Ngã Hòa Tha

Gia đình hai bên làm việc quả thực nhanh gọn, mới chỉ có ba ngày, tin tức Tư Đồ Thiên Mạch sẽ cùng Phương Duyệt Từ kết hôn đã lan truyền toàn bộ công ty, mà còn theo cách phân phó mọi người chuẩn bị cho hôn lễ nữa chứ. Không cần đến một tuần, Phương Duyệt Từ và Tư Đồ Thiên Mạch sẽ chân chính trở thành phu thê.

Phụ huynh hai nhà đang chuẩn bị thiếp mời, Phương Duyệt Từ tựa hồ phân vân một hồi, rồi cũng len lén cầm mấy tấm thiệp lên, không biết định mời người nào.

Tư Đồ Thiên Mạch tuy rằng thấy hành động của Phương Duyệt Từ rất kỳ quái, nhưng cũng không hỏi. Dù sao đến lúc đó cũng sẽ biết cái người thần thần bí bí mà Phương Duyệt Từ mời là ai thôi, hiện tại có hỏi cũng bằng không.

“Thiên Mạch, tôi sẽ dành cho cậu một hôn lễ hoàn mĩ nhất, một phần món quà tuyệt vời nhất.” Buổi tối khi đang ngủ, sau một ngày bận rộn chuẩn bị hôn lễ, Phương Duyệt Từ cao hứng nói với Tư Đồ Thiên Mạch. Ánh mắt hắn sủng nịch nhìn cậu, “Cậu rất muốn công ty phát triển hơn nữa phải không, muốn bước lên bậc cao hơn nữa đúng không? Tôi sẽ giúp cậu một tay.”

“Hử…” Tư Đồ Thiên Mạch ngáp một cái, liếc nhìn Phương Duyệt Từ. “Chỉ cần anh đừng có hơi chút là giở chứng lười ra, vậy đã là món quà tốt nhất với tôi rồi. Thế nào, có muốn cân nhắc nhường ghế chủ tích cho tôi, còn mình làm tổng tài không?”

“…” Phương Duyệt Từ thoáng cái không dám nói gì nữa, dùng ánh mắt ai oán nhìn Tư Đồ Thiên Mạch.

Cậu sung sướng, khóe miệng khẽ vẽ lên nụ cười, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt Phương Duyệt Từ: “Nhìn lại anh xem, chưa gì đã biết là miễn cưỡng.”

Tư Đồ Thiên Mạch nhắm mắt lại, thở dài nói: “Kỳ thực cũng không thể không nói, tôi chỉ nghĩ, thương trường nhiều biến hóa cũng khá thú vị. Chỉ là, thỉnh thoảng cũng làm tôi mệt chết đi, có chút ăn không tiêu. Anh chỉ cần những lúc ấy ở bên tôi là đủ rồi.”

“Ừm, cậu yên tâm. Chỉ cần vợ ra lệnh một tiếng, anh tuyệt đối trăng sao gì cũng giúp em đối phó.” Phương Duyệt Từ nghe lời cậu nói như vậy, lập tức vỗ ngực đảm bảo. “Chỉ cần không bắt tôi làm mấy chuyện phiền phức, trời có sụp xuống tôi cũng thay cậu chống đỡ.”

“A, chống đỡ trời sập không phải chuyện phiền toái chứ gì?” Tư Đồ Thiên Mạch hơi hé mắt, cười cười. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cậu lại tin tưởng lời hắn nói.

“Đương nhiên không phải. Nếu như trời sập đè chết cậu thì làm sao bây giờ?” Phương Duyệt Từ nhăn mặt nhăn mũi, lầm bầm một tiếng. “Cậu biết rõ tôi không muốn cậu bị bất kỳ một chút sứt mẻ nào còn gì. Coi như là ông trời cũng không được.”

“A…” Tư Đồ Thiên Mạch lần thứ hai nhắm mắt lại. Thực ra mà nói, cậu thích nhất được rúc trong ngực Phương Duyệt Từ. Ở trong đó, cái gì cũng không phải lo lắng nữa, thực an toàn, xua tan mọi mệt mỏi, thật tốt.

Mang theo tâm tình khoái trá, Tư Đồ Thiên Mạch rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Phương Duyệt Từ đợi đến khi đã xác định Tư Đồ Thiên Mạch thực sự ngủ say, mới len lén hôn lên trán cậu, lòng tràn đầy ý nghĩ yêu thương, thanh âm ôn nhu bên tai cậu: “Tư Đồ Thiên Mạch, ngủ ngon.”

Sau đó, hắn cũng ôm lấy cậu, đi vào giấc ngủ.



“Trời ạ, anh là chồng của tổng tài, tổng tài tiền nhiệm sao có thể đáp ứng các anh cũng một chỗ?”

Phương Duyệt Từ lần thứ hai bị Tư Đồ Thiên Mạch sai đi pha cà phê, lại bị một đám người yêu quái vây quanh hỏi liên tục.

“Các anh biết nhau khi nào vậy?”

“Các anh cùng một chỗ bao lâu rồi?”

“Các anh…”

Phương Duyệt Từ trên trán đã vô số hắc tuyến. Tuy nhiên, hắn rất thông mình, không mở miệng trả lời họ bất luận vấn đề gì, mặc cho bọn họ hỏi lấy hỏi để. Bởi vì Phương Duyệt Từ biết, quy luật của lòng người, những người đó mà có được câu trả lời trước thì sẽ lại tiếp tục hỏi những câu sau nữa, sau đó sẽ bắt đầu quay sang bàn luận vấn đề của đối tượng đó không cần biết phản ứng của người ta ra sao…

Phương Duyệt Từ tìm cách thoát khỏi đám người vây quanh, lấy tay vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài. Tư Đồ Thiên Mạch nhất định là cố ý khiến hắn đi ra ngoài đối phó với đàn lang kia, vì cậu không ưa thấy cái bộ dáng lười biếng của hắn, nên tìm việc cho hắn làm đây mà.

“Vợ à, cà phê tới rồi đây.” Phương Duyệt Từ nhanh chóng đi vào phòng, sau đó thuận lợi đóng cửa phòng lại.

“Ừm.” Tư Đồ Thiên Mạch không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ đáp một tiếng.

Phương Duyệt Từ đặt cốc cà phê xuống bên cạnh Tư Đồ Thiên Mạch, còn mình thì đứng trước bức tường thủy tinh cạnh đó, đờ đẫn chăm chú nhìn cảnh ngựa xe như nước nơi con đường dưới kia.

Bỗng nhiên, Tư Đồ Thiên Mạch ngẩng đầu lên, đối Phương Duyệt Từ lộ ra một tia mỉm cười.

Anh chàng Phương Duyệt Từ cao lớn chợt lạnh run, nhanh chóng hoàn hồn, dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Tư Đồ Thiên mạch. Không rõ vì sao cậu đột nhiên lại cười với hắn. Thái độ này báo cho hắn biết đây tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Kỳ thực, Tư Đồ Thiên Mạch cười rộ lên thực dễ nhìn. Chỉ là… trong cái hoàn cảnh này cậu lại cười như vậy, làm cho Phương Duyệt Từ nhìn mà phát ngốc.

“Ở đây tôi có ba phần văn kiện.” Tư Đồ Thiên Mạch từ giữa hai chồng tài liệu đã được phân loại rút ra ba phần, cầm lên hướng về trước mặt Phương Duyệt Từ, khóe miệng câu dẫn. “Tôi không cần anh thay tôi dự họp hội nghị, nhưng anh phải soạn ra cho tôi ba phương án. Đương nhiên, chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi sẽ chuẩn bị trong phòng này một dàn máy vi tính, sau này anh sẽ không buồn chán nữa. Anh nghĩ giao dịch này thế nào?”

Một lời này Tư Đồ Thiên Mạch quả thực rất thông minh, cậu không nói là sẽ trang bị máy vi tính cho Phương Duyệt Từ dùng, chỉ nói hắn sau này sẽ không thấy buồn chán nữa mà thôi. Về phần có cho hắn chơi hay không, còn phải xem xem tâm tình cậu như thế nào đã.

Lời nói vừa rồi của Tư Đồ Thiên Mạch khiến Phương Duyệt Từ tâm động không thôi. Tuy rằng trong câu nói ấy có rất nhiều sơ hở, thế nhưng dù sao Tư Đồ Thiên Mạch cũng đã chiếm của hắn không ít tiện nghi, vậy nên Phương Duyệt Từ cũng chẳng ngại gì nhường nhịn thêm chút nữa.

“Ở nhà cũng vậy, sẽ đặc biệt trang bị cho anh một máy vi tính chuyên dụng, mỗi ngày có thể cho anh hai tiếng sử dụng.” Tư Đồ Thiên Mạch nhác thấy con mồi đã bắt đầu có phản ứng, liền tiếp tục thả mồi câu thứ hai.

“Được, tôi đồng ý.” Quả nhiên, cái con sâu chỉ biết có vi tính với vi tính không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng.

“Được rồi, anh chỉnh lý tài liệu cho tôi, may ra tôi có thể dùng trong hội nghị được, nghe rõ chứ?” Tư Đồ Thiên Mạch nhìn Phương Duyệt Từ nói.

“… Nghe rõ.” Một bản kế hoạch hoàn chỉnh ít nhất cũng phải hơn mười trang, chẳng trách Tư Đồ Thiên Mạch lại thả mồi câu lớn như vậy. Trên trán Phương Duyệt Từ lúc này đã cảm giác một trận hắc tuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui