Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Hà Thụ bị dọa nói không ra lời, chỉ muốn đem vật kia vứt ra, kết quả Tô Mạch đi về phía trước vài bước, nhìn trước gương có cái bọc nhỏ đang mở kia, đem giấy cuộn nhặt lên, nhìn bột phấn màu trắng ở đầu ngón tay, sắc mặt xanh lại trắng, trắng lại xanh, một hồi lâu, y nổi giận gầm lên một tiếng, xách Hà Thụ đang nằm trong bồn tắm ra, Hà Thụ nhìn gói thuốc trong tay rớt xuống mặt nước, trong chốc lát liền thấm nước vào, chậm rãi chìm xuống, một câu cũng không nói ra được, thân mình bị bắt rời khỏi nước ấm, bị gió lạnh thổi qua, nổi lên một tầng da gà, không ngừng run rẩy. Hắn một chút cũng không dám nhìn Tô Mạch, chính là khớp hàm bị lạnh làm cho đụng nhau, trong đầu một mảnh hỗn loạn, sau sét đám giữa trời quang chính là một trận hoang vu, cái gì cũng đều mơ hồ, một bên liều mạng nghĩ: xong rồi, xong rồi. Một bên ủy khuất nghĩ: tôi muốn đi, là anh không cho. Hắn còn chưa rõ hai loại cảm xúc trong tận xương tủy kia rốt cuộc cái nào chiếm thế thượng phong, cơ thể đột nhiên lại cảm thấy một trận đau đớn.

Đó là Tô Mạch dùng lực ném hắn xuống sàn nhà bằng gạch men, Hà Thụ vừa mới kêu lên một tiếng đau đớn, nắm tay Tô Mạch liền hạ xuống, Hà Thụ cảm thấy mình ở trước cường độ kia không ngừng bị hạ xuống bắn lên, đau đớn không chịu nổi một cú, chính là chỉ biết không ngừng rên rỉ rơi lệ đầy mặt, cố gắng bảo vệ khuôn mặt, thân mình ở trên vách tường bị đánh ngã xuống lại bị xách lên, lần này đến lần khác, nắm tay cứ lặp lại mang lại đau đớn khác biệt.

Hà Thụ đau không nhịn nổi, bắt đầu khóc cầu xin tha thứ, Tô Mạch căn bản mặc kệ hắn, quyền sau so với quyền trước càng thêm hung ác hơn, Hà Thụ đau đến khóc lớn, hô to nói: “Tôi sai rồi, không cần đánh! Tô Mạch, đau quá! Đau quá!” Tô Mạch nghe xong, toàn thân run rẩy không ngừng, cuối cùng hung hăng đá Hà Thụ một cước, rồi mới dùng lực đẩy hắn ra xa, mà bản thân thì vô lực ngã dựa vào một góc trong phòng tắm.

Toàn thân Hà Thụ chỉ toàn vểt bầm xanh tím, trên mặt đất nức nở thật lâu, rồi mới từ tức giận tỉnh lại, liền hướng nơi của Tô Mạch quỳ tới, thử lấy tay đụng y, Tô Mạch liền hung hăng đẩy ra, Hà Thụ cũng không bỏ cuộc, trên mặt nước mắt chưa khô, vẻ mặt đáng thương đem tay mình đặt ở trên đầu gối Tô Mạch.

Một khắc kia, Hà Thụ kỳ thật cũng không rõ vì sao mình làm thế, chính là biết mình sợ hãi, cảm giác sợ hãi còn lớn hơn cảm giác đau đớn trên cơ thể, chi phối tất cả hành vi của hắn. Hà Thụ mơ mơ hồ hồ nhớ lại cảnh mẹ trước đây đánh hắn, thường là một bên đánh một bên khóc. Mẹ thương tâm như vậy, cho nên không ai oán hận nắm đấm của mẹ. Hà Thụ mơ hồ nghĩ, may mắn Tô Mạch còn đuổi theo đánh hắn, nếu Tô Mạch trực tiếp quay đầu bước đi, hắn phải làm thế nào đây?

Thế là, giờ khắc này, một lần nữa nhớ lại cảm giác trước đây bị đánh. Thì ra nắm đấm đanh xuống, thật sự sẽ đau, tầng tấc da thịt cùng xương cốt bị đánh, thật sự sẽ đau, thời điểm bị xé rách cùng chảy máu, thật sự sẽ đau. Người đánh hắn, tay y, cũng sẽ đau.

Chính mình có bao nhiêu đau đớn, tay y cũng sẽ có bấy nhiêu đau. Hà Thụ cẩn thận đem tay lạnh như băng của mình đặt trên đầu gối Tô Mạch, tóc của Tô Mạch so với trước còn dài hơn, cúi thấp đầu như vậy, biểu tình gì cũng không thể thấy, thế là Hà Thụ thật cẩn thận, cố gắng gọi y: “Tô Mạch, Tô Mạch…”

Tô Mạch không để ý tới hắn, Thế là Hà Thụ đem tay kia của minh cẩn thận để xuống, tiếp tục nhỏ giọng kêu: “Tô Mạch…” Thẳng đến khi người kia vươn tay, đem toàn thân lạnh như băng, trên làn da đầy vết ứ ngân màu xanh tím, chậm rãi ôm vào ngực.

Hơi thở Tô Mạch lạnh như băng, giọng nói của Tô Mạch, nghe tựa hồ có chút mệt mỏi, y hỏi: “Cậu có biết mình đang làm gì không, tại sao lại phá hư bản thân như vậy?”

Hà Thụ nghĩ, đại khái bản thân rất vô dụng đi, lại đi chọn con đường không thể quay đầu.

Nhưng hăn không dám nói như vậy, hắn biết Tô Mạch ghét nhất nam nhân không có cốt khí, hắn lần đầu tiên gặp Tô Mạch đã biết như thế, thế là hắn chỉ có thể nói: “Tôi không phải cố ý.”

Tô Mạch tựa hồ không nghe, y chỉ hỏi: “Sao lại biến thành như vậy, tôi rõ ràng cố gắng đi tìm cậu a. Tôi rõ ràng… Đuổi theo cậu, tôi rõ ràng… Dùng sức ôm chặt cậu như thế. Tại sao, đột nhiên trong lúc đó, liền biến thành như vậy?”

Hà Thụ cứng họng sửng sờ ở nơi đó, hắn thậm chí không biết giờ khắc này, rốt cuộc ai thương tâm hơn ai, hắn không nghĩ tới tình huống này, hắn chỉ muốn buông tha bản thân, nhưng —- hắn không biết Tô Mạch sẽ không vui. Hắn vốn còn muốn chạy, vốn nghĩ trốn đến nơi không ai biết đến, tại sao, lại biến thành như vậy? —

Tô Mạch ôm thân thể lạnh như băng của Hà Thụ, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi không rõ, tôi rõ ràng cố gắng nhu vậy —- tại sao chúng ta lại biến thành thế này?”

Hà Thụ che lỗ tai không dám nghe, hắn run rẩy muốn đứng dậy, muốn mặc vào quần áo, muốn chạy khỏi nơi này, này so với lúc ở trong ngôi nhà âm u của Thích Mộ Thương còn đáng sợ hơn, đáng sợ hơn rất nhiều! Việc này làm lòng hắn giống như dao cắt, khó chịu vì hít thở không thông. Còn chưa đứng lên, Tô Mạch giống như kịp phản ưng, ngước mặt lên, trên mặt đều là ngang ngược trắng trợn.

Tô Mạch cắn răng, một tiếng cũng không phát ra, đem khăn tắm lớn trên giá treo đồ lấy xuống, dùng sức, hung hắng, đem nước trên người Hà Thụ lau sạch, ngay cả làn da đều bị chà cho đỏ lên, nhanh chosng đem quần áo cho hắn mặc vào, Tô Mạch đem Hà Thụ xách lên, đi tới trước giường ném xuống.

Tô Mạch lớn tiếng hỏi hắn: “Vật kia, cậu nghiện phải không!”

Hà Thụ sửng sờ gật đầu.

Tô Mạch lớn tiếng oán giận mắng, y mắng: “Chết tiệt! Chết tiệt!” Y nhăn mặt lại, ở bên đường đi tới đi lui, rồi mới di chuyển lại nói: “Cai! Tôi giúp cậu, thứ này sẽ chỉnh chết cậu, cậu nhất định phải cai!”

Hà Thụ sửng sốt thật lâu mới hiểu y rốt cuộc đang nói cái gì, hắn đột nhiên thét chói tai, Hà Thụ lớn tiếng la: “Không!!!! Không!!!!!!!!!!!!!!!!!” Hắn giãy dụa kịch liệt, từ trên giường nhảy xuống, nghĩ muốn lao ra phòng ở, chẳng sợ bị Tô Mạch ấn trở về.

“Không!!!!” Hà Thụ khóc, lớn tiếng cự tuyệt, dùng sức lắc đầu. Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cả người trắng bệch hoảng sợ. Không thể nói cảm giác tuyệt vọng trong chốc lát lại tràn ngập trong lòng. Hắn vào giờ khắc này mới hiểu rõ, tại sao thời gian kia, Thích Mộ Thương nhìn thấy mình thấy hắn bị phát nghiện lại bỏ đi, rốt cuộc là cảm giác như thế nào, xấu hổ tận cùng xương tủy! Hắn không cần, hắn tuyệt đối không muốn Tô Mạch nhìn hắn điên cuồng như vậy, chính mình mất lý trí —- miệng sùi bọt mép, miệng đầy mê sảng, không hề có tôn nghiêm! Quyết không! Quyết không!!!! Hắn không muốn! Hắn quyết không cần. Quan trọng hơn hết: Trời biết, thời điểm kia, chính mình sẽ khàn giọng chỉ biết hy vọng vào thuốc phiện, sẽ làm ra chuyện gì, giống như ngày hôm đó Thích Mộ Thương hoàn toàn mất đi lý trí cầu hắn —- cái loại si tâm vọng tưởng mất đi lý tró, hắn không dám nghĩ tới —- chính mình lại làm trò hề gì, phát rồ như thế nào —-

Hà Thụ la lớn cự tuyệt, cuối cùng ôm chân Tô Mạch, hắn quỳ gối trước mặt Tô Mạch, khóc rống cầu xin y, nói: “Van cầu anh, không cần…”

Hắn không biết khi đó trên mặt Tô Mạch có biểu tình gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui