Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Những cuộc gặp gỡ giữa Tương Cầm và anh chàng trợ lý tên Quân ngày càng dày. Anh chàng cũng tỏ ra săn đón Tương Cầm. Cũng phải thôi, đứng trước một cô gái đẹp, đáng yêu như Tương Cầm, có chàng trai độc thân nào lại không rung động. Phan Anh thường xuyên qua nhà Nhiên hơn, đôi khi chỉ vu vơ nói chuyện vài câu, chờ đến lúc nghe tiếng xe máy ngoài cổng của anh chàng trợ lý thì Phan Anh vội vàng đi về. Tất cả không lọt qua khỏi ánh mắt của Nhiên.
Dạo này Nhiên đã bắt đầu đi làm trở lại. Công việc cũng khá ổn, phù hợp với chuyên môn của cô. Cô làm về mảng nghiên cứu thị trường. Chỉ là, giữa những bộn bề công việc, luôn có một khoảng trống nào đấy khiến cô không thể không nghĩ đến An. Cô tự hỏi không biết giờ này An đang làm gì, đang đi với ai, đã có bạn gái mới hay chưa. Thỉnh thoảng, đến thăm mẹ và bố dượng, cả hai người đều tránh nói về An trước mặt Nhiên. Mẹ có vẻ rất hạnh phúc, gương mặt hồng hào, ánh mắt biết cười. Mẹ cũng sắp xếp nhiều cuộc xem mắt cho Nhiên, nhưng cô nhất quyết không đi gặp mặt. Cô bảo mẹ “Kết hôn là duyên nợ.”
Tối hôm nay, vừa về tới nhà, Nhiên thấy trong nhà tối om. Cô nhìn lại đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ rồi. Giờ này mà Tương Cầm vẫn đang ở ngoài đường kia à? Cô một tay cởi giày, một tay với lấy công tắc điện. Đèn vừa bật sáng, có một bóng người làm cô giật mình, nhìn kĩ hóa ra là Tương Cầm. Tương Cầm đang ngồi thu mình trên chiếc ghế salon, ánh mắt vô hồn. Nhiên chạy vội đến chỗ Tương Cầm, lay lay cô:
-Chuyện gì vậy, Tương Cầm? – Cô lo lắng hỏi.
Tương Cầm ngẩng mặt lên nhìn cô. Hai hàng nước mắt đầm đìa.
-Trợ lý Quân cầu hôn em.
Ra là vậy. Nhiên thở dài, lại thầm trách Phan Anh đang dần để vuột mất hạnh phúc mà không biết.
-Thế em quyết định thế nào?
Tương Cầm khóc to hơn:
-Em đồng ý rồi. Nhưng… Em không yêu anh ấy, làm thế nào lại có thể lấy anh ấy?
Tương Cầm ôm chặt Nhiên, nước mắt ướt đẫm áo Nhiên. Cô không biết phải nói gì với Tương Cầm, cứ để mặc Tương Cầm khóc như vậy cho đến lúc mệt lả đi. Tương Cầm ngồi thẳng dậy, vội vàng lấy tay quệt nước mắt rồi cố gắng mỉm cười:
-Em quyết định rồi. Đây sẽ là lần cuối cùng em khóc vì Phan Anh.
Bất giác Nhiên ước gì mình có thể khóc như Tương Cầm. Cô cũng đau lắm, nhưng tại sao mắt lại cứ ráo hoảnh?
Mấy ngày sau, Tương Cầm kéo Nhiên đi sắm đồ cưới. Tương Cầm vốn dĩ đã xinh đẹp, mặc áo cưới lại càng xinh đẹp hơn. Trông cô giống như tiên nữ trong những câu chuyện cổ tích. Trong lúc chờ Tương Cầm thử đồ cưới, Nhiên gọi điện cho Phan Anh:
-Cậu biết Tương Cầm sắp kết hôn rồi chứ?
Không nghe Phan Anh nói gì, Nhiên nhắc lại một lần nữa. Cô nghe giọng Phan Anh “uh” có chút gượng gạo. Bất giác, cô thở dài. Phan Anh thật ngốc, sao lại để một thiên thần như vậy vuột khỏi tay mình. Cô tắt máy, bảo sẽ gọi lại sau. Có lẽ cậu ấy cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ về tất cả.
Những ngày sắp đến đám cưới, Tương Cầm bận rộn hơn, nhưng dường như ánh mắt cô cứ buồn xa xăm. Trợ lý Quân cho rằng cô gái sắp về nhà chồng thường có cảm xúc giống vậy nên anh cũng không để ý nhiều. Gương mặt anh có một vẻ rất mãn nguyện, hạnh phúc. Ở bên Tương Cầm, lúc nào anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Đêm trước đám cưới, Tương Cầm cùng trợ lý Quân mời Nhiên và Phan Anh ăn tối, gọi là chia tay những ngày độc thân. Miễn cưỡng, Phan Anh cũng đến nhưng tâm trạng không thoải mái cho lắm. Quân cứ đinh ninh rằng Phan Anh là bạn trai của Nhiên:
-Hai người định lúc nào kết hôn? – Anh hỏi.
Nhiên sững người trong giây lát, rồi cười trừ cho qua chuyện. Cô nhìn qua Phan Anh, không thấy anh nói gì, chẳng đồng tình cũng không phản đối. Tương Cầm vội khuấy khuấy nồi lẩu, che giấu tâm trạng ngổn ngang trong lòng. Nhiên cảm thấy cuộc gặp mặt thật nhạt nhẽo. Ba người ba tâm trạng, chỉ có trợ lý Quân vẫn không hiểu những câu chuyện mập mờ đằng sau nên rất thoải mái ăn uống.
Kết thúc buổi ăn tối khi quán đã gần hết khách.
-Để tôi đưa mọi người về. Xe của tôi đang đậu ngoài kia – Trợ lý Quân mỉm cười, một tay nắm lấy tay Tương Cầm.
-Không cần đâu. Em muốn được đi dạo với Nhiên một chút. Đằng nào từ ngày mai, em cũng không được ở cùng với chị ấy rồi. – Tương Cầm rút tay ra khỏi tay Quân.
-Thế cũng được. Vậy anh đi trước nhé. – Ánh mắt Quân dường như phảng phất một nỗi buồn, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh. Anh cúi xuống hôn lên trán Tương Cầm, rồi bước về phía chiếc xe BMW màu đen sang trọng.
Chỉ còn lại ba người đi bộ dọc con phố. Cảm thấy mình là người thừa, Nhiên lấy lí do phải tạt qua siêu thị, cô sẽ bắt taxi về sau. Níu kéo Nhiên không được, Tương Cầm đành đi về cùng với Phan Anh, trong lòng có chút bối rối. Cô cũng mất đi vẻ líu lo hằng ngày, cứ chăm chú nhìn con đường trước mặt. Gió lạnh thoảng qua làm người cô run lên. Cô chỉ mặc phong phanh một chiếc áo mỏng, mà gió về đêm thì lạnh quá. Phan Anh liền cởi áo veston, dịu dàng quàng qua vai cô, rồi cứ lặng lẽ đi như thế cho đến lúc về tới tận nhà. Tương Cầm nhìn Phan Anh, mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng rồi cô thở dài, ra dấu chúc ngủ ngon, rồi tra khóa vào ổ.
-Tương Cầm.
Tiếng Phan Anh vang lên đằng sau lưng cô. Trái tim Tương Cầm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không được, cô tự nhủ, ngày mai là đám cưới mình rồi. Đừng để anh ấy làm xáo trộn mình nữa. Tương Cầm cố gắng bình tĩnh, tra nốt chìa khóa vào, nhưng không hiểu sao không mở được cánh cổng. Tay cô run lên, không phải vì gió lạnh. Cô đột ngột cảm thấy một hơi ấm bao quanh mình. Tay Phan Anh quàng qua người cô, ấm áp và mạnh mẽ. Nước mắt cô chảy dài xuống từ khóe mắt.
-Em đừng lấy anh ta – Phan Anh lấy hết can đảm, xoay người Tương Cầm lại, nhìn sâu vào mắt cô. Tương Cầm thấy người cô run rẩy, mất hết các giác quan.
Thấy Tương Cầm vẫn im lặng, Phan Anh chậm rãi nói: “Lấy anh nhé”.
Tương Cầm vẫn đứng im như pho tượng. Nếu là cách đây mấy tuần, có lẽ cô đã vui sướng đến mức thao thức cả đêm. Nhưng bây giờ, cô đâu còn sự lựa chọn nào khác. Ngày mai đã là ngày kết hôn của cô rồi. Cô thấy đầu óc mình rối lên, chẳng suy nghĩ được gì cả. Không, không thể. Còn danh dự của bố cô nữa, làm thế nào ông có thể đối mặt với dư luận nếu như ông có một đứa con gái là cô dâu bỏ trốn trong đám cưới.
Tương Cầm vội vàng đẩy Phan Anh ra, cô mấp máy:
- Anh về đi.
Cô tra khóa vào một lần nữa. Lần này khóa bật ra nhẹ nhàng. Cô nhanh chóng chạy vào trong, đóng sập cánh cửa lại, đưa hai tay lên ngực ngăn trái tim đang nhảy thình thịch. Cô khóc như chưa từng được khóc.
Tương Cầm đã có một đêm mất ngủ. Mắt trũng sâu xuống. Chuyên gia trang điểm cho rằng chắc cô mất ngủ vì hồi hộp cho đám cưới. Chỉ có Nhiên biết rằng, tối qua Tương Cầm đã khóc suốt đêm. Kể cũng lạ, một cô gái luôn tỏ ra tươi vui như Tương Cầm, tại sao lại khóc rất nhiều, còn một người có gương mặt buồn như Nhiên lại ít khi rơi lệ.
Nhiên thấp thỏm, chờ đợi một điều gì đó mà cô không định hình được. Nhìn gương mặt vô hồn của Tương Cầm, cô biết Tương Cầm đang đấu tranh rất nhiều bên trong. Đồng hồ điểm đến con số 10, Nhiên thở dài, chỉ hy vọng Tương Cầm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này. Cánh cửa phòng trang điểm mở ra. Bố Tương Cầm, một người đàn ông thấp, to béo bước vào, cười hỉ hả:
-Con gái ngoan, đã đến giờ lành rồi. Trợ lý Quân là một người tốt. Bố rất yên tâm giao con cho cậu ấy. Con nhất định sẽ sống hạnh phúc.
Tương Cầm nở một nụ cười gượng gạo, nắm tay bố bước vào phòng cử hành hôn lễ. Ai cũng khen cô dâu thật xinh đẹp, trông chẳng khác gì người mẫu, chỉ có điều gương mặt buồn quá. Chú rễ thì gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Anh chìa tay ra đón lấy tay Tương Cầm, nhưng cô lại có chút do dự. Cô dừng lại đột ngột khi bước lên bậc thang đầu tiên.
Tiếng xôn xao bên trong phòng vang lên.
Lẽ nào lại chuẩn bị có một cô dâu chạy trốn?
Tương Cầm vén tấm khăn voan, nhìn trợ lý Quân một lúc, môi mấp máy định nói nhưng lời nói lại tắc nghẹn nơi cổ họng. Trợ lý Quân nhìn cô đau khổ. Không phải là anh không biết. Ngày hôm qua, khi bốn người đi ăn tối, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt của Phan Anh và Tương Cầm giao nhau lặng lẽ, chỉ là anh cố tình không hiểu. Vốn dĩ anh cho rằng gạo đã nấu thành cơm rồi, hôn lễ cũng chuẩn bị cử hành rồi, một ngày nào đó Tương Cầm sẽ quên người ấy đi và yêu anh. Nhưng anh đã nhầm, thực sự nhầm. Tình yêu của Tương Cầm quá lớn, lấn át lí trí của cô. Anh gật đầu đầy đau khổ. Anh còn biết làm gì hơn nữa, ngoài trừ buông tay ra? Yêu một người nghĩa là mong muốn người ấy hạnh phúc. Anh cũng từng yêu, cũng từng có một tình cảm sâu nặng, cũng đã từng hy vọng người ấy chạy trốn khỏi lễ cưới.
-Xin lỗi, em không thể tiếp tục hôn lễ này.
Tương Cầm vén váy, chạy một mạch ra khỏi khán phòng, bỏ lại đằng sau tiếng xì xào, và tiếng bố cô hét lên vang vọng:
-Tương Cầm, đứng lại cho bố.
Tương Cầm cứ chạy đến nơi cô cần đến, nhắm thẳng một hướng đến nhà Phan Anh. Chạy xuống bậc thang của khách sạn nơi diễn ra hôn lễ, cô gặp Phan Anh đang bước lại từ phía đối diện. Cô mỉm cười qua làn nước mắt. Anh đây rồi, anh đã đến bên cô rồi. Cô chạy ào vào lòng anh. Phan Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, cứ ngỡ là giấc mơ. Chỉ đến khi sắp vuột khỏi tầm tay, anh mới biết rằng anh đã yêu Tương Cầm. Cũng may, thượng đế chưa quay lưng lại với anh. Đôi khi tình yêu là một thứ tình cảm ích kỉ, không thể nào vẹn cả đôi đường thì nên chọn lấy tình yêu, bởi vì người sống bên mình suốt đời nên là người mình yêu thương. Nếu không thì sẽ uổng phí cả một kiếp người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui