Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Đã ba ngày Nhiên không gặp An. Cô tự nhủ có lẽ anh ấy quá bận rộn với cuộc sống gia đình. Mà cô có tư cách gì để gặp anh ấy chứ. Cô chẳng phải là vợ, cũng chẳng phải là tình nhân. Thỉnh thoảng, Nhiên nghĩ nếu như giả sử An muốn cô làm tình nhân của anh thì cô sẽ phản ứng thế nào?
Nhiên cố xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Ít nhất, cô không có quyền cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác. Hơn nữa, chắc gì anh ấy đã còn yêu cô. Có chăng chỉ là một chút vương vấn của quá khứ quyện vào hiện tại.
Những ngày ở bệnh viện chăm sóc mẹ, Nhiên thường gặp Tương Cầm. Cô gái ấy, lúc thì chạy sang hỏi thăm bệnh tình mẹ cô, lúc thì chạy đến thay băng cá nhân, thậm chí cũng tạt qua ngay cả khi không có việc gì để làm. Ánh mắt Tương Cầm lúc nào cũng kín đáo đảo xung quanh như tìm kiếm ai. Chỉ nhìn thôi, Nhiên cũng biết rằng cô gái này rất mong được gặp Phan Anh, mặc dù mỗi lần anh đến thì Tương Cầm lại lúng túng chạy đi thật nhanh.
Cũng như mọi khi, hôm nay, Tương Cầm lại nhiệt tình chạy sang hỏi Nhiên có cần gì không. Nhiên đang thay áo cho mẹ, không ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng nói:
- Không. Chị có thể tự làm được. – Rồi chợt thấy Tương Cầm vẫn đang tần ngần đứng ở đó, cô thầm nghĩ chắc cô gái này có chuyện gì muốn hỏi mình. Cô nhìn Tương Cầm, mỉm cười - Ngồi ở trong phòng ngột ngạt quá. Em có muốn đi dạo một chút với chị không?
Chỉ chờ như vậy, Tương Cầm gật gật đầu như một đứa trẻ sắp được dẫn đi chơi. Cô nhanh tay kéo Nhiên ra khỏi phòng bệnh, khép cửa nhẹ nhàng rồi đi xuống quán nước cạnh bệnh viện sau khi đã dặn dò cấp dưới chăm sóc cho mẹ Nhiên. Quán khá yên tĩnh bởi lớp kính cách âm khá tốt với âm thanh đường phố. Tương Cầm gọi một ly sinh tố bơ cho mình và một ly nước cam cho Nhiên. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi Nhiên, nhưng bỗng dưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô loay hoay, cố tìm cách để mở đầu câu chuyện. Nhận thấy ánh mắt đầy tò mò của Tương Cầm, Nhiên bất giác bật cười:
- Em có nhiều chuyện muốn hỏi chị phải không?
Gương mặt Tương Cầm thoáng chốc đỏ lên rồi ngay lập tức cô trở lại vẻ líu lo hằng ngày:
- Chị có phải mới từ Mỹ về không?
- Đúng vậy.
- Vậy là đúng rồi. - Tương Cầm lẩm bẩm. Cô bỗng không biết nói gì tiếp theo. Điều cô cần đã được xác minh, thế mà không hiểu sao cô cảm thấy thất vọng ghê gớm. Dù gì đi nữa, từ trong thâm tâm, cô vẫn muốn có một cơ hội ở bên cạnh Phan Anh, nhưng chị ấy, người Phan Anh yêu nhất, đã trở về mất rồi. Phan Anh mãi mãi chẳng thuộc về cô. Bất giác nghĩ đến điều đó, cô thấy nao lòng, buồn đến tận cùng. Nỗi buồn này không hiểu tại sao lại khó chịu đến vậy.
- Nếu em muốn hỏi rằng chị và Phan Anh có đến với nhau không thì chắc chắn là không.
Nhiên thẳng thắn đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tương Cầm. Tương Cầm là một người tốt, rất phù hợp với Phan Anh. Nếu đã không thể đem lại hạnh phúc cho Phan Anh, chi bằng cô hãy giúp cô gái này. Người ngoài cuộc thường nhìn sáng suốt hơn người trong cuộc. Không phải là Phan Anh không có tình cảm với Tương Cầm, điều đó cô cũng chỉ vừa được biết sau những lần chạm trán tình cờ giữa hai người ấy, chỉ là hình ảnh của Nhiên trong anh quá lớn, khiến cho Phan Anh cố tình không chấp nhận một người khác.
Tương Cầm nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi lâu, đăm chiêu khuấy khuấy ly sinh tố, rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô:
- Có lẽ em hơi tò mò nhưng mà ... Bác sĩ An là bạn trai cũ của chị đúng không? Em không biết có nên nói ra không, nhưng mà nhiều lần, khi em đến phòng chị thường bắt gặp anh ấy đứng ngoài cửa nhìn vào. Anh ấy thấy em, liền bỏ đi. Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn chị rất kì lạ, vừa trìu mến vừa đau khổ. – Cô so vai – Em cũng không thể diễn tả được.
Tiết lộ của Tương Cầm làm dấy lên trong lòng Nhiên một cảm xúc kì lạ. Lẽ nào anh ấy vẫn còn yêu cô? Không thể nào. Anh ấy đã có gia đình rồi. Cô lắc lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ ở trong đầu.
Nhiên không gật đầu cũng chẳng thừa nhận mối quan hệ giữa cô và An, nhưng người ngoài vốn dĩ rất tinh ý.
- Nhiên này, người em yêu nhất là Phan Anh thì anh ấy lại quá yêu chị. Người em thích là bác sĩ An, anh ấy cũng lại cũng chỉ một lòng hướng về chị. Không hiểu tại sao em có duyên với chị vậy nhỉ? - Tương Cầm nhìn cô cười. - Thế mà gặp chị, em lại không hề ghét chị tí nào. Ngày xưa, em thật sự ghen tị với chị đấy, rất rất nhiều, bởi vì chị là người đến trước em.
Nhiên im lặng nhìn cô gái trước mặt. Đôi mắt sáng mở to đầy vẻ láu lỉnh, cánh mũi thon gọn và bờ môi hình trái tim đỏ mọng. Cô gái này, không son phấn gì, vậy mà vẫn xinh đẹp lạ thường.
- Em và Phan Anh quen nhau thế nào? - Nhiên lái câu chuyện sang một hướng khác.
Ánh mắt Tương Cầm nhìn xa xăm, hồi tưởng về một quá khứ hạnh phúc có, mà đau khổ cũng nhiều...
***
Mùa hè năm 2006
Tương Cầm bước vào năm đầu tiên của khoa kiến trúc trường đại học X dưới sự ép buộc của bố, tổng giám đốc của Lâm Hoa, một công ty kiến trúc nổi tiếng trong nước. Khoa kiến trúc vốn dĩ chỉ giành cho những anh chàng tuấn tú, lãng tử với mái tóc dài ngang vai buộc đuôi ngựa, bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp, dáng người thanh thoát, vì thế Tương Cầm trở thành đối tượng săn đuổi của mọi chàng trai trong khóa. Tương Cầm vốn dĩ không hề có một tí đam mê nào về ngành học, cho nên cô thường xuyên trốn học ra quán café cạnh trường. Quán này bình thường rất đông khách, chỉ vắng vào những giờ sinh viên đi học.
Hôm nay, cũng như mọi khi, cô lại trốn tiết học ra quán. Cô thích ngồi một mình đọc sách, ngẫm nghĩ về cuộc đời. Kể cũng lạ, một cô gái sôi nổi như cô thực ra lại sống nội tâm. Nhưng khi cô bước vào quán, có một người đã giành mất chỗ ngồi quen thuộc của cô. Tương Cầm hậm hực kiếm một chỗ ngồi cũng gần cửa sổ, nằm phía trong góc quán. Ngồi ở vị trí này, cô có thể quan sát được toàn quán, chỉ có điều, cô không thể nhìn ra được đường phố ngoài kia. Quán vắng, chỉ có hai người lặng lẽ cô độc ở hai góc quán. Nhìn kĩ thì anh chàng này có vẻ rất quen. Hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi. Tương Cầm đập đập đầu, cố nhớ.
À, nhớ rồi.
Anh chàng này tên Phan Anh, là người đã đánh piano và hát bài “Cry on my shoulder” trong hội diễn ngày thành lập trường. Phan Anh đã làm cho nữ sinh viên trong lớp cô suốt ngày mơ tưởng, chả trách cô trông anh ta rất quen.
Anh ta ngồi một lúc thì có một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô gái này, Tương Cầm nhận ra ngay. Cô ta chính là Vân Nhiệm, một trong ba đóa hoa của khoa kinh tế, cũng nổi tiếng kiêu kì nhất trường. Mặc kệ, cô nhủ thầm, đừng chú ý đến người ta nữa. Cô lôi cuốn sách đồ họa ra đọc đọc nhưng không thấu hiểu mấy. Chán nản, tai cô bắt đầu hoạt động, nghe ngóng, nhìn sang bàn Phan Anh. Cô thấy anh ta nói điều gì đó, rồi Vân Nhiệm ôm mặt khóc, bỏ chạy ra khỏi quán. Chà, thật thú vị, Tương Cầm nghĩ. Sau này, khi đã là bạn gái, cô hỏi anh hôm đấy anh nói gì. Anh chỉ cười, bảo rằng cô ấy trao nhầm quà cho anh.
-Vô lí. Nếu cô ấy trao nhầm quà, tại sao lại khóc rồi bỏ chạy như thế?
-Điều này … - Phan Anh lúng túng – Là vì anh bảo rằng lá thư anh đưa cho cô ấy, thật ra không phải của anh, mà là của bạn anh.
-Tại sao thư của bạn anh mà anh lại là người trao? Bạn anh không có chân để tới, không có tay để trao à?
-Sao em biết tài vậy? Bạn anh bị tai nạn, phải nằm bó bột trong bệnh viện nên không đến được.
Tương Cầm tạm tin vào lời giải thích của anh, mặc dù cảm thấy có điều gì đó rất vô lí. Nhưng đó là chuyện của sau này. Sau khi Vân Nhiệm đi rồi, Tương Cầm len lén nhìn sang, thấy Phan Anh vẫn đang ngồi trầm ngâm một mình. Người này sao có đôi mắt buồn đến vậy. Ánh mắt ấy cứ lơ đễnh nhìn về một nơi nào đó rất xa xăm. Vạt nắng của sớm mai đọng lên trên vai người ấy, tạo nên một bức tranh hoàn mĩ. Tương Cầm hý hoáy lôi chiếc máy ảnh ra, chụp khoảnh khắc của một ngày nắng.
Mấy ngày sau, khi đem bức ảnh dự cuộc thi nhiếp ảnh trẻ, cô đặt tên bức ảnh ấy là “Cô đơn ngàn năm đợi em”. Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, vậy mà cuối cùng hóa ra anh ấy đúng là “cô đơn ngàn năm đợi em”. Bức ảnh đấy cuối cùng lại đoạt giải nhất, và cô cũng kiếm được một khoản tiền kha khá. Tuy gia đình cô giàu có, cô cũng không cần tiền mấy, nhưng tự mình kiếm tiền cũng là một hạnh phúc nhỏ bé. Nghĩ đến khoản tiền này, cô cảm thấy mình cũng nên chia cho anh chàng kia một nửa. Dù gì cũng là cô chụp lén anh ta. Nhưng mà anh ta cũng khá nổi tiếng trong trường, có khi nào anh ta nghĩ là mình tiếp cận anh ta không? Nghĩ lui nghĩ tới, cảm thấy lương tâm sẽ cắn rứt nếu không được sự đồng ý của chủ nhân mà đã đem ảnh đi dự thi, cô ra tiệm phóng to bức ảnh.
Sau đó, cô nhiều lần ra quán chờ anh ta, nhưng anh tuyệt nhiên không hề xuất hiện. Cứ như là anh ta đã biến mất trong không khí. Cô tìm hiểu một vài người thì biết rằng anh ta học ở dãy lầu 2 của tòa nhà B. Cô quyết định đứng chờ trước cửa phòng học của anh. Điều này làm những người đi ngang khá ngạc nhiên. Tương Cầm, mĩ nhân của khoa kiến trúc tại sao lại đứng trước cửa lớp kiến trúc năm hai. Chẳng lẽ lại đang đợi một anh chàng nào đấy? Tương Cầm biết nhiều người đang nhìn mình, nhưng không sao cả, cô nghĩ mình chẳng làm chuyện gì khuất tất để phải xấu hổ. Cô bình thản ôm bức tranh đã được bọc kín, vân vê mấy ngón tay giết thời gian.
Phan Anh lúc ấy vẫn không biết rằng mình sắp trở thành một nhân vật được chú ý. Khi anh bước ra khỏi lớp, đột nhiên có một giọng nữ vang lên đằng sau:
-Này anh, tôi đang đợi anh đấy.
Phan Anh nhìn lại, thấy một cô gái khá xinh đẹp đang ngẩng đôi mắt to tròn nhìn mình, giọng nói có phần kiêu kì. Anh nhìn qua bên trái, lại nhìn qua bên phải cũng không thấy ai, ánh mắt cô gái lại nhìn thẳng vào mình, đành buộc miệng hỏi:
-Cô đang nói chuyện với tôi à?
Giọng anh thật trầm ấm, Tương Cầm thầm nghĩ. Cô cố nở một nụ cười đẹp nhất, nhìn thẳng vào mắt anh.
-Không sai người.
Một vài ánh mắt soi mói, nhìn chằm chằm vào hai con người đẹp đẽ kia, cũng có phần thích thú với câu chuyện đang xảy ra.
-Cô tìm tôi có chuyện gì? – Phan Anh giương mắt nhìn cô, gãi gãi đầu đầy thắc mắc. Cứ mỗi lần lúng túng, anh lại gãi gãi đầu trông rất đáng yêu.
-Cái này … cái này tôi tặng anh nè. Nhưng anh đừng hiểu nhầm nhé. Tôi tình cờ gặp anh trong một quán café rồi chụp được khoảnh khắc này. Tôi… tôi đem bức ảnh đi dự thi và đoạt giải nhất. Tôi nghĩ tôi cũng nên chia cho anh một nửa tiền thưởng, nhưng mà lại thấy rất kì kì, cho nên tôi quyết định phóng to bức ảnh để tặng anh.
Tương Cầm nói một hồi, phân bua vì sợ bị hiểu nhầm. Anh chàng nhìn cô một lúc. Hai giây. Ba giây. Hai mươi giây. Rồi bỗng nhiên phá lên cười:
-Tôi hiểu rồi. Cám ơn.
Trong thoáng chốc, Tương Cầm sững sờ.
Nụ cười ấy đẹp quá. Đẹp quá.
Lấy lại bình tĩnh, Tương Cầm lại chợt nghĩ “Hay là anh ấy nghĩ mình thích anh ấy”. Không, không được. Tương Cầm xua xua tay:
-Không phải tôi thích anh đâu đấy. Không phải đâu đấy.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô gái, Phan Anh chợt muốn bật cười một lần nữa. Cô gái này thật sự rất đáng yêu.
-Tôi biết rồi. Cô không cần phải lo lắng đâu. Tôi phải đi đây. Tạm biệt.
Tương Cầm đứng thẫn thờ nhìn dáng Phan Anh bước đi. Lẽ nào cô đã trúng mũi tên tình yêu? Là yêu từ nụ cười đầu tiên? Không, không thể nào. Tương Cầm cố xua đi hình ảnh nụ cười của anh, nhưng không hiểu sao nụ cười ấy vẫn đọng lại trong tâm trí cô suốt cả ngày. Đến ngay cả trong bữa ăn, cô cũng nghĩ đến nụ cười ấy.
Ngày hôm sau, khi Tương Cầm đến lớp học, đám nam sinh trong khoa vây quanh cô hỏi dồn dập khiến cô cảm thấy không khí thật ngột ngạt:
-Tương Cầm, em quen Phan Anh à?
-Tương Cầm, em thích Phan Anh à?
-Tương Cầm, nói đi, rốt cuộc là thế nào?
Tương Cầm bỏ ngoài tai hết tất thảy bởi cô cho rằng, mình không cần giải thích với ai. Ngày ngày, thỉnh thoảng gặp Phan Anh trong trường, cô thấy trống ngực mình đập thình thịch, cứ như trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi lần Phan Anh tình cờ nhìn thấy cô, anh lại mỉm cười vẫy vẫy tay về phía cô, làm cô cảm thấy bầu trời ngày hôm ấy sao mà đẹp thế.
Cô yêu mất rồi. Cô yêu Phan Anh mất rồi.
Trái tim của thiếu nữ lần đầu biết yêu hóa ra kì lạ đến thế.
Cô cũng chẳng biết từ khi nào cô trở nên thân thiết với Phan Anh, chấp nhận làm một người bạn ở bên cạnh anh những lúc anh buồn, cô đơn. Phan Anh luôn kể cho cô nghe về một người con gái có mái tóc rối bời mà anh bảo rằng “Đó là người mà suốt đời anh yêu.” Trước nay, cô không tin có một tình yêu nào có thể tồn tại suốt đời, thế mà bây giờ cô tin rằng có lẽ, suốt kiếp này, cô không thể nào quên được Phan Anh.
Khi Phan Anh ngỏ lời yêu cô, đêm ấy, cô không thể nào ngủ được. Nụ hôn của Phan Anh vẫn còn đọng lại trên môi cô. Khi Phan Anh nói chia tay, cô cố gắng kiềm chế trước mặt anh để rồi khóc ngất trong làn mưa một mình. Cô đổ lỗi cho trời mưa làm ướt mắt cô. Là do trời mưa đấy, không phải do anh đâu. Mà sao đau đến thế? Đau đến nghẹt thở mất.
Chuyện trôi qua đã gần năm năm rồi, mà cứ mỗi lần nhớ lại, Tương Cầm vẫn cảm thấy đau nhói đến kì lạ. Cứ tưởng thời gian có thể xoa dịu vết thương, nhưng hóa ra khi gặp lại Phan Anh, cô biết hình ảnh người ấy vẫn còn đong đầy trong cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui