chết trong tay Mạnh Hạo.

Nhưng nghĩ đến thủ đoạn và đòn sát thủ của bản thân, Hàn Đan Tử lập tức yên tâm, cười ha ha, cùng với Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng lao về phía mặt đất.

Dọc đường Mạnh Hạo không hề mở lời, hắn tạm thời đè xuống dự định lấy ra gương đồng. Giờ không phải lúc, cần có một thời cơ, mới có thể lấy ra gương đồng, xem xem có thể dẫn tới biến hóa gì.

Mà thời cơ này, Hàn Đan Tử đã đưa tới.

Hàn Đan Tử cũng có dụng ý riêng, hai người hoàn toàn im lặng, lao xuống mặt đất, không bao lâu đã hạ xuống mặt đất như tấm gương kia, lao thẳng tới khu vực trung ương.

- Trong chiến trường viễn cổ được phong ấn ở nơi này, chỗ tam đại chí tôn, là nơi phong ấn mạnh nhất, tồn tại một số cấm chế đặc thù, khiến người ta không thể tới gần.

- Nhưng mà lão phu có một phương pháp, trước đó từng thử một lần, hẳn là có thể tránh được cấm chế, nhưng cần tu vi nhất định, Mạnh huynh tu vi bất phàm, hẳn là không thành vấn đề.

Hàn Đan Tử cười trả lời, lắc mình, lao xuống mặt đất, ở trên mặt đất, tay phải lão bắt quyết, lập tức ấn xuống mặt đất.

Tức thời mặt đất chấn động, Mạnh Hạo nhìn thấy trong tấm gương, lập tức xuất hiện một vòng xoáy. Nhưng vòng xoáy này lại không hình thành lỗ đen, mà duy trình hình dạng vòng xoáy. Đồng thời Hàn Đan Tử cũng hít sâu một hơi, đưa tay phải lên, đứng lên đó, vòng xoáy trong gương vẫn còn đó.

Lão ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.

- Mạnh huynh hẳn là hiểu, lão phu ở phía trước đợi.

Lão nói xong, lắc mình, lại đi về phía trước, mà vòng xoáy trong tấm gương dưới chân lão, thế nhưng lại cũng di động theo lão, tiến về phía trước.

Đôi mắt Mạnh Hạo sáng lên, nhìn Hàn Đan Tử đi tới mấy trăm trượng, nhưng trên thực tế, nhìn trên mặt đất, không phải là mấy trăm trượng, mà là mấy trăm dặm!*

*1 trượng = 3.33m/ 1 dặm = 500m

- Thú vị.

Mạnh Hạo hơi suy tư, đột nhiên lao xuống mặt đất, trong khoảnh khắc giáng xuống, đứng trên mặt đất như tấm gương, chân phải Mạnh Hạo giơ lên, đạp xuống mặt đất. Một tiếng ầm vang vọng, dưới chân Mạnh Hạo, trong tấm gương, cũng xuất hiện một vòng xoáy.

Duy trì trạng thái vòng xoáy, khiến cho nó không thể hình thành lỗ đen, với tu vi của Mạnh Hạo, mơ hồ như liên kết lại một chỗ, Mạnh Hạo đi tới phía trước, một trượng... Chính là một dặm!

- Loại phương pháp này!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hắn không khỏi không nghĩ tới, nếu ở bên ngoài cũng có thể sử dụng phương pháp này, vậy thì không thể nghi ngờ sẽ là một loại thần thông cực kỳ mạnh mẽ.

Dùng cách này, Mạnh Hạo và Hàn Đan Tử một trước một sau nhìn như cách mấy trăm trượng, nhưng trên thực tế lại là mấy trăm dặm, nhanh chóng đi về phía trung tâm.

Đồng thời, tu sĩ tới từ vùng đất Nam Thiên, cũng ở các nơi khác, tự thu lấy cơ duyên thuộc về bản thân, không ngừng công kích mặt đất, ý đồ lấy ra pháp bảo. Nhưng tuyệt đại đa số pháp bảo trong quá trình bị vòng xoáy hút bay ra đều tan vỡ.

Thứ có thể thực sự lấy được không hề nhiều.

Nhưng cho dù như thế nào, mặt đất này đối với tất cả mọi người mà nói, đều là một bảo tàng khổng lồ. Thế nhưng có thể tới được nơi này, đều là hạng tâm trí sâu xa, ai nấy đều thỉnh thoảng ánh mắt lóe sáng, đưa ánh mắt nhìn về phía trung tâm. Đó rõ ràng là phương hướng ba đại cường giả, đang chia ba thiên hạ trong chiến trường này.

Thậm chí cũng có không ít người thử đi về phía đó.

Một canh giờ sau, Mạnh Hạo và Hàn Đan Tử đã xuất hiện ở trung tâm, tới gần bên đại yêu toàn thân có bảy đoàn hỏa diễm.

Mắt Hàn Đan Tử sáng lên, hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạnh Hạo, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời vận chuyển tu vi. Mạnh Hạo trực tiếp mở ra đệ ngũ mệnh, lực lượng thân thể kinh thiên, tu vi mênh mông. Đôi mắt Hàn Đan Tử lóe lên, cũng thi triển toàn lực, yêu khí như Lệ trên người cũng vận chuyển theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui