Tần Tử Văn nheo mắt nhìn Đường Cảnh Nghi hệt như một trò cười.
"Buông tay chẳng phải là lựa chọn tốt nhất cho cả hai sao?"
Đối với cô anh chính là vô tình.
Cứ thế trái tim Đường Cảnh Nghi bị bóp nghẹt đến thoi thóp.
Xiết chặt bàn tay nắm lấy chiếc váy, đôi mắt kiên định, cánh môi Đường Cảnh Nghi run run mấp máy.
"Tử Văn, có mơ anh cũng đừng nghĩ đến việc em sẽ li hôn với anh"
Ánh mắt hừng hừng tơ máu, băng lãnh đến đáng sợ của Tần Tử Văn xoáy sâu vào tâm can Đường Cảnh Nghi.
"Đường Cảnh Nghi, vậy thì em đừng trách sao tôi lại nhẫn tâm"
Tần Tử Văn hầm hầm đứng dậy kéo ghế bỏ đi để lại mình Đường Cảnh Nghi thơ thẩn ngồi trước bàn ăn lạnh lẽo tự cười chế giễu.
Cầm lấy đũa, Đường Cảnh Nghi gấp chút thức ăn bỏ vào miệng, nhưng cũng chẳng thấy được mùi vị gì cả.
Đặt đũa xuống bàn, Đường Cảnh Nghi đứng lên đi đến bếp, loay hoay tự pha cho mình một cốc cafe, là loại cafe đen đậm đặc không bỏ đường, vị đắng có thể giằng xé lấy tâm can người ta.
Đường Cảnh Nghi đi đến bệ cửa sổ yên vị trầm ngâm hướng mắt ra vườn hoa đối diện, cô cố gắng nhớ lại lần gần đây nhất mà Tần Tử Văn đối xử dịu dàng với mình là khi nào.
Chắc có lẽ là từ rất rất lâu rồi, có lẽ là trước khoảng thời gian người con gái Phương Tiểu Kiều kia chưa xuất hiện.
Thư thả, Đường Cảnh Nghi đưa ly cafe lên môi nhấp lấy một ngụm, mùi thơm và hương vị đắng ngắt của cafe làm cô thanh tịnh hơn nhiều.
Cô bật cười, bật cười vì bản thân mình ngu ngốc.
.....!
Sau khi rời khỏi biệt thự Tần Tử Văn một mạch đến thẳng tập đoàn.
Ngồi vắt chéo chân, mười đầu ngón tay đan vào nhau, trầm tưu suy nghĩ một hồi lâu, không biết đã nghĩ gì mà đôi mày nhăn lại kéo sát vào nhau.
"Reng...reng...reng..."
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của Tần Tử Văn.
Xác định được đối tượng, Tần Tử Văn bấm chọn vào nút nghe, đưa lên tai.
"Mẹ..."
"Tử Văn, con xem con để mặt mũi cha mẹ ở đâu rồi"
"Hôm ngày cưới con bỏ lại một mình Cảnh Nghi ở lễ đường ta còn chưa tính toán với con.
Ngay cả lễ lại mặt con cũng không thực hiện là sao?"
Tần Tử Văn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã nghe tiếng mẹ mình đùng đùng tức giận quát lớn.
Đẩy chiếc điện thoại ra khỏi tai, Tần Tử Văn đặt xuống bàn mở loa ngoài vẻ thờ ơ.
"Cô ấy lại nói gì với mẹ rồi?"
"Tử Văn trong mắt con Cảnh Nghi tệ đến vậy sao?"
"Ai biết được lòng dạ của cô ấy chứ"
"Tử Văn con đừng nói năng hồ đồ.
Lập tức đưa Cảnh Nghi về Đường gia và từ nay về sau hãy làm tròn bổn phận của một người chồng tốt ngay cho ta"
"Mẹ, ngay từ đầu con đã nói rất rõ rồi.
Con không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Mẹ lại dùng cái chết ra để uy hiếp con, con nhượng bộ"
"Còn bây giờ mẹ lại muốn dùng cái gì nữa để tiếp tục uy hiếp con, bắt con làm một người chồng tốt thì mẹ nói luôn đi.
Con xem mức độ ra sao, rồi quyết định có nên nghe lời hay không"
"Tần Tử Văn con..."
"Con dám dùng giọng điệu chăm chọc đó nói chuyện với ta sao?"
"Con bé Cảnh Nghi nó yêu con nhiều biết bao nhiêu.
Tại sao con lại không chịu chấp nhận mà cứ một mực điên cuồng tìm kiếm, nhớ nhung cái người mà đã nhẫn tâm bỏ lại con chứ?"
"....."
Nhắc đến Phương Tiểu Kiều lòng Tần Tử Văn lại nhói lên từng cơn đau đớn.
Mới chỉ xa cô hơn hai tháng nhưng đối với anh nó dài như nghìn năm vậy.
Cũng không biết khi nào mới tìm thấy được cô.
Tần Tử Văn cuốn vào dòng suy nghĩ mà ngớ người ra.
Bà Tần không thấy động tĩnh hay hồi đáp từ Tần Tử Văn thì ngưng lại.
"Tử Văn...."
"Con có nghe thấy ta đang nói gì không?"
Thu lại suy nghĩ trong mình, Tần Tử Văn giọng điệu có chút khó chịu.
"Chuyện giữa con và Tiểu Kiều mẹ không hiểu được"
"Còn cái tình cảm yêu đương chết tiệt gì đó của Đường Cảnh Nghi con không dám nhận"
Nhận thấy không thể nói chuyện phải trái được với thằng con trai cứng đầu này, bà Tần đành phải dùng lại cách cũ để uy hiếp anh.
Giọng đầy vẻ cứng rắn, đanh như thép.
"Tần Tử Văn một là con về Đường gia cùng với Cảnh Nghi hoàn thành hoàn nốt nghi thức của lễ cưới, hai là ta và cha con sẽ rút lại toàn bộ số cổ phần của Tần thị, thay tên người thừa kế Tần gia"
"Một trong hai con chọn đi"
"Mẹ, người đừng đùa nữa.
Hai người chỉ có mình con là con trai thôi.
Hai người định để lại tài sản và tập đoàn cho ai được chứ?"
"Cảnh Nghi cũng là con dâu hợp pháp của nhà họ Tần"
"Mẹ...người..."
Mặt rõ khó chịu, Tần Tử Văn vội cầm điện thoại lên nhưng bà Tần đã cắt ngang cuộc gọi.
Chiếc điện thoại trong tay không chút thương tiếc, Tần Tử Văn đập mạnh xuống bàn rõ lòng tức giận, hét lớn.
"Vệ An"
Từ bên ngoài Vệ An đã nghe thấy Tần Tử Văn gọi mình, biết chẳng có điều gì tốt lành, lập tức đặt tập văn kiện còn dở trên tay xuống, Vệ An nhanh chân đứng trước mặt Tần Tử Văn cúi người cung kính.
"Chủ tịch gọi tôi".