Hôm nay cũng đã hơn một tháng, kể từ ngày Đường Cảnh Nghi nhập viện rồi.
Nghĩ cũng lạ, hơn một tháng này Tần Tử Văn đột nhiên không thấy đâu nữa, anh không đến tìm cô, không gọi, cũng không liên lạc cho cô.
Một hai tuần đầu ở cùng cha Đường cô còn cảm thấy khá thoải mái vì không có sự làm phiền của anh, nhưng rồi đến tuần thứ ba vẫn không thấy anh, cô lại bắt đầu thấy lo, cô quyết định quay trở về biệt thự nhưng sau đó hai tuần vẫn không hề thấy anh về dù chỉ một lần.
Lòng không yên nhưng rồi cũng chẳng tiện hỏi thăm ai, cô đành ở lại biệt thự lủi thủi chờ anh.
.....!
Sáng hôm nay vẫn như thường lệ, Đường Cảnh Nghi lại bắt đầu xuống nhà làm bánh, nói ra thì cũng buồn cười, trước đây vốn dĩ cô rất ghét mấy việc bếp núc, nhưng gần đây không hiểu vì sao cô lại thấy hứng thú đến lạ, chắc có lẽ là cô đã quá rảnh rỗi nên tìm việc viết thời gian đây mà.
Nếu như Đường Cảnh Nghi nhớ không lầm thì hôm nay là sinh nhật của Phương Tiểu Kiều.
Cô đoán hôm nay Tần Tử Văn nhất định sẽ say một trận ra trò vì anh nhớ cô ta nhiều đến vậy mà.
Thở dài một hơi, không nghĩ vu vơ nữa, Đường Cảnh Nghi đi thẳng vào bếp chuẩn bị một số vật dụng để làm bánh, cô định sẽ làm một chiếc bánh dâu tây, nhưng rồi lại lắc đầu, chẳng phải bánh dâu tây là loại bánh mà cô gái kia thích nhất sao, cuối cùng cô quyết định làm một chiếc bánh matcha.
Loay hoay gần cả một ngày cũng làm xong được chiếc bánh, Đường Cảnh Nghi khá hài lòng với tay nghề hiện tại của mình, nhìn chiếc bánh mỉm cười, cô bắt đầu thu dọn lại dụng cụ đem rửa.
Xong xuôi, cô bê chiếc bánh mình làm được ra bàn, tối nay thôi thì cô sẽ ăn bánh thay cơm vậy, ngồi xuống múc vài muỗng bánh đưa vào miệng, bỗng nhiên nước mắt cô lại rơi ra.
Cô không biết mình đang nghĩ gì nữa, tại sao mỗi phút mỗi giây cô vẫn cứ nhớ về anh như thế kia, trấn an bản thân, Đường Cảnh Nghi nhanh chóng đưa tay lau đi hết nhưng dòng lệ mặn đắng trên khuôn mặt mình.
Lần tiếp theo Đường Cảnh Nghi thức giấc là lúc đêm đã khuya, cô không hiểu vì sao bản thân có thể ngủ quên ở đây được chứ, dụi dụi mi mắt, cô đứng lên, cầm lấy chiếc bánh đem cho vào ngăn mát tủ lạnh, xoay người định lên lầu thì cô lại nghe tiếng bước chân.
Đường Cảnh Nghi rùng mình, biệt thự này rõ ràng chỉ có mỗi mình cô.
Quản gia Cao cùng người làm được cô cho nghỉ phép cả tuần nay rồi còn gì? Không lẽ họ lại lên lúc nữa khuya thế này sao? Chắc chắn là không phải.
Đường Cảnh Nghi cầm lấy một con dao từ trong bếp, rón rén bước chân ra phòng khách, sau khi đã nhận diện rõ đối phương là ai, cô đặt con dao xuống bàn, chạy đến đỡ lấy tay Tần Tử Văn.
Cô đoán quả không sai, anh say đến mức loạng choạng đứng cũng không vững nữa rồi.
Nhưng cô có điều hơi thắc mắc là anh về đây bằng cách nào, từ nảy đến giờ cô không hề nghe thấy tiếng xe.
Đầu óc lâng lâng, đôi mắt mơ hồ, Tần Tử Văn nhìn thấy khuôn mặt của một người con gái, anh nhào tới, vồ lấy sau gáy cưỡng chế mà hôn ngấu nghiến người con gái ấy.
Hôn đến khi sắc mặt cả hai đều tái nhợt, hôn đến khi hơi thở cả hai dần lệch nhịp, anh mới chịu nhả ra.
Đôi môi Đường Cảnh Nghi bị cắn đến sưng tấy, cô đau đớn nhăn mày:"Tần Tử Văn, tôi là Đường Cảnh Nghi"
Có lẽ Đường Cảnh Nghi đang nghĩ anh lại nhìn nhầm cô ra Phương Tiểu Kiều như lần trước nên mới nhắc nhỡ.
Hơn hết chính cô cũng ghét cái cảm giác bị anh lầm tưởng như thế.
Tần Tử Văn bỗng dưng lại cười, mắt lim dim ghé sát khuôn mặt Đường Cảnh Nghi, khoảng cách gần khiến cô cả người bỗng dựng lại nóng bừng bừng mặt đỏ hết cả lên, tim co thắt dữ dội.
Nhìn đã xong, Tần Tử Văn ghé sát tai cô thì thầm:"Em là Đường Cảnh Nghi, tôi biết"
Lời của Tần Tử Văn khiến Đường Cảnh Nghi giật mình, anh thật sự biết là cô sao?
Trong lòng có chút vui, nhưng rồi lại chùn xuống, anh đang say, lời nói của kẻ say thì không đáng tin cho lắm, ngày mai tỉnh lại anh lại quên hết ấy mà.
Khó khăn Đường Cảnh Nghi choàng tay Tần Tử Văn qua vai mình, cô từng bước nặng nhọc đỡ lấy anh:"Anh say rồi, tôi đưa anh lên phòng nghỉ ngơi"
Hất Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn nhăn mày chỉ tay vào ngực mình, lời nói ngà ngà hơi men:"Tôi không có say.
Đường Cảnh Nghi, em đừng xem thường Tần Tử Văn tôi như thế, dăm ba chút rượu đó là gì chứ"
Mi mắt Tần Tử Văn rủ xuống giọng trầm buồn:"Em biết không, hôm nay tôi lại nhớ Tiểu Kiều rồi...."
Đường Cảnh Nghi bật cười, cuối cùng anh vẫn là nhớ Phương Tiểu Kiều, cô đến một vị trí nhỏ trong tim anh vẫn không có chỗ.
Khi nảy rất may vì cô đã không hi vọng gì.
Đường Cảnh Nghi chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng đến chỗ Tần Tử Văn đỡ lấy người anh.
Nhưng lần nữa lại bị anh cự tuyệt mà đẩy ra:"Tôi nhớ cô ấy nhiều lắm...."
"Tử Văn, tôi biết anh nhớ cô ta....Nhưng anh say rồi, tôi đưa anh lên phòng"
"Không...."
"Đường Cảnh Nghi em không hiểu được đâu"
Đường Cảnh Nghi cười khẩy:"Tôi hiểu chứ....Tôi cũng biết yêu biết nhớ mà....Được rồi, tôi đưa anh lên...".