Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Càng nghĩ, Nhiên lại càng thấy nghi ngờ Từ Minh. Tại sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy, từ chuyện thuê nhà của cô đến chuyện trở thành vợ tương lai của An. Tất cả giống như một cái bẫy giăng ra để cô ngây thơ bước vào. Thực ra, cô không ngây thơ, người ngây thơ không thể làm kinh doanh giỏi, chỉ là cô nghĩ rằng nếu mình đối xử tốt với người ta thì sẽ nhận được điều tương tự. Hóa ra, không phải trên đời, người nào cũng hiểu được đạo lí đó.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhiên quyết định bấm số, hẹn gặp Từ Minh ở một quán café yên tĩnh. Cứ rõ ràng vẫn hơn.
Vừa nhìn thấy cô, Từ Minh đã tỏ vẻ rất lo lắng, quan tâm:
-Em dâu, em có sao không? Tối qua em không về nhà làm chị cảm thấy rất lo lắng. – Gương mặt cô thành thật đến độ Nhiên cảm thấy không biết mình có hiểu nhầm cô ấy không.
Cô hít một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt Từ Minh:
-Cô có thể hạ màn kịch xuống rồi. – Cô mỉm cười, giọng đanh thép. – Cô biết chuyện giữa tôi và An mà, đúng không?
-Em đang nói gì vậy? Em và An là anh em mà, không đúng sao? – Từ Minh vẫn tỏ ra hiền hậu với gương mặt thánh thiện.
Nhiên mỉm cười. Đối phó với loại người này, có lẽ chẳng cần phải nói gì cả. Tự động họ sẽ lột mặt nạ của chính mình ra. Biết không thể làm Nhiên tin tưởng được nữa, Từ Minh phá lên cười. Nụ cười này, không hề thuần hậu một tí nào.
-Cô phát hiện ra từ bao giờ?
-Bởi vì màn kịch của cô quá hoàn hảo, và chính vì nó quá hoàn hảo nên trở thành nhược điểm.
Từ Minh gật đầu, vỗ vỗ tay nhẹ nhàng và chậm rãi. Hóa ra Nhiên không dễ đối phó như cô nghĩ.
-Sếp tổng là gì của cô?
-Cô đang muốn nói đến Đăng Qúy à? Anh ấy là anh trai tôi.
-Nhà rộng lớn như vậy, sao chị còn thuê trọ ở nhà tôi? – Nhiên cảm thấy cô gái này quả thực rất xảo quyệt
-Vì tôi biết cô chính là bạn gái cũ của An. Tôi đang tìm cách để tiếp cận cô thì cũng vừa may, cô đang tìm người ở cùng. Dù sao, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, đúng không? – Nụ cười của Từ Minh làm Nhiên cảm thấy thật chướng mắt.
-Sếp tổng thực ra đang tiếp cận tôi vì cô à?
-Không sai. Là tôi nhờ anh ấy tiếp cận cô. Trên đời làm gì có những chuyện trùng hợp nếu như không có bàn tay sắp xếp của con người.
-Cô muốn gì ở tôi? – Nhiên hít một hơi dài, rồi nhìn thẳng vào mắt Từ An
-Rời xa An đi.
Từ Minh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói:
-Lần đầu tiên gặp An ở bệnh viện, tôi đã yêu con người ấy. Chỉ tiếc là tôi vẫn là người đến sau. Anh ấy chú ý đến tôi vì tôi khá giống cô. Còn tôi bằng lòng với tình cảm bố thí ấy. Càng ngày, tôi càng yêu anh ấy nhiều hơn, yêu đến mức có thể chết vì anh ấy. Khi anh ấy quyết định về nước, tôi cảm thấy thực sự hụt hẫng. Nếu không có anh ấy, cuộc sống của tôi thật ảm đạm. Mọi chuyện lại càng thú vị hơn khi tôi phát hiện ra tấm ảnh của cô trong ví An. Tôi đã tìm hiểu về cô khá kĩ đấy. – Từ Minh nâng ly rượu lên, hít một hơi rồi bình thản nhấp môi. – Tôi sẽ không từ bỏ An đâu. Anh ấy là người duy nhất mà tôi mãi mãi không muốn từ bỏ
Nhiên đứng dậy, bước vội ra khỏi quán. Cô không muốn gặp người này thêm một chút nào nữa.
-Nếu cô yêu An thì hãy cạnh tranh đi. Tôi ghét những người không cố gắng mà lại luôn đạt được thứ mình muốn.
Từ Minh hét lên từ phía sau cô. Nhiên sững lại một lúc, nở một nụ cười nhẹ. Yêu là phải đấu tranh, đạo lí ấy đến giờ cô mới hiểu.
Từ trước đến nay, cô đã bao giờ làm gì để giành lại anh chưa?
***
Nhiên đến bệnh viện gặp Tương Cầm, rủ Tương Cầm đi ăn tối. Cô bỗng nhiên muốn nói chuyện riêng với Tương Cầm.
-Thật ngại quá. – Tương Cầm nhìn cô áy náy. – Lẽ ra chị nên gọi em trước khi đến. Hôm nay phòng em liên hoan chào đón bác sĩ An về nước. Hay là chị cũng đi cùng luôn.
Nhiên từ chối. Cô hiện tại không muốn gặp An lẫn Từ Minh. Nhưng cô chưa kịp đi thì đã đụng phải Từ Minh đang khoác vai An đi tới. An nhìn cô một cách lạnh lùng, dửng dưng, làm cô bỗng cảm thấy đau nhói ở ngực.
-A, em dâu. Em đến chơi đấy à? – Từ Minh quả đúng là một diễn viên có hạng. Chợt nhớ đến ánh mắt độc ác lúc chiều của Từ Minh, Nhiên bất giác cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống.
-Chị ấy đến rủ em đi ăn tối. – Tương Cầm xen vào câu chuyện. Cô cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ Nhiên trước nanh vuốt của người này.
-Thế à? Thế đi cùng với tụi chị luôn.
Nhiên cố thăm dò ánh mắt An nhưng anh tuyệt nhiên không biểu lộ một thái độ nào cả. Cô có phần cảm thấy thất vọng và hụt hẫng. Từ Minh cứ cố kéo Nhiên đi mặc cho cô ra sức từ chối. Một người đẩy, một người lùi, cả hai người đang cố diễn một màn kịch qua mắt thiên hạ.
Dù gì, cô cũng vẫn phải cẩn thận với người phụ nữ này, Nhiên thầm nghĩ
-Em cũng đi cùng luôn đi – An lên tiếng, nhìn Nhiên, ánh mắt vẫn không có chút nào yêu thương trìu mến.
Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý. Cô thật ra cũng muốn biết Từ Minh muốn giở trò gì tiếp theo. Không phải là tự nhiên mà Từ Minh muốn cô đi cùng.
Buổi ăn tối diễn ra ở một nhà hàng khá sang trọng nằm khuất trong một con hẻm. Cùng đi có thêm ba bác sĩ nam, tuổi độ chừng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, và năm nữ y tá trẻ trung, xinh đẹp. Nhìn thái độ săn sóc của Từ Minh đối với Nhiên, lại thường nghe Từ Minh gọi Nhiên là em dâu, ai cũng đinh ninh cô là em gái của bác sĩ An. Nhiên ngồi cạnh Tương Cầm, thỉnh thoảng cười nói một chút rồi cứ cắm cúi nhìn thức ăn mà gắp. Cô tự cảm thấy mình ngu ngốc, sao lại nhận lời đi ăn tối kia chứ. Thực ra, cô không phải là đối thủ của Từ Minh. Nhìn Từ Minh ôm lấy An thể hiện chủ quyền, ánh mắt kín đáo nhìn cô như muốn nói “Anh ấy là của tôi. Cô đừng hòng giành được”, cô cảm thấy thức ăn hình như đang mắc nghẹn ở cổ họng. Năm người y tá kia, trừ Tương Cầm ra, ánh mắt người nào cũng thể hiện thái độ ghen ghét, khó chịu với Từ Minh. Điều này, thực ra, cũng dễ hiểu. Khi đối diện với một người như An, có cô gái nào lại không nảy sinh tình cảm? Chính vì vậy lại sinh ra cảm giác không bằng lòng với cô gái mà anh lựa chọn, vốn dĩ chẳng phải là mĩ nhân.
An vẫn điềm nhiên uống rượu. Phong thái của anh lúc nào cũng như vậy, điềm đạm và lạnh lùng, khiến cho người khác không thể đọc được suy nghĩ.
Trước kia, lúc còn yêu nhau, có một lần, Nhiên nhận được một lá thư làm quen từ một anh chàng khóa dưới. Anh chàng này tình cờ học chung lớp học vẽ với cô, và cũng vì mến mộ tài năng của cô nên nảy sinh tình cảm. Anh ta lại là học sinh mới chuyển trường nên càng không biết mối quan hệ giữa cô và An. Chuyện này không hiểu làm sao mà tới tai An, cũng không hiểu tại sao lá thư ấy lại được đưa tới cho An. Chắc chắn là do bạn bè trong lớp gây ra, cô thầm nghĩ. Sau đấy, cô thăm dò phản ứng của anh nhưng tuyệt nhiên không thấy anh biểu lộ một chút ghen tuông nào. Điều này làm cô thật sự rất thất vọng, có cảm giác như anh ấy chẳng yêu mình. Cô hét lên :
-Tại sao anh không ghen?
-Tại sao anh phải ghen?
-Vì ghen mới chính là yêu.
Anh nhìn cô một lúc rồi trầm ngâm nói:
-Khi yêu một người nghĩa là phải tin tưởng người đó. Vậy thì việc gì phải vì một lá thư để rồi gây chuyện với em.
Cô nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy hài lòng với lời giải thích của anh. Chỉ là cô không biết rằng, anh một mặt vẫn điềm nhiên như ngầm ý rằng “Tôi không quan tâm đến cậu ta vì cậu ta mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc”, mặt khác, ngay sau khi ra khỏi cổng trường, anh đã xé roẹt lá thư với một thái độ tức giận lên đến đỉnh điểm.
Lại có một chuyện khác, đó là vào năm 2003, thời ấy blog đang phát triển mạnh trên internet. Nhiên tạo cho mình một blog, lại thầm nghĩ cũng nên tạo cho An một cái nữa. An vốn dĩ chưa bao giờ quan tâm đến blog, nhưng chiều Nhiên, thỉnh thoảng anh cũng viết vào vài dòng như là “ Hôm nay tớ làm toán. Hết” hoặc “ Trời hôm nay sắp mưa. Nhưng cũng có thể sẽ không mưa.”
Thấy bạn bè, những người yêu nhau thường bỏ ảnh chụp chung hoặc ảnh người yêu làm avatar, cô cũng cự nự An. Anh vẫn chăm chú giải toán, không ngẩng đầu lên nhìn cô và nói “Anh không thích người khác nhìn bạn gái mình rồi bình luận.”
Nhiên cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời ấy, lại có phần vui sướng. Chỉ là cô không biết rằng An cũng tạo một cái blog khác, chỉ trưng toàn ảnh của cô. Cái blog này cô mãi mãi không bao giờ biết được vì đó là blog của riêng anh.
Quay về lại hiện tại, giữa bàn ăn, Quang Đình, anh chàng bác sĩ trông có vẻ trẻ tuổi nhất, cũng là cây chuyện hài của cả phòng, cứ xoắn lấy Nhiên làm cô cảm thấy rất bất tiện. Anh chàng này có nét gì đó rất giống với Phan Anh ngày trước.
-Bác sĩ An, anh có cô em gái dễ thương thế này mà không giới thiệu cho chúng tôi.
-Cô ấy không phải là em gái tôi.
Tiếng An vang lên, có phần bực tức. Mọi người đang gắp thức ăn, bỗng nhiên giật mình, sững người lại. Chỉ có Tương Cầm, vốn đã biết rõ mọi chuyện, vẫn điềm nhiên ăn tiếp. Quang Đình ngây người ra, gương mặt trông khá khổ sở:
-Thế nhưng mà chẳng phải là chị Từ Minh gọi cô ấy là em dâu ư? Chị ấy lại là vợ sắp cưới của anh. – Quang Đình lẩm bẩm, lắc đầu, cảm thấy rất kì lạ.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nụ cười trên môi Từ Minh tắt ngúm. Nhiên nãy giờ vẫn đang ngồi sững ra, chợt phân bua:
-Thực ra, mẹ tôi lấy ba anh ấy.
Đến lúc này, mọi người dường như đã được giải đáp thắc mắc, lại quay trở lại rôm rả với những câu chuyện. Ai cũng cảm thấy có lẽ vì vậy mà An đối với Nhiên có phần lạnh lùng. Có lẽ anh ấy không thích mẹ cô nên ghét lây sang cô.
- Nào ăn tiếp, ăn tiếp nào.
Thần trí của Nhiên đã bắt đầu quay về. Cô cố gắng ăn cho nhanh để ra về sớm. Tuy có bất lịch sự một chút, nhưng cô cảm thấy không khí ở đây thật ngột ngạt. Đúng lúc Nhiên chuẩn bị đứng lên thì có một người vừa tới.
Là sếp tổng.
Ánh mắt Nhiên ngỡ ngàng chuyển hướng từ sếp tổng sang Từ Minh, bắt gặp nụ cười có phần nham hiểm của cô. Nhiên kín đáo nhìn sang An. Cô không thấy anh có một biểu hiện gì, vẫn điềm tĩnh gắp thức ăn. Từ Minh nhanh nhẹn chạy đến cạnh bên sếp tổng:
- Đây là anh trai tôi. Anh ấy tình cờ đi ngang qua đây, gọi điện cho tôi nên tôi bảo anh ấy đến đây ăn cùng luôn. Mọi người không cảm thấy phiền chứ?
- Không sao. Không sao. Là người một nhà cả mà.
Đằng Qúy chọn một chỗ ngồi bên cạnh Nhiên, làm cô cảm thấy lúng túng. Anh mỉm cười chào cô. Cô gật đầu cười nhưng trong lòng cảm thấy có một chút đề phòng. Dù gì anh ta cũng là anh trai Từ Minh. Tương Cầm bấm nhẹ Nhiên, nhìn mặt như muốn hỏi :”Ai đây?”
Nhiên nói nhỏ vài tai Tương Cầm:
- Sếp tổng của chị đấy.
Tương Cầm reo lên, vui vẻ, chìa tay ra:
- Chào anh. Em là bạn của Tương Cầm. Được biết anh là sếp tổng của chị ấy. Rất vui được gặp anh. Khi nào rãnh rỗi, đi uống nước với chúng em nhé.
- Chào cô. – Đằng Qúy nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, mắt vẫn không rời khỏi Nhiên. – Nhất định rồi. – Rồi chú ý đến cái bụng đã quá sáu tháng của Tương Cầm, anh hỏi: – Cô đã kết hôn rồi à?
- À vâng, tôi đang đeo một cái bảng “Cấm đụng vào”, anh không thấy à? – Tương Cầm vừa cười vừa chỉ xuống bụng mình.
Nhiên cứ im lặng, cắm cúi ăn. Cô thấy mình ngu ngốc quá. Tại sao lại để bị rơi vào hoàn cảnh này. Chắc chắn tất cả là âm mưu của Từ Minh. Nhưng đã trót leo lên lưng cọp rồi thì đành phải diễn xuất tiếp vậy.
- Hôm qua thật phiền anh quá. – Nhiên quay sang Đằng Qúy. – Tôi mời anh một ly.
Tối qua, cô đã uống nguyên cả một chai rượu nên đến giờ vẫn còn cảm thấy khá sợ hãi. Vì không cẩn thận nên cô bị sặc rượu. Đằng Qúy lấy một chiếc khăn đưa cho Nhiên. Cô cầm lấy, muốn cám ơn nhưng lại không thể dứt được cơn ho. An đột ngột rời bỏ chỗ ngồi trong ánh mắt kì lạ của mọi người, đến cạnh Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cô cho đến khi cô trở lại trạng thái bình thường. Ai bảo anh chàng này lạnh lùng với em gái chứ? Thật ra là rất quan tâm. Gương mặt Nhiên đỏ bừng lên vì rượu và vì cơn ho, lại bắt gặp anh mắt kì quái của mọi người, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trong lòng lại có một chút vui mừng. Ít ra anh ấy vẫn còn quan tâm đến cô.
- Anh thật biết quan tâm đến em gái – Quang Đình lên tiếng, ánh mắt cười cười nhìn cả hai người.
- Tôi đã bảo rồi, cô ấy không phải là em gái tôi. – Lần này, ánh mắt của An có phần bực bội, khiến cho mọi người tự bảo nhau “Ăn đi, ăn đi, ăn nào” để chóng kết thúc bữa ăn kì lạ này. Nhưng mà Quang Đình vẫn không buông tha cho Nhiên, anh ta nhìn cô chăm chú rồi hỏi:
- Nhiên, có phải cô từng sống ở Mỹ không?
Nhiên bối rối gật đầu, cũng không hiểu tại sao anh ta lại biết được. Những ánh mắt nhìn nhau, có phần hơi nghĩ ngợi. Câu chuyện hình như đã dần sáng tỏ. Vốn dĩ đã từng nghe bác sĩ bị bạn gái bỏ rơi để đi Mỹ, chẳng lẽ người đó là cô gái này? Đằng Qúy mấp máy môi, định hỏi thêm điều gì đó thì có tiếng nói vang lên :
- Cô ấy đã từng là bạn gái tôi. Không cần phải hỏi tiếp.
Những ánh mắt nhìn vào Nhiên, rồi dời sang An, cuối cùng đọng lại ở Từ Minh. Gương mặt cô từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, có phần giận dữ. Không ai bảo ai, người nào cũng im lặng gắp thức ăn. Hiện tại, gắp thức ăn để tránh nói chuyện là tốt nhất. Thỉnh thoảng, có một vài ánh mắt của mấy cô y tá len lén nhìn từ Nhiên rồi lại nhìn sang Từ Minh, cảm thấy gương mặt hai người này có nét gì đó giống nhau.
Chẳng lẽ lại là vì Từ Minh giống Nhiên?
Những ánh mắt có phần hài lòng khi phát hiện ra sự thật. Phải thế chứ, thường ngày Từ Minh đối xử với các cô cũng chẳng tốt gì, lại luôn miệng bảo tôi là vợ sắp cưới của bác sĩ An, các người không có quyền đụng vào anh ấy.
Hóa ra… cô ấy cũng chỉ là người thế thân?
Lại tự cảm thấy không hiểu cô gái tên Nhiên này có gì đặc biệt, sao có thể làm cho An yêu đến nhường ấy?
Từ Minh đột ngột đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ :
- An, em về trước đây. Anh có đưa em về không?
An chậm rãi đứng lên. Dù gì, hôm nay anh cũng đã làm Từ Minh mất mặt. Cũng nên bù đắp một chút. Anh lấy áo khoác rồi đưa Từ Minh ra xe. Nhưng người còn lại ngồi im lặng, tay gắp gắp thức ăn, không biết nói gì.
Nhiên đợi hai người đi khỏi tầm mắt, cũng vội cáo từ. Đằng Qúy gọi với theo cô:
- Đợi một chút. Tôi đưa cô về.
Nhiên nhìn anh gật đầu. Cũng tốt. Cô đang có nhiều chuyện muốn hỏi anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui