Cô đã sớm biết, trời giáng họa lớn xuống cho con người, trước tiên phải lao tâm khổ trí, sau đó gân cốt đau nhức, đói chỉ còn da, cơ thể suy sụp...... Haiz.
Hạ Lam rất hi vọng chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại khu nhà trên núi Bạch Vân chỉ có cô, mà anh vẫn ở nước Đức, nhưng sau khi cô rửa mặt ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ở phòng bếp của cô ăn sáng thì cô biết đây không phải là mơ.
Cô không bị ảo giác, nếu như cô nhìn thấy anh đứng ở phòng bếp của mình, vậy thì anh thật sự đang ở đây.
Phòng bếp của cô có cửa sổ quay mặt về hướng đông, lúc thời tiết nắng ráo, buổi sáng phòng bếp luôn tràn đầy ánh mặt trời, giống như giờ phút này, ánh mặt trời tươi đẹp, người đàn ông thảnh thơi, hợp với nụ cười nhẹ, trên bàn ăn màu trắng để cà phê, trứng luộc, bánh mì nướng kiểu Pháp, canh súp lơ, canh cà rốt...... Ánh sáng, mỹ nam, bữa sáng lành mạnh, hình ảnh đẹp mắt, nhưng, tại sao anh lại ở đây?
Có lẽ dấu chấm hỏi trên mặt quá rõ ràng, Cao Học Văn chủ động mở miệng, "Bên anh vòi nước không dùng được, cũng không có vật dụng, cho nên sang chỗ em nấu." Vẻ mặt tự nhiên, cùng bộ dáng trốn tránh cô trước kia hoàn toàn khác biệt.
Được rồi, phòng bếp không có nước quả thực rất khó phát huy công dụng, lý do này có thể chấp nhận được.
Hạ Lam gật đầu, "Tôi sẽ gọi người đến kiểm tra."
Vòi nước là chút lòng thành, bây giờ ký ức của anh bị rối loạn mới chính là vấn đề lớn, cô tính toán thừa dịp thứ năm được nghỉ, đi tìm mẹ Cao trò chuyện, xem xem bà có ý kiến gì đối với phiên bản Cao Học Văn hoàn toàn mới này hay không, tốt nhất có thể thuận tiện cùng đi hỏi ý kiến của một bác sĩ chuyên ngành, "Chúng ta lần nữa bắt đầu lại đi", hiểu lầm lớn như vậy, làm sao cô có thể chiều theo anh?
Mở tủ lạnh ra, đang muốn vươn tay lấy bánh bao, lại nghe thấy trên sàn nhà bằng gỗ có tiếng cộc cộc nhỏ nhẹ, hoạt bát lại vụn vặt, rất giống là..... Hạ Lam quay đầu, chó?
Một con Lạp Xưởng lắc đầu nguây nguẩy chạy về phía cô, chạy quanh cô một vòng, ngửi một cái, ngoắc ngoắc cái đuôi, vẻ mặt đáng yêu không tả được.
Hạ Lam không nhịn được ngồi xổm xuống, sờ sờ nó, chó con lập tức liếm liếm tay của cô, trong lòng Hạ Lam hét lên, gào khóc, thật là đáng yêu.
Cô vẫn luôn muốn nuôi chó, trước kia trong nhà nghèo, chỗ ở nhỏ, thật sự không thể; đại học ở nội trú, đương nhiên trong trường học không được phép nuôi, sau khi tốt nghiệp về nhà, vốn đang chờ kinh tế khá hơn một chút, có thể nuôi, thật không nghĩ đến Tỉ Lam lại dị ứng với chó, cô chỉ có thể nhịn đau tặng người khác chó con mới vừa mang về nhà; kết hôn, đến khu nhà trên núi Bạch Vân, kết quả Cao Học Văn sợ chó, anh sợ chó không phải là nỗi sợ bình thường, ở mức độ chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sắc mặt sẽ trắng bệch, dưới tình huống này, dĩ nhiên không thể nào nuôi chó, nhưng bây giờ lại có một con chó Lạp Xưởng hoạt bát dễ thương đang liếm tay của cô đấy.
Đôi mắt tròn đen nhánh, lỗ mũi ướt át, gào khóc, cô sắp bị hòa tan.
Lạp Xưởng cắn một quả bóng nhỏ chạy tới dưới chân bàn, Hạ Lam lập tức hiểu ý, chơi trò ném bóng với nó, chân nhỏ ngắn ngủn giẫm trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng cộc cộc quả là một liều thuốc bổ.
"Nó gọi là Mao Mao." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn #Lê_Quý_Đôn
"Mao Mao." Theo tiếng kêu, chú chó vốn rất vui mừng, xem ra càng vui mừng hơn, cái đuôi lắc lư kia thật sự quá mất hồn rồi.
Làm sao lại trùng hợp như vậy, trước kia cô cũng suy nghĩ, nếu như ngày nào đó nuôi chó, sẽ gọi là Mao Mao.
Hạ Lam duỗi tay xoa đầu của nó, cảm giác thật tuyệt, "Tại sao ngày hôm qua không thấy nó? Đang ngủ sao?" "Thật ra thì nó luôn ở trên ghế sa lon, có lẽ em quá mệt mỏi, cho nên không nhìn thấy." Cô không hề mệt mỏi, cô là khiếp sợ, gào khóc, nói trở lại cảm giác
//