Khi Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi về đến Đường gia thì mọi thứ cũng vừa được chuẩn bị xong xuôi, tuy cũng có chút áy náy vì đến trễ nhưng biết làm sao được tình huống đặc biệt mà.
Tần Tử Văn xuống xe trước, anh cẩn thận đỡ Đường Cảnh Nghi đi vào bên trong.
Vừa vào đến cửa, cả hai đã nghe thấy tiếng nói cười ở trong nhà bếp vọng ra.
Ở phía trong mọi người dường như cũng nghe thấy tiếng bước chân mà dừng lại tiếng nói cười, tất cả đều đi ra ngoài.
Vì ai cũng biết tại sao Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi đến trễ nên liền kéo cả hai ngồi xuống sofa mà hỏi qua tình hình.
Chỉ có Triệu Minh và gia đình anh là ngồi im đó.
Triệu Minh ngồi ở một góc so với khuôn mặt của Đường Cảnh Nghi thì có hơi khuất, nhưng không hiểu vì sao mà anh lại bắt đầu tập trung nhìn, nhìn Đường Cảnh Nghi rất lâu rất lâu cứ dường như anh đang cố nghiền ngẫm một tác phẩm nghệ thuật đầy hình ảnh ẩn dụ vậy.
Sau khi Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi giải đáp thắc mắc cho người lớn xong xuôi, tất cả đều thỏa mãn, thì mọi người mới đứng lên định đi vào trong dùng bữa.
Bấy giờ giọng của Đường Cảnh Nghi lại đột nhiên vang lên:"Minh Minh anh ấy không tới ạ? Con không nghe thấy giọng của anh ấy!"
Tất cả mọi ánh nhìn bấy giờ đều đổ dồn vào Triệu Minh vẫn còn đang ngồi đó với cha mẹ mình.
Ông Đường đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào vai anh:"Con không lên tiếng làm em nó lo rồi kìa"
Bấy giờ Triệu Minh mới giật mình thu lại tầm mắt.
Tần Tử Văn ngồi đó hướng mắt về phía Triệu Minh dường như chính anh cũng cảm thấy có gì đó bất thường ở Triệu Minh nhưng chính bản thân anh cũng chẳng thể nào lý thích được.
Triệu Minh nhìn thấy ánh mắt suy xét của Tần Tử Văn liền bình tĩnh trở về dáng vẻ vốn có thường ngày, anh mỉm cười nhìn Đường Cảnh Nghi:"Mặt Trời Nhỏ anh ở đây"
Xác định Triệu Minh thật sự có mặt, Đường Cảnh Nghi mới mỉm cười:"Minh Minh ngày em phẫu thuật anh nhất định phải đến đó.
Em muốn nhìn thấy anh"
Khuôn mặt Triệu Minh bỗng nhiên tối sầm lại, anh ấp úng:"Anh...."
Bà Triệu ngồi bên cạnh dịu dàng nắm lấy bàn tay của Triệu Minh vỗ nhẹ bà nhìn về phía vợ chồng Đường Cảnh Nghi:"Nghi Nghi, ta biết con sẽ không vui nhưng có lẽ Minh Minh và cả Triệu gia nữa chúng ta đều sẽ không đến được ngày con phẫu thuật"
Đường Cảnh Nghi khó hiểu cau mày:"Tại sao ạ?"
Sâu thẫm trong đôi mắt bà Tần hiện lên một tia u buồn, nhưng rồi bà cũng giấu nhẹm nó đi:"Hai ngày nữa ta cùng Minh Minh và cha của thằng bé sẽ sang Pháp định cư"
Đường Cảnh Nghi vẫn không tin:"Định cư? Tại sao lại gấp như thế ạ? Con cũng chưa từng nghe Minh Minh nhắc đến" Ông Đường đứng bên cạnh cũng nói đệm thêm một câu:"Phải đó, sao lại gấp như vậy?"
Bà Triệu ngước nhìn Đường Cảnh Thanh:"Không gấp, chỉ tại thằng bé lưu luyến nên không nói ra sợ mọi người lo thôi.
Việc định cư chúng tôi đã dự tính từ mấy năm trước rồi"
"Minh Minh thật không?" Đường Cảnh Nghi nghiêng đầu lệch cả giọng.
Triệu Minh:"Mặt Trời Nhỏ nhất định anh sẽ về thăm em mà"
Thế là thật rồi sao?
Đường Cảnh Nghi lòng đúng buồn, nhưng dù sao đó cũng là quyết định của Triệu Minh.
Bây giờ anh cũng đâu phải con nhà họ Đường, cuộc sống của anh cô cũng đâu thể nào quyết định thay.
Đường Cảnh Nghi chẳng nói thêm lời nào nữa chỉ đành gật đầu tiếp nhận thông tin.
Đường Cảnh Thanh đứng bên cạnh khi nhận được tin cũng chẳng khác nào Đường Cảnh Nghi, có tiếc nuối nhưng cơ bản ông không thể thay đổi gì.
Để xoa dịu đi bầu không khí ông gượng cười thật lớn:"Được rồi! Chúng ta vào dùng bữa thôi, sẵn tiện chúc con gái nhận được tin vui, còn chúc cả Triệu gia được như ý! Nào mọi người đứng lên đi, nhập tiệc thôi"
Rất nhanh Đường gia đã vơi đi không khí ngột ngạt có chút u buồn vừa rồi.
Mà thay vào đó là tiếng cười đùa vang vọng ở từng ngóch ngách nhỏ.
...........
Hai tháng sau.
"Tử Văn, anh xem em mặc chiếc váy này liệu có đẹp không?" Đường Cảnh Nghi hí hửng đưa điện thoại đến trước mặt Tần Tử Văn, trên màn hình là một chiếc váy cưới xòe to trắng tinh khôi còn có cả ánh kim rực rỡ.
Nhưng Tần Tử Văn vẫn cúi đầu gõ gõ phím trên laptop đến một cái nhìn còn không có, anh chỉ "ừm" đại một tiếng cho có lệ rồi thôi.
Thất vọng Đường Cảnh Nghi ôm gối ngồi sang một bên bĩu môi, mi mắt đượm buồn rũ xuống, giọng có hơi nhỏ Đường Cảnh Nghi uất ức hỏi tội:"Tử Văn dường như từ lúc em tìm lại được ánh sáng anh chẳng còn quan tâm đến em nữa thì phải.
Đến cả việc anh từng hứa sẽ cho em một hôn lễ anh cũng chẳng quan tâm đến....Có phải anh đã chán em rồi không?"
Bấy giờ Tần Tử Văn mới dừng lại thao tác trên bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về hướng Đường Cảnh Nghi đang ngồi:"Em nói ngốc nghếch gì vậy?"
"Còn không phải sao? Từ lúc em ở bệnh viện về anh đều cắm đầu vào laptop đến cả thời gian ăn cơm cùng em anh cũng không có, nói chuyện với nhau một ngày cũng chỉ hai ba câu.
Không phải em đã làm gì khiến anh phật ý rồi chứ? Anh có thể nói ra để em sửa.
Anh cứ im lặng như thế làm em có cảm giác chúng ta không còn giống một gia đình nữa".