Úc Tiện nhận phim mới, trong nhà chỉ còn lại một mình Sầm Niệm.
Thường ngày có Úc Tiện ở nhà cô không cảm thấy trống vắng lắm, nhưng khi Úc Tiện xa nhà được vài tháng cô mới nhận ra việc ở nhà một mình thật khó khăn như thế nào.
Doãn Sơ Hạ nhìn Sầm Niệm cứ ba ngày lại chạy đến quán cà phê của cô ấy, trong lòng cũng có chút chua xót: “Trước kia cậu có thường xuyên đến chỗ tớ vậy đâu, bây giờ Úc Tiện không có ở nhà lại đến tìm tớ.
”
“Rất kỳ lạ.
” Sầm Niệm cũng đau khổ, “Trước đây tớ sống một mình cũng không có cảm giác gì, hơn nữa trước kia Úc Tiện có lịch trình cũng ra ngoài một tuần nhưng tại sao lần này tớ lại nhớ anh ấy? Có phải vì đi thời gian dài không? “
Doãn Sơ Hạ bị ngọt tới sâu răng, “Cậu đang bị mắc bệnh tương tư rồi.
”
Hai tay Sầm Niệm ôm má nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sơ Hạ, trước đây tớ chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên như thế này.
”
“Yêu đương khiến người ta ngốc nghếch.
” Doãn Sơ Hạ cười cô, “Trên mạng đều thúc giục hai người kết hôn, cậu cũng muốn như thế.
”
Sầm Niệm dừng lại, trước đây cô chưa bao giờ muốn kết hôn, nhưng nếu người đó là Úc Tiện thì cô lại rất mong chờ.
“Quả nhiên nếu là Úc Tiện chắc chắn cậu sẽ đồng ý.
” Doãn Sơ Hạ tặc lưỡi, “Tớ đoán đến tên con cậu cũng nghĩ xong rồi.
”
“……” Sầm Niệm lảng tránh, đổi chủ đề, “Để tớ hỏi xem khi nào em ấy đóng máy.
”
Cô vội vàng tin nhắn cho Úc Tiện, nhưng chỉ như đá chìm dưới biển, cũng không có phản hồi gì cả, cô đoán là cậu ấy đang quay phim nên không có thời gian trả lời.
“Nhớ nhung như vậy sao cậu không đến thăm ban đi?” Doãn Sơ Hạ hỏi.
Sầm Niệm cất điện thoại, uống một ngụm nước: “Sợ làm phiền em ấy.
”
Doãn Sơ Hạ đảo mắt: “Em ấy còn hận sao cậu không làm phiền ẻm đi kìa, nhưng mà cậu không cần lo, ẻm sẽ nhanh về thôi.
”
Sầm Niệm cười cười, quả thật Úc Tiện vẫn muốn cô thăm ban.
Cô đã đi một lần nhưng vẫn luôn cảm thấy làm cậu bị ảnh hưởng nên không đến nữa.
“Tớ về đây Sơ Hạ.
” Sầm Niệm nói với Doãn Sơ Hạ đang bận rộn rồi rời khỏi quán.
Sau khi trở về từ quán cà phê của Sơ Hạ, Sầm Niệm cau mày khi thấy Úc Tiện chưa trả lời tin nhắn của mình nên liền gọi điện thoại, nhưng vẫn không có ai nhận cả.
_____________
Quay lại Định Hồ Loan, Sầm Niệm thấy nhật ký trò chuyện không có phản hồi nào nên càng ngày càng cảm thấy mất mát hơn.
Vừa tới cửa, Sầm Niệm mở cửa ra đã cảnh tượng trước mắt làm cho mất hồn.
“Chị!” Úc Tiện đang ôm một quả bóng bay cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy Sầm Niệm, “Sao chị về sớm vậy?
Sau đó Sầm Niệm mới khôi phục tinh thần lại, trong phòng phủ đầy bóng bay và nhiều đồ trang trí khác nhau, rõ ràng đã được trang trí rất lâu, điều này có nghĩa là Úc Tiện đã về từ sáng sớm.
Từ Dục cũng dừng lại, vẻ mặt giống như đang xem kịch: “Bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?”
“Em không trả lời tin nhắn cũng không nhận điện thoại của chị là vì trang trí cái này?” Sầm Niệm chậm rãi bước tới, vẻ bất lực khi nhìn đống hỗn độn xung quanh, “Em đang làm gì vậy?”
Nhìn bầu không khí này, Từ Dục biết mình không thích hợp ở lại đây, rất khôn ngoan đặt quả bóng bay vào tay Úc Tiện, “Tôi về trước đây, cố lên!”
Cánh cửa đóng sầm lại, trong phòng chỉ còn lại Úc Tiện và Sầm Niệm.
“Em sợ lộ chuyện.
” Lúc này Úc Tiệncũng rất phiền muộn, “Em còn chưa thu xếp xong mà chị đã về rồi.
Chị Sơ Hạ làm sao thế, sao không cản chị lại.
“
Sầm Niệm cau mày, chẳng trách cô cảm thấy hôm nay Sơ Hạ cứ kỳ lạ thế nào, ám chỉ đủ thứ, hóa ra là vì Úc Tiện đã về rồi.
Sự tình đã trở thành như thế này, Úc Tiện chỉ đơn giản lấy ra chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống: “Chị lấy em nhé.
”
Phương thức trực tiếp như vậy lại một lần nữa khiến Sầm Niệm thất thần, thậm chí suýt chút nữa còn quên hô hấp.
“Vốn dĩ muốn tặng cho chị một buổi cầu hôn lãng mạn, trang trí cũng gần xong rồi nhưng không ngờ chị lại về trước.
” Úc Tiện lấy nhẫn ra, cười với cô, “Tuy kế hoạch thất bại nhưng bước cuối cùng mới là quan trọng.
”
Sầm Niệm cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng khi nhìn chiếc nhẫn trên tay Úc Tiện cô không khỏi run lên.
“Trong đầu em đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh, tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần và cũng có rất nhiều điều muốn nói.
” Úc Tiện không thay đổi động tác, nghiêm túc hỏi: “Trái tim của em đối với chị luôn thủy chung trước sau như một, vậy nên chị có đồng ý lấy em không?”
Sầm Niệm từng nghĩ rằng kết hôn là điều cô sẽ không bao giờ trải qua trong đời, nhưng khi gặp Úc Tiện, cô như có thêm dũng khí để tiến về phía trước, để không bao giờ phải sợ hãi nữa.
Cô chậm rãi duỗi tay ra, khóe môi hơi cong lên: “Được.
”
Nghe thấy câu trả lời, Úc Tiện ngây người ra nhìn Sầm Niệm, thậm chí quên cả hành động của mình.
Sầm Niệm cong môi ra hiệu: “Tay chị mỏi lắm rồi, em còn muốn chị giơ bao lâu nữa.
”
Úc Tiện lập tức định thần lại, vội vàng đeo nhẫn cho Sầm Niệm, nhưng vì quá phấn khích và vui mừng nên tay cậu run lên, động tác rất vụng về.
Sầm Niệm không nhịn được cười nhìn cậu: “Sao em lại đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy.
”
Nói như vậy nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề giảm đi chút nào.
Sau khi đeo nhẫn vào, Úc Tiện trực tiếp ôm Sầm Niệm vào lòng, “Cuối cùng chị cũng đã trở thành vợ của em!”.