Đêm tĩnh lặng.
An lặng im tựa vào lan can, ngắm nhìn thành phố đã lên đèn. Ánh đèn đường mờ ảo trải dài khắp phố, hòa lẫn vào ánh trăng. Cành lá rũ mình lả lơi trong làn gió đêm. Đâu đấy có tiếng leng keng của chiếc xe rác giữa hun hút con phố dài.
Tiếng nhạc đều đều phát ra từ cái máy đĩa, loãng cả không gian thoang thoảng hương hoa ngọc lan.
"Now I'm walking again to the beat of a drum
And I'm counting the steps to the door of your heart
Only shadows ahead barely clearing the roof
Get to know the feeling of liberation and relief"
Cuộc gặp chiều nay vẫn còn để lại những dư âm chuếnh choáng trong An.
Những tưởng tất cả đã ngủ yên nhưng khi gặp lại, An vẫn thấy mình bồi hồi như lần đầu lấy hết can đảm nắm lấy tay Nhiên. Nhiên vẫn như xưa, chỉ khác chăng mái tóc dài ngang lưng đã được thay bằng mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh của cô. An trầm tính, ít nói, khó gần, vậy mà không hiểu sao ở bên cạnh Nhiên, An thấy mình giống như một đứa trẻ trong bộ dạng của một chàng trai mới lớn. An nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và thấy cuộc đời cũng đẹp hơn.
Và ở một góc phố nào đó, trên căn gác nhỏ, có một cô gái cũng trằn trọc với những kỉ niệm. Hình ảnh An mỉm cười đầy yêu thương với cô gái chủ quán cứ tràn ngập trong suy nghĩ Nhiên. Sáu năm rồi, Nhiên đem nỗi nhớ của những ngày mưa, những ngày nắng, những ngày lang thang bỏ vào một ngăn kéo dưới đáy trái tim. Nhiên thấy chơi vơi trong cái cảm xúc mơ hồ đến nhói lòng. Kí ức là một thứ gì đó không thể nào xóa nhòa được, dù cô đã cố gắng rất nhiều để quên đi.
***
Một buổi tối của bảy năm về trước ...
Nhiên hớt ha hớt hải chạy vào lớp học thêm Hóa. Nhiên không đẹp, mái tóc rối khô, cái mũi hếch hếch, miệng rộng ngoác đến mang tai mỗi lúc cô cười, nhưng ở Nhiên có một điều gì đó rất thu hút. Trông cô bướng bỉnh và đáng yêu như một đứa trẻ. Vì đến trễ nên cô chọn ngồi ở cái bàn góc cuối lớp, bàn duy nhất còn trống chỗ. Một vài ánh mắt của đám con gái nhìn xuống bàn Nhiên, chếch về phía bên phải khiến cô tò mò đưa mắt nhìn sang. Bên cạnh cô là một anh chàng khá đẹp trai với gương mặt góc cạnh đầy nam tính trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Cặp kính cận làm tôn lên vẻ sáng sủa, thông minh của anh, làm cho người đối diện muốn có cảm giác nhìn mãi. Ánh sáng chiếu từ trên xuống khuôn mặt nghiêng làm cô ngẩn ngơ giây lát. Đã là con người thì ai cũng có một tình yêu với cái đẹp. Tình yêu ấy xuất phát từ trái tim một cách vô thức.
Nhiên xé roẹt tờ giấy, hí hoáy lôi ra những cây bút chì cỡ to, cỡ nhỏ, chăm chú vẽ chàng trai trong khi anh không hề biết sự tồn tại của cô gái ngồi bên cạnh.
Một giờ trôi qua.
Nhiên hoàn thành bức tranh đúng lúc giáo viên dừng bài giảng. Cô luôn tin tưởng vào khả năng vẽ của mình bởi cô cho rằng mình được thừa hưởng tài năng của bố, một họa sĩ có tiếng tăm nhưng yểu mệnh. Mọi người lục đục xếp sách vở ra về, gây nên sự ồn ào.
Nhiên chìa bức tranh cho người bên cạnh sau một hồi suy nghĩ:
- Tặng cậu này. - Nhiên thu hết can đảm, cố nở một nụ cười đẹp nhất có thể trong khi sự ngạc nhiên của chàng trai. - Cậu tên gì vậy?
Trái với sự mong chờ của cô, chàng trai chuyển từ ngạc nhiên sang hờ hững, cứ như là anh đã quá quen với kiểu làm quen như vậy rồi. Anh chậm rãi xếp sách vở vào chiếc cặp đen và đứng lên, bước ra khỏi bàn, không hề có một cái liếc mắt nhìn Nhiên.
- Này - Nhiên tức giận, hét to làm một số người còn lại trong lớp, quay lại nhìn cô. Nhiên cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
Chàng trai vẫn không chú ý đến Nhiên trong khi mặt cô đang nóng bừng vì cơn giận. Cô chạy tới trước chặn đường chàng trai. Anh chàng nhướng mày lên, nhìn cô như thể cô là một vật cản khó chịu.
- Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng đừng nghĩ là tớ chú ý đến cậu. Tớ chỉ là ...
- Cậu đi học Hóa chỉ để vẽ tranh thôi à? - Chàng trai đột ngột lên tiếng. Nhiên cứng đơ, nhìn chằm chằm chàng trai mà không tìm được lời nào để nói lại. Chàng trai lách người đi lướt qua Nhiên, và không hiểu thế nào, chợt khựng lại trước khi bước qua cánh cửa lớp:
- Nhân tiện, tên tớ là An. Thế đủ chưa?
Rồi chàng trai điềm đạm, chậm rãi bước ra khỏi lớp trong ánh mắt ngỡ ngàng và những lời xì xầm của bạn bè. Một vài cô gái liếc mắt nhìn Nhiên, ánh mắt thể hiện rõ sự ghen tị. Cũng đúng thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên An nói chuyện với một đứa con gái không quen biết.
Tối hôm ấy, Nhiên trằn trọc suốt đêm, không ngủ được. Một phần cô tự trách mình ngu ngốc, tự nhiên lại làm trò hề cho thiên hạ bàn tán. Một phần cô cảm thấy tức giận thái độ kênh kiệu và lạnh lùng của An. An- hắn là ai?- câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nhiên cho đến khi mí mắt cô trĩu nặng rồi từ từ khép lại trong vô thức.
Dần dần, qua những cuộc nói chuyện với bạn bè, Nhiên biết nhiều về An hơn. An học lớp toán, cách lớp cô ba phòng học, vậy mà cô chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của An trong khi anh là thần tượng của biết bao nhiều đứa con gái mơ mộng. An điềm đạm, lạnh lùng, thông minh, là niềm tự hào của thầy cô trong trường mỗi lần rinh về cho trường những giải thưởng danh giá của tỉnh, quốc gia. Mỗi ngày, dưới hộc bàn luôn có những lá thư làm quen của những người xa lạ, và chẳng ai thấy An chạm đến những lá thư ấy bao giờ. Vậy mà, chính cái kiểu lạnh lùng, phớt đời đấy của An lại càng làm cho bao trái tim loạn nhịp đập.
Mặc kệ, Nhiên nghĩ, dù hắn có là ai chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến đời mình. Nhiên biết An học giỏi toán, nhưng với môn Hóa thì chưa chắc anh giỏi bằng cô. Chính vì vậy, trong mỗi buổi học thêm, cô luôn tranh luận gay gắt với anh về các bài tập cô giáo đưa ra. Cô luôn cho rằng phần thắng sẽ về mình. Xưa nay chẳng ai dám tranh luận điều gì với An bởi An giống như một cuốn bách khoa từ điển. Nhiên cho rằng mình thông minh, và chính các giáo viên cũng thừa nhận điều ấy, nên cô có phần ngông cuồng, tự mãn. Dần dần, qua những cuộc cãi vã, thực ra thì chỉ toàn cô bắt lí An, cô thấy giấc mơ của mình bắt đầu xuất hiện hình bóng anh, để rồi giật mình tỉnh dậy, thấy mồ hôi toát ra hâm hẩm.
Càng ngày, Nhiên càng nhận ra tình cảm của cô đối với An càng sâu nặng, cứ như mỗi ngày cô vô thức bỏ vào trái tim một viên sỏi, và cho đến giờ thì những viên sỏi đã đong đầy trái tim cô. Mỗi lần thấy An cười với một người con gái nào đó, cô thấy tức tối vô lý. Cô thấy tim mình như có ai cứa vào một nhát dao. Càng gay gắt với An bao nhiêu, cô càng nhận ra trái tim mình đập nhanh bấy nhiêu trước An. Cô sợ, một nỗi sợ mơ hồ của người yêu đơn phương, trong khi An vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh trước Nhiên, như mặt hồ thu không gợn sóng. Không được, cô tự trấn an mình, cô còn nhiều mục tiêu để thực hiện, không thể để tình cảm xen vào làm hỏng những dự định của mình. Cô còn phải đi du học, nhất định thế, cô sẽ đến một chân trời nơi cô khát khao từ ngày còn bé. Và đó cũng là một phần ước mơ của người bố đã mất. Mỗi lần nghĩ đến An, cô lại tự nhủ mình như thế. Thỉnh thoảng, cô ước gì An yêu một người nào đó, lúc ấy cô sẽ chẳng còn lí do gì để hy vọng nữa và cô sẽ tập trung tất cả sợi thương, sợi nhớ, sợi hờn ghen dệt thành lòng quyết tâm vào những mục tiêu. Đôi lúc, cô thấy mâu thuẫn với chính mình, cứ như trái tim và lí trí trong cô luôn luôn đối chọi gay gắt để dành phần thắng về mình.
***
Tiếng chuông cửa làm Nhiên giật mình tỉnh giấc. Mặt trời đã đứng bóng. Thời tiết dạo này thật lạ, mới vừa xao xác như mùa đông về, chỉ qua một ngày, lại gay gắt, bỏng rát với nắng hè. Nhiên đi vội chiếc dép to xù, chải lại đầu tóc và bước xuống cầu thang.
- Tớ biết ngay mà. Tớ mà không đến thì cậu sẽ ngủ đến chiều mất. - Phan Anh lên tiếng, gãi gãi cái đầu tóc đã cắt ngắn gọn, nếu như ngày xưa thì tóc anh bù xù như cái tổ quạ. Thói quen gãi đầu đến giờ Phan Anh vẫn không bỏ được.
Không kịp để Nhiên nói lời nào, Phan Anh xồng xộc đi vào phòng khách.
- Thay đồ đi. Tớ chở cậu đi chơi. Cậu về nước đã mấy ngày rồi mà chẳng chịu đi đâu cả.
- Tớ mệt. Chỉ muốn ở nhà ngủ - Nhiên nói, vẻ mặt không giấu sự bơ phờ, mệt mỏi và chán chường.
- Không được. Thay đồ ngay.
Phan Anh lúc nào cũng vậy, kiên quyết và luôn muốn người khác làm theo ý mình. Nhiên biết vậy, cũng biết rõ nếu mình không làm theo ý anh chàng này thì anh ta sẽ ngồi lì ở nhà mình suốt ngày nên cô ngoan ngoãn đi về phòng thay đồ. Chậc, thôi kệ, ra đường hít lấy khí trời biết đâu sẽ làm cho mình thấy khoan khoái, dễ chịu hơn là nằm suy nghĩ u uất. Nhiên chọn cho mình một bộ váy trắng tinh khiết, trang điểm nhẹ nhàng với tông màu hồng.
- Chà, ngày xưa trông cậu giống con vịt xấu xí thế mà bây giờ cũng xinh chán - Phan Anh ngẩn người nhìn Nhiên giấy lát, rồi lại trở về giọng đùa cợt hằng ngày. Ánh mắt anh nhìn cô nồng ấm, dịu dàng và da diết. Nhiên biết chứ, cô biết tất cả nhưng cô cứ xem như chẳng hề thấy được điều gì trong mắt anh, bởi lẽ cô biết mình chỉ đem đến đau khổ cho anh. - Giờ cậu muốn đi đâu?
- La petite note. - Bỗng nhiên cô muốn được đến đó, ngắm lại những khung cảnh và hoài niệm về những thứ đã tuột khỏi tay mình.
- Uh. - Giọng Phan Anh chùng xuống. Lúc nào cũng vậy, anh cứ âm thầm theo dõi từng bước chân cô, buồn bã và đau đớn lúc cô quen An, hy vọng mừng thầm lúc hai người chia tay, để rồi lại xót xa nhìn dáng cô gầy guộc đi vào phòng chờ sân bay.
La petite note vẫn như ngày xưa. Bình yên, nhẹ nhàng và lãng mạn. Cô chọn góc quán lần đầu tiên cô và An đã ngồi, sát cạnh cửa sổ trông ra đường phố. Kỉ niệm lại ùa về trong cô như những cơn sóng lớn. Nhiên im lặng ngắm nhìn dòng người vội vã. Phan Anh im lặng ngắm nhìn cô. Đôi khi người ta cần một sự tĩnh lặng nào đấy, để tìm lại cân bằng cho chính bản thân.
Cách đây sáu năm, chính tại nơi này...
***
Một buổi sáng tháng 3 năm 2003.
Trời trong xanh không gợn một chút mây trắng. Điệp anh đào nở rộ đầy sân, bay nhẹ theo làn gió. Và ở góc cuối cùng của dãy hành lang tầng hai là nơi cư ngụ của thần dân lớp toán với những cái đầu siêu đẳng luôn được hâm mộ. Dưới hộc bàn An, như mọi khi vẫn là những lá thư làm quen đầy màu sắc và đẹp đẽ. An hờ hững lấy từng cái thư bỏ lên bàn trong khi cho cặp sách vào hộc. Bạn bè đã quá quen với cảnh này nên cũng chẳng ai còn tò mò về những lá thư. Ánh mắt An liếc nhanh qua một lá thư màu hồng.
Lần đầu tiên, An cầm lấy một lá thư, tần ngần ngắm với nhiều suy nghĩ mông lung. Lần đầu tiên, bạn bè trong lớp sửng sốt nhìn An cẩn thận bóc cái bao thư. Tất cả đều tự hỏi trong lá thư ấy chứa gì. Không như mọi khi, An xếp lá thư một cách gọn gàng và cho vào trong cặp sách. Nhiều người đoán rằng có lẽ đó là lá thư của hoa khôi một lớp nào đó. Mẫu người con gái An thích có lẽ phải xinh như tiên nữ, dịu dàng, mát lành như dòng suối. Mặc cho thiên hạ bàn tán, An phớt lờ và tập trung vào cuốn sách trước mặt. Hình như người ta vừa nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh, mà cũng có thể người ta nhìn nhầm. Câu chuyện được loan truyền khắp các lớp, và đám con gái gửi thư ngày hôm ấy khấp khởi mừng thầm, hy vọng đấy chính là lá thư của mình.
Giờ ra chơi, lớp toán có một cuộc đặt cược cho lá thư màu hồng. Có người đoán rằng đó là lá thư của Hân, lớp trưởng lớp 10Anh vốn nổi tiếng xinh đẹp và học giỏi. Có người lại cho rằng đó là bí thư đoàn trường Linh Anh, người từng tuyên bố sẽ cưa đổ An trong vòng ba tháng. Một vài ánh mắt liếc nhìn An dò hỏi, nhưng đáp lại, An vẫn cắm đầu vào cuốn sách giải Hóa trước mặt, không nói một tiếng nào.
Trưa hôm ấy.
An không đi xuống cầu thang sau giờ học như mọi khi. Anh dừng lại ở lớp thứ ba tính từ lớp toán, đứng dựa lưng vào hành lang như chờ đợi ai. Hành động của An làm mọi người đều chú ý. Ai cũng tò mò chen chúc xem mặt người nào len lỏi được vào trái tim An, một người nổi tiếng lạnh lùng.
Trong phòng học, Nhiên thấy ngạc nhiên khi biết bao nhiêu người tụ tập trước cửa lớp mình, làm xôn xảo cả lớp học. Chẳng lẽ hôm nay có gì đặc biệt? Dù sao đi nữa thì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt đối với cô. Từ lúc thu hết can đảm bỏ lá thư vào hộc bàn An đến giờ, cô vẫn còn cảm thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp và lo lắng đan xen nhau.
Cô thu xếp sách vở, bước ra ngoài cửa lớp, và chợt khựng lại khi thấy An. Trống ngực cô đập liên hồi. Cô thấy mồ hôi đang túa ra như mưa, và đầu óc mình trống rỗng đi. Cô cũng mơ hồ thấy biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào mình. An đến trước mặt cô, chìa cho cô cuốn sách Hóa đang đọc dở rồi quay bước đi trong khi cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô sực tĩnh, lật qua lật về cuốn sách, thoáng thấy lá thư màu hồng của mình được kẹp ở giữa những trang sách. Nhiên thấy nhói lòng, vậy là An đã không chấp nhận tình cảm của cô. Nhiên thẫn thờ cầm cuốn sách đi xuống cầu thang, mặc cho dân tình vẫn đang ngơ ngác, tròn mắt.
Trưa nắng.
Nhiên nằm vật xuống giường, chẳng thiết ăn uống gì. Mọi thứ trở nên tối sầm. Không khí cô đặc. Nhiên chỉ muốn ngủ. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã lặn cuối chân trời.
Nhiên uể oải với tay bật một bản nhạc buồn. Tiếng nhạc réo rắc, réo rắc làm cho không gian trở nên ảm đạm Trên bàn cuốn sách Hóa vẫn như đang trêu ngươi Nhiên. Tự nhiên cô muốn xét nát lá thư. Cô thật là ngu ngốc, đã biết rõ An không hề có tình cảm gì với mình, tại sao lại còn gửi lá thư ấy? Nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ lòng một phần, không còn cảm giác khó chịu vì phải giữ kín tình cảm như trước kia. Thế cũng tốt, từ giờ mình sẽ dành thời gian hoàn toàn cho việc học, cô tự nhủ.
Nhiên bước tới bàn, lấy lá thư và chực xé ra thì một mảnh giấy rớt ra từ bên trong.
" 7h. La petite note cafe."
Là chữ của An. Nhiên nhìn lại đồng hồ. 7h25. Từ đây đến quán, nếu đạp xe nhanh thì cũng phải ba mươi phút, còn nếu đi xe buýt thì cũng mười lăm phút. Cô cuống cuồng thay vội áo quần, chạy thẳng xuống trạm dừng, bắt chuyến xe buýt số 12.
Xe buýt đổ xoạch xuống trạm cách La petite note khoảng năm phút đi bộ. Nhiên chạy vội đến quán, thở hồng hộc, mái tóc rối bời vì gió ngược. Cô dáo dát nhìn quanh.
- Này, tớ đợi lâu rồi đấy.
Giọng An trầm ấm vang lên đằng sau cô.
Đêm ấy, An đưa cô về trên con phố dài xao xác, và cô cảm nhận tình yêu qua ánh mắt anh.
Đêm ấy, giấc ngủ đến với cô thật bình yên và ngọt ngào.
***
- Tớ có thể hỏi một chuyện được không? - Phan Anh đột ngột lên tiếng, cắt đứt khoảng lặng.
- Chuyện gì?
- Ngày ấy, trong cái thư màu hồng, cậu đã viết những gì? - Phan Anh chống cằm chờ đợi một câu trả lời.
- À, chuyện đó à ... - Nhiên cầm lấy cốc trà nóng, xoa xoa. Cảm giác thật dễ chịu. - Có còn quan trọng gì nữa đâu. Qúa khứ đã ngủ yên rồi cơ mà. - Nhiên mỉm cười chua xót. Qúa khứ đã ngủ yên chưa, Nhiên biết rất rõ câu trả lời, mà sao cô cứ cố tình không hiểu.
Ngoài kia, dòng đời vẫn xuôi ngược, vẫn tấp nập phố phường.
* * *