Ngã Dục Phong Thiên

Ngân hà nổ vang, cuốn quanh Triệu U Lan đang còn mờ mịt mới thức tỉnh lao thẳng xuống mặt đất. Mà khi Mạnh Hạo đã bay nhanh đi xa, đột nhiên, một thanh âm khàn khàn, âm u lạnh lẽo, mang theo tiếng cười khẽ, quanh quẩn bát phương.

- Nhóc con năm đó, hiện giờ đã trưởng thành, cảnh giới hoàn mỹ cũng đã hoàn mỹ chân chính, lão phu đã đợi thật lâu … cũng không uổng công lão phu che giấu dấu vết cho ngươi, mê hoặc Quý gia. Hiện tại, nhóc con, ngươi đem cảnh giới hoàn mỹ, hiến cho ta đi.

Thanh âm này vừa ra, phong vân thiên địa lập tức yên lặng, gió không động, thanh âm không tiêu tan!

Chỉ có ngân hà kia, vẫn nổ vang như trước, cuốn theo Triệu U Lan đang mờ mịt mở mắt, lao thẳng về phía mặt đất xa xa. Triệu U Lan dường như thấy được một lão già mặc áo dài màu trắng, đang đứng ở trên bầu trời, một mái tóc bạc phiêu diêu, khuôn mặt tang thương, tràn đầy nếp nhăn, không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, giống như vừa mới leo ra từ trong phần mộ.

Vẻ mục nát vô cùng rõ ràng, giống như người tuổi xế chiếu sắp kết thúc, nhưng cố tình lại không cam lòng cứ như vậy đi vào mạt đồ, muốn lúc sinh thời, làm một chuyện kinh thiên.

Nhưng dường như lại không phải thân hình có máu thịt, mà là bộ dáng hơi mờ.

Đây là cảm giác của Triệu U Lan, trong nháy mắt tiếp theo, nàng lại mất đi ý thức, theo ngân hà đi xa.

Mạnh Hạo đang lúc bay nhanh, thân thể bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, hư vô bát phương chung quanh hắn nháy mắt như đọng lại. Toàn bộ thiên địa, toàn bộ thế giới, như hóa thành một nhà giam, mà hắn, lại như một con thú bị vây khốn trong lồng giam này, giãy không thoát.

Cùng lúc đó, thanh âm âm lãnh mang theo cảm giác mục nát, cũng ở trong chớp mắt này, quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo. Sắc mặt hắn lập tức đại biến, một cỗ nguy cơ sinh tử từ lúc Mạnh Hạo sinh ra cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện, trực tiếp nổ tung trong tâm thần hắn.

- Không phải Trảm Linh!

Nổ vang trong tâm thần khuếch tán toàn thân, khiến Mạnh Hạo đổ mồ hôi lạnh, hắn không có nửa điểm chần chừ, trực tiếp mở ra đệ cửu mệnh!

Ầm!

Đệ cửu mệnh mở ra, tu vi nháy mắt bùng nổ, cho dù chỉ có lực lượng của tám cỗ, nhưng mỗi một cỗ đều là được cô đọng áp súc gần như cực hạn, hình thành khí tức khủng bố.

Ầm!

Tóc Mạnh Hạo không gió mà bay, tu vi tản ra, khí thế ngập trời, đồng thời nhục thể của hắn cũng chợt dũng mãnh đến cực hạn mà giờ khắc này có thể thể hiện ra.

Còn chưa kết thức!

Mạnh Hạo trực tiếp bấm tay niệm thần chú, Thôn Sơn quyết lập tức triển khai, ngay sau đó thiên địa nổ vang. Ở bốn phía Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một ảo ảnh núi lớn. Ảo ảnh này vặn vẹo, rồi chợt khuếch tán vô biên ra ngoài.

Ngay sau đó, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức có ít nhất mười món pháp bảo bay ra, mỗi một kiện đều là trọng bảo hắn đạt được trong Yêu Tiên Tông. Những trọng bảo này, mỗi một kiện đều được Mạnh Hạo quý trọng vô cùng, nhưng lúc này, trong nguy cơ sinh tử, hắn không kịp để đau lòng, trong chớp mắt khi lấy ra, liền rống to.

- Bạo!!

Chữ này nói ra, lòng Mạnh Hạo cũng rỉ máu, nhưng hắn không có lựa chọn khác.

Mọi chuyện nói có vẻ rất dài dòng, nhưng trên thực tế, đều nhanh chóng phát sinh trong phút chốc.

Từ chỗ sâu trong hư vô, một cái tay hư ảo, cả vật thể hơi mờ, trong đó lưu chuyển hào quang khó hiểu, như ẩn chứa đại đạo thiên địa, phù hợp pháp tắc chui ra. Khi nó xuất hiện, toàn bộ thế giới dường như đều ảm đạm, duy chỉ có cái tay này, trong chớp mắt đã trở thành tâm điểm trong thiên địa.

Nó nhẹ nhàng mà đến, đánh về phía Mạnh Hạo!

Ngay khoảnh khắc tới gần, cũng chính là lúc mười món trọng bảo Yêu Tiên Tông của Mạnh Hạo sụp đổ nổ tung, tiếng nổ vang động trong lúc đó dường như có thể khai thiên lập địa, làm cho thiên địa này run rẩy, khiến cho bát phương này vặn vẹo. Thế giới này trong chớp mắt, như không thể chịu đựng nổi lực diệt thế bạo phát ra từ trong vụ nổ đó.

Ầm!

Nhà giam bốn phía Mạnh Hạo, trong chớp mắt xuất hiện vết nứt, cùng lúc đó, mười món trọng bảo nổ tung, cũng làm cho cái tay đang tiến đến kia dừng lại một chút.

Một tiếng ồ nhẹ, cái tay hơi vụt qua một cái, lực hủy diệt từ vụ nổ kia lập tức tan đi. Nhưng cũng chính một chút dừng lại kia, giúp Mạnh Hạo ở trong cục diện ắt phải chết, bắt được một tia sinh cơ.

- Vấn Đạo, người này là Vấn Đạo!

Trong lòng Mạnh Hạo lộp bộp một tiếng, cũng có chua xót. Vấn Đạo, đó là siêu cấp cường nhân cao hơn hắn một cảnh giới lớn, đó là đại năng tuyệt thế, ai ai cũng biết ở vùng đất Nam Thiên …!

Người như thế, Mạnh Hạo tự hỏi chưa từng trêu chọc tới, vả lại xem ý tứ trong lời nói lúc trước, rõ ràng không phải đến từ Quý gia!

- Y là ai vậy!

Càng là nguy cơ, Mạnh Hạo biết mình càng cần bình tĩnh. Giờ phút này, hai mắt hắn chợt lóe, nương theo vết nứt xuất hiện ở nhà giam bốn phía, trong khoảnh khắc liều lĩnh triển khai tốc độ nhanh nhất từ khi chào đời tới nay. Cả người lập tức hóa thành gió Côn Bằng, ngưng tụ khói nhẹ, ẩn chứa hắc nguyệt, trong nháy mắt đi xa. Sau khi chui ra khỏi, ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không có, nhanh chóng đi về phía trước.

Ngay tại nháy mắt Mạnh Hạo lao ra, ở phía sau hắn, cái tay kia đã xuyên thấu, trực tiếp đuổi theo. Dọc đường, nhà giam sụp đổ, xung kích khi trọng bảo tự bạo đánh lên ảo ảnh núi xung quanh Mạnh Hạo.

Ầm!

Ảo ảnh núi trực tiếp vỡ thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy, văng ra bốn phía. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, toàn thân vang lên thanh âm ken két, thân thể như muốn toái diệt.

Mà cái tay kia, chỉ hời hợt xuyên qua ảo ảnh núi đã sụp đổ, nhẹ tênh đánh tới sau lưng Mạnh Hạo.

- Kỳ Nam!!!

Tại khoảnh khắc bàn tay tiến đến, Mạnh Hạo lập tức ngửa mặt lên trời mở miệng.

Thiên địa nổ vang, một cỗ lực lượng không thuộc về nơi này, dường như chỉ phủ xuống một nửa, chẳng biết tại sao lại chần chờ. Lúc nó chần chờ, cái tay kia đã nháy mắt tới gần.

Mạnh Hạo cũng không khống chế, mặt nạ huyết sắc trong chớp mắt tự bay ra từ túi trữ vật, nháy mắt mở rộng, bao phủ lấy thân thể Mạnh Hạo, giúp hắn cản trở cái tay kia một chút.

Môt tiếng gầm nhẹ từ trong mặt nạ huyết sắc quanh quẩn, huyết quang bùng lên ngập trời, Huyết Ngao chợt bay ra, tại trong khoảnh khắc bàn tay kia đánh tới, cùng mặt nạ huyết sắc, ngăn cản phía sau Mạnh Hạo, cũng không kịp quay đầu lại, nhìn một chút bóng lưng của chủ nhân nó.

Ầm!

Cái tay này trực tiếp vỗ lên người Huyết Ngao, toàn thân Huyết Ngao lập tức sụp đổ, hóa thành vô số tơ máu, toàn bộ dung nhập vào trong mặt nạ huyết sắc.

Nổ vang ngập trời, mặt nạ Huyết Tiên trong chớp mắt bay ngược ra, dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chấn động kịch liệt.

- Huyết Ngao!!

Ánh mắt Mạnh Hạo đỏ lên, cũng may hắn lập tức phát hiện, ở trong mặt nạ huyết sắc, máu Huyết Ngao ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một Huyết Ngao đã nhỏ đi rất nhiều.

Hai lần ngăn cản, hóa giải nguy cơ nhất thời cho Mạnh Hạo, nhưng hắn vẫn phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng toàn thân vỡ vụn, khí tức sinh mệnh chợt suy giảm, thân thể như diều đứt dây, nhanh chóng bay xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui