Đường Cảnh Nghi rùng mình, ôm lấy cánh tay Tần Tử Văn: "Xin lỗi....tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa"
Môi nhếch lên, người đứng thẳng phía sau Đường Cảnh Nghi, hai cánh tay đặt lên hai vai cô ma sát, âm giọng trầm trầm gằng mạnh dọa nạt:"Tốt nhất em nên ghi nhớ những gì mình đã nói.
Nếu để tôi phát hiện em phạm lần nào tôi liền xử em lần đó, rõ chưa?"
Đường Cảnh Nghi mặt mày tái xanh, cả người run lên từng đợt, thật sự thì cô chẳng sợ bản thân mình bị đối xử tệ bạc vì bây giờ đối với cô sao cũng được, chỉ là cô sợ anh sẽ ra tay với những người cô yêu thương và yêu thương cô mà thôi.
Trấn an bản thân, dặn lòng phải mạnh mẽ, Đường Cảnh Nghi hít một hơi thật sâu:"Anh có thể yên tâm, chỉ cần anh không đụng đến Đường gia hay Triệu gia, dù bất kể anh nói gì tôi đều sẽ nghe theo"
Trong lời của Đường Cảnh Nghi vẫn có một số chỗ Tần Tử Văn đúng là không hài lòng cho lắm, nhưng nhìn chung vẫn tạm chấp nhận được, bỏ tay ra khỏi người cô, anh gật gật đầu.
"Em biết nghĩ như vậy thì tốt"
"Qua sofa nghỉ ngơi lát đi.
Tôi đi mua cho em ít thức ăn"
Đường Cảnh Nghi thầm cười, thì ra anh cũng biết quan tâm cơ đấy.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô vẫn thấy có gì đó không được đúng cho lắm thì phải, chắc có lẽ là sự thương hại thì đúng hơn.
Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Đồng rử co rút mạnh, cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà người Tần Tử Văn lại nổi hết cả da gà, dựng cả tóc gáy lên khi nụ cười của Đường Cảnh Nghi rơi vào tai mình.
Giọng cười của cô hệt như một oan hồn u uất trở về đòi mạng vậy.
Gió xung quanh bắt đầu cũng nổi lên, từng cơn rít qua khung cửa sổ lọt vào trong, Đường Cảnh Nghi xoay người gắng đứng lên mang theo vẻ chết chóc, khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt đến đáng sợ:"Phiền anh phải nhọc lòng rồi, nhưng tôi không thấy đói"
Vừa dứt lời, ngay giây sau đầu óc của Đường Cảnh Nghi đột nhiên lại quay cuồng mà ngã quỵ xuống sàn, mi mắt khép chặt, cả người lạnh toát.
Tần Tử Văn, ngồi thụp xuống bế sốc người cô lên lao nhanh ra khỏi phòng tìm bác sĩ, lúc bấy giờ ở khắp các hành lang ai nấy cũng đều nghe thấy tiếng vọng của một chàng trai kêu cứu.
......!
Mặt trời đã đứng bóng, Đường Cảnh Nghi từ trong cơn mê mà tỉnh giấc, đôi mắt lim dim vô tình lại bắt gặp hình bóng của Tần Tử Văn bất ngờ mà mở lớn.
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra thật tình cô không còn muốn thấy anh nữa, nếu được hãy cứ để cô chết đi thì hơn.
Bây giờ chỉ cần tưởng tượng ra cái cảnh mỗi phút mỗi giây cô sống đều phải nhìn sắc mặt của anh thì....!
Khép mi, Đường Cảnh Nghi cố tỏ ra bình tĩnh làm như vẫn chưa hề thấy gì mà đều đều hơi thở.
Tần Tử Văn thấy rồi nhưng vẫn ngồi im đó quan sát cô một lúc, nhìn cô vẫn cố chấp không muốn nhìn mặt mình như thế, lòng anh lại bắt đầu dâng trào lửa giận, thật muốn dang tay bóp nát cô đi.
Nhưng rồi lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ mà chùn xuống.
Hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, tâm hao tổn nặng, thân thể suy nhược nghiêm trọng, trước khi cô phục hồi, anh phải học cách kiềm chế bản thân.
Cầm lấy chén cháo trên bàn, trong lời của Tần Tử Văn giọng điệu đều mang theo sự nhẫn nại:"Em dậy ăn ít cháo đi"
Nhưng rồi sự nhẫn nại của anh chỉ đổi lại sự thờ ơ lạnh nhạt của Đường Cảnh Nghi, cô đến một cử chỉ cũng không thèm động.
Tần Tử Văn cười khẩy tự giễu.
Tại sao anh phải nhẫn nại với con người này cơ chứ? Cô vốn chẳng đáng để anh phải làm như vậy.
Chi bằng cứ như trước đây thì tốt hơn.
Con người cô ấy mà thích cứng chẳng thích mềm, Tần Tử Văn nghĩ rồi liền lạnh giọng:"Một là em ngồi dậy mở miệng ăn hết chén cháo cho tôi.
Hai là ngày mai em nhận được tin Triệu Minh vào tù"
Không một động tác thừa, Đường Cảnh Nghi không nói không rằng bật dậy, giành lấy chén cháo trên tay Tần Tử Văn đưa lên miệng nuốt sạch, đưa tay quệt đi vết cháo còn dính trên khóe miệng, Đường Cảnh Nghi nằm lại xuống giường.
Nằm chưa được ấm lưng, giọng Tần Tử Văn lại vọng tới:"Thuốc"
Đường Cảnh Nghi lại ngồi dậy, định giành lấy thuốc trên tay Tần Tử Văn lần nữa, thì bị hụt mà ngã nhào vào lòng anh.
Bấu vào thành giường cô dứt khoát ngồi dậy.
Tần Tử Văn nhíu mày:"Trong đầu em bây giờ chỉ có mỗi sự an toàn của thằng đó thôi sao?"
Thấy Đường Cảnh Nghi chẳng nói gì cứ ngồi đó tay xiết chặt lấy chăn, trân trân nhìn mình.
Tần Tử Văn tức càng thêm tức, con người cô đúng là....!
"Em mở miệng ra nói chuyện ngay cho tôi" Tần Tử Văn mất khống chế mà hét lên.
Nhưng Đường Cảnh Nghi vẫn cứ như thế, cô ngậm chặt miệng đến một lời cũng không hé răng.
Dường như cô vẫn còn có ý định muốn chống đối lại anh thì phải?
Tần Tử Văn không nhịn được nữa, liền đưa tay bóp chặt lấy cằm Đường Cảnh Nghi ghì giọng:"Em tự mình mở miệng nói.
Hay là muốn tôi cắt lưỡi em hả, Đường Cảnh Nghi?".