Ngã Dục Phong Thiên

- Cầu phú quý trong hiểm nguy, đổi lại là lúc khác, có lẽ sẽ không tìm thấy địa phương thích hợp cho ta áp súc tu vi nữa. Vả lại, lần đến tiếp theo, cần mấy trăm năm nữa, ta … đợi không được!

Mạnh Hạo không chần chờ nữa, tu vi trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, cả người trong chớp mắt này, nháy mắt hóa thành khói nhẹ, hắc nguyệt ẩn chứa trong đó, cư nhiên lại từ vị trí 5400 trượng này, lấy tốc độ cao nhất, ầm ầm lao ra.

Cảnh tượng này, khiến Kha Cửu Tư biến sắc, thân thể bay lên.

- Hắn điên rồi phải không!

Chỉ Hương ở bên kia mở to mắt, giống như nhìn thấy thiêu thân lao đầu vào lửa.

Mạnh Hạo quả thật là thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí so với thiêu thân còn muốn điên cuồng hơn. Bởi vì trong quá trình lao ra, hắn cũng bùng cháy, bùng cháy chính là nhục thể của hắn, bùng cháy chính là huyết nhục của hắn.

Thân thể hắn, trong nháy mắt giống như bị chém thành trăm ngàn mảnh, lượng lớn máu thịt sờ sờ ra đấy bị toái diệt, thoạt nhìn, giống như một ngôi sao băng huyết sắc. Sao băng này trực tiếp vượt qua sáu trăm trượng, thời điểm Mạnh Hạo xuất hiện lại, đã đứng ở vị trí sáu nghìn trượng.

Mới vừa xuất hiện, hắn liền há miệng phun ra máu tươi, máu thịt toàn thân mơ hồ, cả người trong phút chốc sẽ sụp đổ.

- Tử Đồng Biến!

Khoảnh khắc sắp sụp đổ, hai mắt Mạnh Hạo lập tức trở thành màu tím, thọ nguyên hắn chợt giảm, đổi lấy cho thân thể vỡ vụn của hắn thêm một hơi chống đỡ!

Thời gian một hơi này, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo, lấy một loại tốc độ kinh người, đang điên cuồng áp súc.

Ầm!

Trực tiếp từ 163 lần, đã trở thành 98 lần, lại từ 98 lần nén ép còn 32 lần, tốc độ cực nhanh, kinh người đến cực điểm.

Khí thế Mạnh Hạo bỗng nhiên quật khởi, nhưng cho dù là vậy, cũng vẫn không thể ngăn cản thân thể muốn sụp đổ.

- Còn có thể kiên trì thêm nữa!

Mạnh Hạo lại thi triển Tử Đồng Biến, lấy thọ nguyên đổi thời gian, tóc đã trở thành màu trắng, khi thân thể run rẩy, hắn lại đổi lấy một hơi.

Trong cơ thể nổ vang, người ngoài nghe không được, nhưng Mạnh Hạo lại cảm thụ được rõ ràng. 32 lần tu vi, tại trong chớp mắt này trực tiếp trở thành 16 lần, lại nén ép, còn lại … 8 lần!

Đến lúc này, Mạnh Hạo không có cách nào chống đỡ thêm nữa, thân thể chợt buông lỏng, nháy mắt ngã xuống từ vị trí sáu nghìn trượng. Mà huyết nhục của hắn, cũng trong quá trình rơi xuống này, vì uy áp giảm bớt, mà bắt đầu khôi phục.

Khi một lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay của chân linh Dạ, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng cả người thoạt nhìn, thương thế dĩ nhiên đã khôi phục, duy chỉ có một mái tóc dài xám, phiêu diêu trong gió.

Về phần tu vi của hắn, trong nháy mắt bộc phát ra, lập tức lay động phong vân bốn phía, tạo thành một cơn lốc xoáy vặn vẹo xung quanh Mạnh Hạo.

Giờ khắc này, nếu so hắn với trước kia, càng mạnh hơn!

- Lần đầu tiên thí luyện truyền thừa thất bại.

Chân linh Dạ nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, chậm rãi mở miệng, thanh âm vù vù, quanh quẩn trong Yêu Tiên Tông.

Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, không thèm để ý chút nào. Thành công cũng tốt, thất bại cũng được, chỉ cần thử qua, làm gì cầu nhiều. Vả lại thí luyện truyền thừa này, hắn đã có tư cách vĩnh cửu.

Lần này không được, mấy trăm năm tiếp theo … ai có thể nói, là vẫn không được?

Quan trọng nhất là, Mạnh Hạo ở trong này, tìm được phương hướng Trảm Linh cho bản thân, áp súc tu vi. Khi làm cho tu vi trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một, Mạnh Hạo tin tưởng, Trảm Linh đang ở ngay trước mặt.

- Con đường Trảm Linh của ngươi đã mở, khi nào tu vi trong cơ thể ngươi ngưng tụ thành một, sẽ hóa thành một cây đao. Đao này chém xuống, hoặc là sinh, chém ra ý cảnh của ngươi, hoặc là tử, chém xuống tính mạng của ngươi.

Kha Cửu Tư nhìn Mạnh Hạo, trầm giọng lên tiếng.

Mạnh Hạo gật đầu, việc này lúc trước hắn đã hiểu ra. Đây là con đường Trảm Linh, trước mài tu vi, đem tất cả tu vi trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh đao hư ảo, sau khi thanh đao này xuất hiện, thì có thể chém xuống.

Sống hay chết, liền xem đệ nhất đao này!

- Tu sĩ tu hành, vốn là đồng hành với tử vong, con đường này ta đã đang đi, sinh cũng tốt, tử cũng tốt, nhân sinh là một hồi hành trình, đi qua, xem qua, không uổng là tốt rồi.

Mạnh Hạo rộng rãi cười, hai mắt rất sáng.

Trong mắt Kha Cửu Tư lộ ra vẻ tán thưởng, cười ha hả.

- Ngươi đã tìm được đường rồi.

Y nói xong, nâng tay phải vung lên, một cơn gió màu xanh lá lập tức thổi đến, cuốn quanh Mạnh Hạo, thổi ra bên ngoài Yêu Tiên Tông ở phía xa xa.

- Đi thôi, lúc phụ thân tán thành ngươi, ngươi đã là đệ đệ của Kha Cửu Tư ta, đạo của ngươi, cũng khiến ta xúc động. Có lẽ tương lai có một ngày, ta và ngươi còn có thể gặp lại ở tinh không!

- Ta hy vọng, khi thời điểm đó tới, ngươi đã thành Tiên!

Khi thanh âm Kha Cửu Tư quanh quẩn, thân thể Mạnh Hạo đã được gió mát đưa tiễn, rời xa Yêu Tiên Tông.

Cùng lúc đó, ánh mắt Kha Cửu Tư, cũng nhìn về phía Chỉ Hương nơi xa.

Chỉ Hương lập tức ôm quyền cúi đầu.

- Hậu bối Yêu Tiên Tông, Chu Chỉ Hương, bái kiến Kha tổ.

- Hậu duệ cố nhân, Yêu Tiên thể … Yêu Tiên Tông có các ngươi, Kha mỗ cũng vui mừng.

Kha Cửu Tư liếc nhìn Chỉ Hương một cái, trong mắt hiện vẻ hồi ức, không biết nhớ tới ai, than nhẹ một tiếng, rồi phất tay áo. Một miếng ngọc giản bay ra, lao thẳng tới Chỉ Hương, sau khi Chỉ Hương cầm được trong tay, nàng cũng được gió mát thổi, cùng Mạnh Hạo bị đưa ra khỏi Yêu Tiên Tông.

- Vật ấy đặt ở từ đường tông môn của ngươi, môn nhân cúng bái, có thể bảo vệ vạn năm bất diệt.

Khi Kha Cửu Tư thản nhiên mở miệng, Mạnh Hạo và Chỉ Hương đều đã ở trong gió mát, rất nhanh đi xa.

Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn bóng dáng Kha Cửu Tư, trong đầu của hắn không tự chủ mà hiện lên từng màn đã trải qua ở Yêu Tiên Tông này.

- Yêu Tiên Tông phong, duyên đã đoạn, lại nối tiếp trăm ngàn năm …

Ở trong mắt Mạnh Hạo, Kha Cửu Tư mang theo phiền muộn, khi thanh âm quanh quẩn thì khoanh chân ngồi xuống trên cây sừng thứ tư của chân linh Dạ.

Cùng lúc đó, ánh mắt chân linh Dạ cũng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, cái đầu khổng lồ chậm rãi trầm xuống, hai mắt chậm rãi khép kín lại. Khi đầu lâu hoàn toàn trầm xuống, trên mặt đất … bảy sừng đứng vững!

Vô số bụi bặm xung quanh, giống như năm tháng nghịch chuyển, toàn bộ trôi nổi lên, trở về những ngọn núi mà bọn chúng vốn tồn tại. Dùng mắt thường có thể thấy được, bảy cái sừng rất nhanh lớn mạnh, trong chớp mắt, lại đã trở thành bảy ngọn núi!

Trên ngọn núi, tất cả hài cốt vẫn như trước, không nhiều, không ít đi một bộ, cấm chế như cũ, giống như chưa từng biến hóa một chút nào, mặt đất cũng rất nhanh khôi phục, trong chớp mắt, tất cả đã không có gì khác với khi Mạnh Hạo vừa tới nơi đây.

Trên núi thứ tư, bóng dáng Kha Cửu Tư khoanh chân ngồi đó, đưa lưng về phía Mạnh Hạo, nhìn về phía phần mộ của Kha Vân Hải ở ngoài núi thứ bảy …

Ầm!

Dường như đánh lên một tường ngăn cách vô hình, cả người Mạnh Hạo lõm vào, thế giới một mảnh tối đen. Khi mọi thứ rõ ràng lại, hắn đã ở bên ngoài Yêu Tiên Tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui