Tân kỵ thần rốt cục đã đến, thành viên tông thất cùng đại thần chủ yếu trong triều đều đã đến đứng ở dưới tế đàn.
Thiên tử dắt Hoàng hậu nương nương cùng bốn vị Hoàng phi, chậm rãi đi lên tế đàn, Hoàng hậu ở bên phải Thiên tử, tứ phi đi sau, Trương Tử Tinh dựa theo lễ tiết, dẫn dắt phi tử cùng quần thần làm lễ với trời, bắt đầu niệm tụng tế văn, sau đó dâng hương cầu nguyện.
Say khi cầu nguyện chấm dứt, y theo lệ thường, nữ tế tự dẫn dắt một đoàn nữ tế nô múa khúc cầu chúc trên tế đàn.
Nữ tế tự mặt che mặt nạ, mặc áo bào trắng, tay trái khiên da, tay phải trường kiếm, tế nô phía sau đều mặc giáp trụ, cầm trong tay thương dài, diễn lại cảnh chinh chiến ngày đó.
Múa đến đoạn cao trào, kỳ biến chợt sinh.
Trên bầu trời, bỗng nhiên nổi mưa, cơn mưa này tựa hồ mang theo mùi máu tươi nồng đậm, kỳ quái chính là, trừ tế đàn Hoàng cung ra, còn lại một giọt nước cũng không rơi, phía dưới tế đàn nhất thời một trận thấp giọng ồn ào.
Trương Tử Tinh ngồi ngay ngắn trên đài, lẳng lặng nhìn màn mưa máu kia, trên mặt lộ ra nét cười lạnh - rốt cục đã bắt đầu.
Trong mưa máu, nữ tế tự trên đài đột nhiên lộ dị trạng, hai tay ôm chặt lấy đầu, tuy nhiên biểu tình bị mặt nạ che dấu, nhưng xem hình dáng tựa hồ hết sức thống khổ, sau đó nữ tế tự hét lên một tiếng, màu mưa máu trên bầu trời theo tiếng hét này mà ngừng lại.
Sau khi tiếng hét của nữ tế tự đình chỉ, hai chân đột nhiên bay bổng lên không, sự việc này làm cho Hoàng hậu Khương Văn Sắc cùng chư vị phi tử thấy mà trợn mắt há hốc mồm, ngay cả thần tử cùng quân sĩ dưới tế đàn cũng lộ ra biểu tình không thể diễn tả được.
Trương Tử Tinh âm thầm quan sát lộ ra thần sắc kinh ngạc, nghĩ tựa hồ không có gì dị thường, từ kỳ độc trên người Đắc kỷ xem ra, có thể là kế hoạch của Nữ On cũng không có nói rõ với Đắc Kỷ. Khá lắm thánh nhân nương nương, có thể hiểu được đao lý phía đông không sáng thì phía tây sáng, thực không có đem toàn bộ hy vọng phá vỡ Đại Thương hoàn toàn ký thác lên tam yêu Hiên Viên phần. Thật ra, Trương Tử Tinh cũng không biết, Nữ Oa nương nương phải làm như vậy, cũng có nhân tố kế ly gián của hắn đã thành công trong đó, ba yêu Hiên Viên phần gặp viên Vân Trung Tử "tập kích", muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ là khó khăn, cho nên mới sinh ra ý niệm mới trong đầu.
Lúc này nữ tế ti biểu diễn đã tới cao trào, thân thể trên không trung bỗng nhiên xuất ra từng trận sương mù, cả người mờ ảo như tiên, trong miệng nói ra một tràng như là mơ ngủ.
"Trụ giả, tàn ích tổn thiện dã! Thụ tân dịch chi tâm, sài lang chi tính. Cận hiệp tà tích. Kim đảo hành nghịch thi, quân hủy thần cương, võng phế tổ pháp, tàn hại trung lương…" (đại khái là nói vua Trụ bất nhân, nghịch thiên, tàn hại trung lương…)
Đây rõ ràng là những lời đại nghịch nói với Thiên tử, trên tế đàn trên dưới hỗn loạn. Có người thừa dịp hét lớn: "Mẫu tân hiển linh!"
Lời vừa nói ra, đại đa số mọi người đều tin là thực, đều quỳ rạp trên đất. Trương Tử Tinh đứng dậy, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, ngăn mấy người Khương Văn Sắc đang muốn quỳ xuống lạy.
"Mẫu tân" hiển linh kia sau khi kể ra một loạt tội trạng của Trương Tử Tinh, lại kêu lớn: "Đế trụ vô đạo, cường thi bạo chánh. Trí sử thiên hạ động loạn. Hiền thần bối bạn. Vi thần nhân chi sở cộng tật, vi thiên địa chi sở bất dung. Vi miễn ngã Đại Thương giang sơn động đãng. Tái hiện vũ ất chi loạn, kim thụ Thành Thang Thánh tổ chi lệnh hàng hạ độc ách, thủ thụ tân tính mệnh, dĩ kỳ trừng giới!" (đại khái là bảo Trụ Vương vô đạo, nhận lệnh của Thành Thang tổ tiên mà trừng phạt)
Nói xong, vị "Mẫu tân" kia chỉ tay về phía Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh thân thể nhất thời từ từ té ngã xuống, vô lực ngồi ở trên ghế, sắc mặt nhất thời uể oải, Khương hậu kinh hãi đang muốn tiến lên đỡ, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người lảo đảo, đã hôn mê bất tỉnh. Thương Thanh Quân cũng lảo đảo được Hoàng Phi Yến đỡ lại, Thương Thanh Quân kéo Hoàng Phi Yến chậm rãi ngồi xuống, lại trộm luồn vào trong tay của nàng ta khẽ cào mấy cái, Hoàng Phi Yến nhất thời hiểu được vài phần, cũng ngồi xuống theo. Khương Văn Sắc, cùng Trương Tử Tinh đã là vợ chồng nhiều năm, dưới ánh mắt của hắn, cũng ra vẻ "trúng độc" không dậy nổi.
Những người ở dưới đài chỉ có thể thấy Hoàng hậu, quý phi cùng với các cung nữ lục tục ngã xuống, lúc này đại loạn, làm sao còn có thể lưu ý đến mấy cái động tác nhỏ này.
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng miễn cưỡng chống đở, kêu lên: "Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám giả mạo Mẫu tân, thi yêu thuật giả mạo nhất mạch Thành Thang của ta! Tả hữu mau bắt lại cho ta!"
Thiên tử dù sao cũng có uy tín, hắn vừa nói, các quân sĩ đã xuất ra nõ tiển, nhắm về phía nữ tế tự trene không trung. Lúc này, dưới tế đàn có một người đứng ra, lớn giọng quát: "Mẫu tân hiển linh, ai dám vọng động!"
Người này đúng là Việt vương Vi Tử Khải, chỉ thấy Vi Tử Khải hướng nữ tế tự ở không trung bái ba bái: "Đa mông quân thượng hiển thánh, giang sơn Đại Thương ta hôm nay đã được cứu rồi!"
Việt vương này cúi đầu, càng xác định thân phận của "Mẫu tân" kia, các quân sĩ nhất thời không dám động thủ, Trương Tử Tinh bộ dáng giật mình hiểu ra, cố sức chỉ vào Vi Tử Khải, cả giận nói: "Việt vương, thì ra là ngươi…"
Vi Tử Khải không đợi hắn mở miệng, đã lớn tiếng nói át đi: "Hôn quân! Thành Thang nhất mạch, đâu phải để ngươi độc chiếm! Thương thang ta từ khi kiến quốc tới nay, đã hơn sáu trăm năm, không thể để hủy dưới tay ngươi! Ngươi tổn hại thiên hạ thương sanh, cường hành cải chế, làm cho thiên nộ nhân oán, hôm nay Mẫu tân phụng Thành Thang thánh quân chi mệnh, đối với ngươi hạ tai ách, thật là ứng tội mà bị, bản vương tuy là huynh trưởng của ngươi, cũng không thể bao che cho ngươi!"
Nói xong, Vi Tử Khải hô quát một tiếng, bốn phía dũng mãnh tiến vào mấy ngàn giáp sĩ, vây chặt lấy tế đàn một giọt nước cũng không lọt. Rất nhiều đại thần bắt đầu ý thức được cái này tựa hồ là hành động đã có dự mưu từ trước, lại khiếp sợ vũ lực, không dám nói nhiều.
Á tương Bỉ Kiền đứng dậy nói: "Việt vương! Thiên tử là chí tôn, cũng chưa từng làm sai, cũng không để cho ngươi nói như vậy!"
Vi Tử Khải đáp: "Vương thúc minh giám! Đều không phải là bản vương có tâm mưu nghịch, mà là Thiên tử nghịch hành, làm cho thiên nộ, Vương thúc chẳng lẻ không thấy Mẫu tân hiển thánh sao?"
Thượng đại phu Dương Nhâm nhẫn nại không được, rẽ mọi người mà ra, quát to: "Thiên tử từ khi tại vị tới nay, cai trị nhân nghĩa, thiên hạ noi theo, vạn dân lạc nghiệp, tám phương ngưỡng đức, là đương kim thánh chủ. Việt vương ngươi là nghịch tặc! Dám thi quỷ kế, lấy yêu nhân giả mạo Mẫu tân quân thượng, điên đảo trắng đen, mê hoặc mọi người, thi độc với Thiên tử, quả thực đại nghịch bất đạo, phải trị tội!"
Dương Nhâm này ngẩng cao đầu, cùng một số trung thần can đảm đều đứng dậy, dàn thành một hàng, liều chết bảo hộ phía trước tế đàn, nhất thời giằng co không chịu. Trong số đại thần này, có người trong tông thất, có người bình thường vẫn phản đối cải cách, Trương Tử Tinh tâm thần kích động, chỉ cảm thấy trong mắt có dòng lệ nóng sắp tràn ra.
Hoạn nạn gặp chân tình! Đao phủ gia thân cũng không đổi chí, cái này mới là trung thần chân chính!
Nguyên trong sách cũng có những thần tử đến chết cũng không lùi, rõ ràng biết Trụ vương là hôn quân, vẫn thủy chung bảo trì trung tâm, vô luận có nói về loại người này là "Ngu trung" hay không, thì về phương diện ý chí và phẩm chất, quả thật đáng kính trọng.
Hôm nay, bên người hắn cũng có thần tử như vậy, hơn nữa, cũng không ít!
Dương Nhâm đưa tay đoạt lấy nỏ tiễn của một gã quân sĩ, miệng quát "yêu nghiệt", hướng tới không trung mà bắn lên, nữ tế tự mang mặt nạ trên không trung kia cũng không tránh, thân thể bỗng nhiên trở nên hư vô, nỏ tiễn kia giống như xuyên qua không khí, không thể tạo thành thương tổn.
Loại thần thông này, Trương Tử Tinh cũng đã gặp, hắn từng lấy Thao Thiết trong huyền khuê hóa thân, thôn phệ trăm vạn yêu hồn, theo đó mà thu hoạch loại pháp thuật đặc dị này, nếu vận khởi đao kiếm bình thường không thể tạo thành thương tổn đối với thân thể. Như vậy xem ra, người trên không trung cho dù không phải là yêu hồn chi thể, cũng là yêu tộc.
Vi Tử Khải gặp tình cảnh này, nhân cơ hội bốn phía tuyên dương thân phận "Mẫu tân" trên không trung là chân thật, có không ít người cũng tin là thật, Vi Tử Khải nhìn thấy Trương Tử Tinh "muốn duy trì không nổi nữa rồi", mặt lộ vẻ đắc ý. Hắn nhẫn ẩn nhiều năm, chính là giờ khắc này. Như hôm nay Thiên tử thân trúng kịch độc, Thái sư Văn Trọng lại bên ngoài chưa về, quả thực cơ hội trời cho, nếu bỏ qua, chỉ sợ sau này không thể có nữa.
Thiên tử rốt cục duy trì không được, nhắm mắt gục tại long y. Nam Bá hầu Ngạc Sùng Vũ vừa thấy Vi Tử Khải đắc thủ, liền tiến lên hô lớn: "Hôn quân đế trụ đã bị thiên phạt, hôm nay Đại Thương vô chủ, ta Nam địa nguyện phụng Việt vương Khải vi đế!"
Ngạc Sùng Vũ này vừa hô, lại có một đám giáp sĩ võ trang hạng nặng, quần thần đều biết đại thế đã qua, không khỏi thay đổi tâm tư. Đông Bá hầu Khương Hoàn Sở nghĩ đến hứa hẹn của Vi Tử Khải ngày đó, cũng chậm rãi đi ra, Cơ Xương vốn muốn đi ra, bỗng nhiên thấy Sùng Hầu Hổ co lại một góc không dám lên tiếng, trong lòng vừa động, bước chân chợt ngừng lại.
"Nghịch tặc!" Dương Nhâm thấy Thiên tử bị hại, nổi giận lôi đình bằng một cổ nhiệt huyết, xông tới Vi Tử Khải.
Người này cười lạnh một tiếng, đang muốn động thủ chém giết Dương Nhâm, bỗng nhiên trên không trung lại sinh dị biến.
Chỉ thấy giữa không trung bỗng nhiên kim quang đại thịnh, một hình ảnh thật lớn dần dần hiện ra, hình ảnh này như là một pho tượng nữ tử thân mặc chiến giáp, anh khí bừng bừng, cực kỳ giống hình ảnh của Mẫu tân lưu truyền trong cung. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hình ảnh nữ tử này cả người lưu động kim quang kỳ dị, cất giọng mở miệng: "Yêu nghiệt phương nào, dám giả mạo ta!"
Thanh âm này mang theo tiếng dội trầm trọng, nhộn nhạo trên bầu trời, có vẻ càng thêm trang trọng thần thánh, hình ảnh này vừa ra, không cần nhắc nhở, mọi người đều biết chính là Mẫu tân thực sự hiển thánh, đều quỳ xuống. Thương triều rất là tin vào quỷ thần, ngay cả giáp sĩ của Vi Tử Khải mang đến cũng hạ binh khí, quỳ xuống bái, không dám ngẩng đầu.
Lúc này chợt nghe phong lôi nổi lên, giả Mẫu tân ở không trung kia kêu thảm thiết một tiếng, rơi xuống đất. Ở một bên có người đón lấy tiếp được nữ tế tự kia.
Dương Nhâm giơ cao tay hô lớn: "Xin Mẫu tân quân thượng thi thuật cứu lấy Thiên tử!"
"Thiên tử nhận mệnh của trời, làm sao bực tiểu nhân này có thể xâm hại được? Ngươi cứ trung tâm phò tá, tự có thể thành thiên cổ hiền thần".
Nói xong, hình ảnh kia kim quang đại thịnh, làm cho mọi người lóe mắt nhìn không rõ, rồi lập tức biến mất tại không trung.
Trên mặt đất, Vi Tử Khải trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một màn này, trong lòng quả thực không thể tin đây là thật. Ngay sau đó, một thanh âm làm cho hắn run sợ vang lên: "Việt vương, quỷ kế của ngươi quả thật cũng không tệ?"