Sau khi Đường Cảnh Nghi được đưa lên thiên đường cực khoái hai lần, Tần Tử Văn mới bế cô lên và thay đổi tư thế.
Anh ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo gầy của cô, dùng sức đẩy eo và bụng, Đường Cảnh Nghi nằm mềm nhũn trong vòng tay anh, hô hấp như đứt quãng, tiếng rên rĩ xen kẽ tiếng khóc nức nở nhìn còn đáng thương hơn.
Tần Tử Văn nằm trở lại trên giường, hai tay ôm eo cô, điên cuồng ra vào bên dưới của cô mấy chục lần, cho đến khi Đường Cảnh Nghi run rẩy kịch liệt, toàn thân co giật, toàn thân cong về phía sau, ngẩng cao cổ hét lên một tiếng.
Tần Tử Văn đợi cô bình tĩnh lại, thì ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt.
Hai mắt Đường Cảnh Nghi hoàn toàn thất thần, toàn thân yếu ớt, ngón tay áp vào trong ngực của Tần Tử Văn run rẩy, giọng nói như tiếng mèo kêu yếu ớt:"Tử Văn......Đừng làm nữa......mà.....Em chịu không nổi nữa....."
Nhìn thấy đôi mắt Đường Cảnh Nghi đỏ hoe vì khóc, Tần Tử Văn không đành lòng hôn lên môi cô:"Được rồi, Nghi Nghi sẽ ổn thôi em"
Tần Tử Văn đứng dậy, lật người Đường Cảnh Nghi lại ấn cô nằm dưới anh rồi từ từ đút mệnh căn vào.
Đường Cảnh Nghi da đầu tê dại khi bị nhét vào, không khỏi run lên, vùi mặt vào ga giường, thút thít khóc:"A......Đừng.....Tử Văn.....Anh ức hiếp em...."
Tần Tử Văn hít sâu vài hơi, nâng eo Đường Cảnh Nghi lên, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, kéo thân trên của cô lên không trung, cúi xuống bắt đầu liếm hôn xương sống.
Đường Cảnh Nghi kêu lên như khóc:"A không...!hức hức....Tử Văn....."
Đường Cảnh Nghi bị liếm đến mức toàn thân run rẩy, bụng dưới run lên, trực tiếp cao trào.
Tần Tử Văn hai mắt đỏ bừng nhìn tiểu hoa co rút điên cuồng không khỏi vỗ về cặp mông Đường Cảnh Nghi, rút ra một hơi:"Suýt chút nữa bị em cắt đứt rồi"
Cả khuôn mặt Đường Cảnh Nghi đều vùi vào ga giường, cô cắn chặt ga giường, cố gắng kìm nén tiếng rên rĩ của mình.
Tần Tử Văn lại bế cô lên, một tay bao lấy hai viên thịt mềm mại của cô, vừa bóp vừa nhào vào nhau, ngón cái và ngón giữa lần mò hai đầu nhũ run rẩy, đồng thời eo và bụng ra sức đưa đẩy điên cuồng.
Tần Tử Văn thâm nhập càng sâu càng mạnh hơn, thậm chí còn nhanh hơn nữa, tiếng nhóp nháp vang vọng khắp căn phòng.
Đường Cảnh Nghi sướng đến nỗi há hốc mồm hét lên.
Tần Tử Văn mất tự chủ, dùng hai tay ôm lấy vai cô, dùng sức đánh vào mông cô, bụng dưới thúc mạnh mấy chục cái, thúc tới nỗi Đường Cảnh Nghi hét dài một tiếng, cô mềm nhũn nằm trên giường, thân thể vẫn chưa hết cao trào mà co rúm lại.
Tần Tử Văn gầm gừ một tiếng, bắn vào trong cơ thể cô, anh nằm trên người Đường Cảnh Nghi, vươn tay chạm vào mái tóc dài ướt át trên khuôn mặt cô, hôn lên môi cô.
Đường Cảnh Nghi không phản ứng.
Tần Tử Văn nhanh chóng rút ra, ôm người vào lòng, vỗ nhẹ lên mặt cô:"Nghi Nghi?"
Thấy mí mắt Đường Cảnh Nghi giật giật, Tần Tử Văn cả người liền nhẹ nhõm khi biết cô chỉ là làm mệt quá nên hôn mê.
Anh ôm cô vào phòng tắm, lau người sạch sẽ cho cô, một lúc sau Đường Cảnh Nghi mới tỉnh lại, ý thức còn có chút mông lung, không khỏi ngẩn ngơ.
Tần Tử Văn sờ sờ mặt của cô, hôn lên trán cô, nhỏ giọng hỏi:"Em không sao chứ?"
Đường Cảnh Nghi lắc lắc đầu vươn tay muốn được ôm.
Tần Tử Văn mỉm cười bế cô lên ôm cô quay trở về giường.
.............
Tại Tần thị.
Sáng sớm hôm nay Vệ An mang đến cho Tần Tử Văn một tin tức quan trọng.
Hơn tháng nay ngoài việc gấp rút chuẩn bị lễ cưới cho Đường Cảnh Nghi thì Tần Tử Văn vẫn luôn tìm kiếm thông tin của người hiến giác mạc cho Đường Cảnh Nghi.
Nhưng tất cả thông tin đều được phía bệnh viện bảo mật, may mắn đến hôm nay cũng tìm được chút tin tức nhưng không ngờ tin tức này lại khiến cho Tần Tử Văn phải bận lòng.
Sau khi được biết giác mạc được ghép cho Đường Cảnh Nghi được chuyển về từ Pháp về, Tần Tử Văn đã ngay lập tức tìm cách liên lạc cho Triệu Minh.
Cuối cùng đầu dây bên kia cũng được kết nối.
Triệu Minh ngồi trước màn hình máy tính vốn dĩ rất bình thường, như chẳng hề có dấu hiệu gì của việc không nhìn thấy cả, nhưng có lẽ là linh tính mà Tần Tử Văn đã không tin, nhớ lại lần đó ở Đường gia anh càng chắc chắn hơn, người hiến giác mạc cho Đường Cảnh Nghi không ai khác chính là Triệu Minh.
Cánh môi run rẫy Tần Tử Văn thẳng thắng:"Triệu Minh tại sao anh lại làm vậy?"
Triệu Minh cười, anh cũng thừa biết nếu Tử Văn đã trực tiếp tìm anh thế này chắc chắn cũng đã biết ít nhiều rồi, nên cũng không có ý giấu giếm thêm:"Tử Văn, cậu không cần phải áy náy.
Chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Mặt Trời Nhỏ là tôi vui rồi.
Tâm nguyện của tôi chỉ có như thế mong rằng cậu đừng nói cho em ấy biết về chuyện này"
Tần Tử Văn cau mày không đồng ý:"Triệu Minh, anh không thể nào giấu em ấy cả đời được.
Hơn nữa em ấy sẽ thế nào khi biết anh vì em ấy mà từ bỏ đôi mắt của mình?"
Triệu Minh:"Tôi không từ bỏ không lẽ để cậu từ bỏ sao?".