Trương Tử Tinh đáp :"Vật ấy vốn bị ta giấu ở nhiều chỗ, cũng khá nguy hiểm nhưng sau hiệp nghị hôm nay ta sẽ lập tức đào lên, tập trung tại một chỗ rồi chọn nơi an toàn mà hủy đi. Vật ấy luyện chế không dễ, lần này nếu hủy đi mà muốn làm lại cũng phải cần hơn mười năm. Ta có thể thề với danh nghĩa thiên tử trước mặt đạo hữu --- từ bây giờ, bất luận thắng thua ra sao quả nhân cũng sẽ không bao giờ có ý niệm diệt thế nữa, nếu trái lời thề sẽ biến thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh."
Kế hoạch diệt thế này vốn là của siêu não, lúc đó sau khi nhận được các điều kiện mà Trương Tử Tinh đưa ra, cùng phân tích thực lực đối phương mà kết luận tỷ lệ thắng của hắn là 0 nhưng theo lập trình vốn có nên đã đưa ra phương án hủy diệt tất cả. Phương án này không chỉ sử dụng loại bom này mà còn có thêm cả vũ khí phản vật chất kinh khủng hơn nhiều.
Tuy địa tầng thế giới này kiên cố không gì sánh được, ngay cả thánh nhân cũng không thể hủy đi nhưng kế hoạch diệt thế này mục tiêu không phải cả hành tinh mà chỉ là những sinh mệnh sống ở đây, với lực hủy diệt đáng sợ của vũ khí phản vật chất thì dù là tiên nhân cũng khó thoát khỏi kiếp số chứ đừng nói đến những nhân loại cùng sinh linh bình thường không có bất luận pháp lực gì.
Kế hoạch này thực sự cũng quá mức điên cuồng, Trương Tử Tinh cũng không nghĩ đến chuyện liên lụy đến sinh mệnh trên toàn bộ hành tinh, huống hồ dù hắn có chết cũng chưa chắc đã không còn gì, nếu vạn nhất thất bại thì hắn cũng được phong làm một vị thần, muốn chết cũng không thể, chứ nếu đến lúc đó hủy diệt tất cả thì hắn sẽ mang một nhân quả lớn, thậm chí còn sẽ liên lụy đến tất cả thê tử cũng được phong thần, điều đó mới là phiền toái nhất.
Trên thực tế, kế hoạch điên cuồng này đã bị hắn sớm bỏ qua, hôm nay lợi dụng thứ bỏ đi kia mà lại đổi được lợi thế không ngờ--- bớt đi sự trợ giúp của Lão tử, vạn nhất ngày sau phát sinh các loại chuyện như Tru tiên trận thánh nhân tranh đấu thì Thông Thiên giáo chủ chí ít sẽ không phải đối mặt với địch nhân lợi hại nhất (Trương Tử Tinh hắn vẫn cho rằng Lão tử bí ẩn mới là người lợi hại nhất trong lục thánh.)
Ngoài việc có thể „triệu hồi" lão BOSS này thì Thái thanh kỳ cũng là một bảo vật, bởi vì nó đại biểu cho Lão tử, tương lai nếu Xiển giáo cùng Triệt giáo mâu thuẫn đến độ gay gắt thì dù Nguyên Thủy không nể Thông Thiên cũng phải cấp chút thể diện cho Lão tử, cấp cho đám Khương Văn Sắc một ô dù mạnh mẽ. Còn chuyện cầu cho Vũ dực tiên vốn là người sẽ chịu sai khiển cả đời mình làm môn hạ Bát cảnh cung lại là một dự tính trước nếu có gì thay đổi.
Trương Tử Tinh cũng biết cá cược kia không thể chân chính ước thúc được hành vi của hỗn nguyên thánh nhân như Lão tử trong sát kiếp, mà giao tình của hắn với Lão tử cũng thua xa Nguyên Thủy thiên tôn, cũng chính vì vậy mới có việc nói đến chuyện diệt thế cùng bộc lộ thân phận.
Lần đánh cuộc cùng Lão tử này khác với Chuẩn Đề, với Chuẩn Đề là mượn danh mệnh ngoại nhân cùng thiên thư, còn muốn thuyết phục Lão tử phải có thứ có thể chân chính rung động lão. Sau khi khẩn cầu lẫn phân rõ trái phải mà vẫn không đạt được mục đích nên hắn phải sư dụng đến uy hiếp. Đương nhiên, loại uy hiếp này nếu đổi thành người khác thì chỉ sợ đã bị Lão tử tiêu diệt luôn tại chỗ, nhưng với thân phận thiên tử của hắn lại thêm quyết tâm ngọc đá cùng vỡ khiến Lão tử không thể không để ý.
Lão tử nào biết vậy, vừa nghe thấy chuyện những vật kia phân tán khắp nơi liền không khỏi thầm kĩnh hãi, đến khi nghe Trương Tử Tinh thề độc mới thỏa mãn gật đầu :"Đạo hữu quả là người có tâm trí, có thủ đoạn!"
Trương Tử Tinh thấy Lão tử lại gọi hắn là đạo hữu cũng mỉm cười rồi ngồi xuống, nói rằng :"Đạo hữu quá khen, quả thực ta làm vậy cũng chỉ vì sinh tồn. Hôm nay đã hạ quyết tâm hủy đi việc diệt thế thật ra cũng như trút được một gánh năng. Từ nay về sau ta sẽ tận tâm lực nghĩ cách thay đổi vận mệnh Đại thương, nếu thật sự vận mệnh không thể thay đổi cũng chỉ đành tùy theo mệnh số thôi. Mong đạo hữu thứ lỗi!"
Lão tử gật đầu nói :"Lúc ta luận đạo cũng đạo hữu từng đề cập đến đạo trị quốc, đạo hữu từng nói đến cái tôi, chuyện thị phi, chuyện sinh tử, chuyện địa vị cao thấp, có thể thấy được lòng mang vạn dân, là một vị vua nhân nghĩa. Hôm nay đạo hữu đoạn tuyệt ác niệm quả là phúc lớn của thiên hạ, bần đạo cũng cảm thấy an ủi."
„Đạo hữu thực ra cũng rất giỏi tính toán. Chỉ nói một hồi đã khiến ta bỏ đi ý niệm kia đi trong đầu." Trương Tử Tinh rõ ràng là người được lợi còn ra vẻ thông minh. Chỉ có điều từ những biểu hiện của hắn mà xét thì quả thực hắn đã bỏ đi con bài liều mạng cuối cùng của mình.
Vừa dứt lời Trương Tử Tinh đã chuyển sang chuyện khác :"Ta tuy biết con đường phía trước cửu tử nhất sinh, nhưng chí của ta vẫn không đổi, từ khi đăng cơ tới nay, đại xá khổ nô, phổ biến tân chính cũng chỉ vì muốn quốc thái dân an, vạn dân yên vui. Ta cũng biết chí hướng quá nhiều, một đời khó có khả năng làm được, nhưng nếu ta chết đi còn có con của ta; con ta lại sinh ra cháu, rồi đến đời đời con cháu sau này tất sẽ thực hiện được mục tiêu. Cho dù vương triều thiên hạ đổi dời, giang sơn bị người khác đoạt lấy nhưng ta vẫn đốt lên ngọn lửa hy vọng. Nhân chi đạo sẽ sinh sinh bất diệt. Hậu thế tất sẽ kế tục và phát triển tiếp tục, cho dù nghìn vạn năm sau, cuối cùng cũng sẽ có một ngày đạt được thịnh thế thái bình mà ta nói hôm nay. Vì thế ta không tiếc dốc hết khả năng chống lại số phận, mong với sức của bản thân mà ngăn cơn sóng lớn, dù không còn trên đời cũng không phải hối tiếc."
Nét mặt Lão tử lộ ra kính sắc, cũng cất lời khen ngợi :"Chí khí hướng đạo như thế quả là đáng kính! Đạo hữu căn tính thâm hậu, lòng lại mang nhân đức, đến lúc đó tự có phúc duyên, sao có thể mai một trong tro bụi?"
Trong lòng Trương Tử Tinh biết Lão tử đang nói chính là việc lên bảng Phong thần, bởi lòng hắn với việc Phong thần cũng có tính toán nên không nói ra mà chỉ tiếp tục nói bóng nói gió về một vài chuyện liên quan đến thiên giới cùng phong thần.
Lão tử cho hắn khối mộc bài trên có khắc Thái Thanh hai chữ, nói rằng ngày sau nếu thấy vật đó sẽ đứng ngoài cuộc hai lần, sau hai lần mộc bài cũng tự động hóa thành tro bụi, đồng thời hứa hẹn cũng mất đi hiệu lực. Trương Tử Tinh nhận lấy sau đó Lão tử mới cho Vũ dực tiên cùng Huyền Đô đại pháp sư tiến vào Bát cảnh cung, đồng thời tuyên bố thua Trương Tử Tinh và nhận Vũ dực tiên làm ký danh đệ tử.
Vũ dực tiên vốn đã nản lòng thoái chí, bây giờ đột nhiên được nhận, vui sướng trong lòng khó có thể tả thành lời, liền vội hành đại lễ bái sư cùng tạ ân Trương Tử Tinh thành toàn.
Lão tử biết tâm tính Vũ dực tiên không thích hợp tu luyện „Đạo" của mình nên mang vài đoạn „Thái thanh tiên quyết" đã chọn lọc truyền qua tiên thức cho Vũ dực tiên rồi kêu hắn ở hạ giới tự tìm hiểu đồng thời có thể tùy ý làm việc nhưng tuyệt đối không thể ỷ vào danh hiệu Bát cảnh cung mà làm càn làm bậy, nếu không được triệu thì cũng không được quay lại Bát cảnh cung, nếu không sẽ trừng phạt ngiêm khắc không tha.
Vũ dực tiên được đích thân thánh nhân truyền cho tiên quyết cũng hoan hỉ vô cùng rồi cùng Trương Tử Tinh đứng dậy cáo từ, Vũ dực tiên bái biệt sư tôn cùng đại sư huynh vừa nhận rồi hăng hái rời khỏi Bát cảnh cung, sải cánh mang theo Trương Tử Tinh theo lối cũ quay về. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Vũ dực tiên cũng không phải kẻ nói không, vừa về Triều ca không đợi Trương Tử Tinh nói đã lập tức nhận thua cược nhưng mong có thể thay đổi điều kiện cả đời chịu sai khiển thành một thời gian cụ thể.
Tuy Lão tử chỉ thu Vũ dực tiên làm ksy danh đệ tử, lại nói rõ không được làm việc dưới tên Bát cảnh cung nhưng dù sao Vũ dực tiên rốt cục vẫn là đệ tử thánh nhân. Vũ dực tiên cũng biết mình được trở thành đệ tử thánh nhân đều là công lao của Tiêu Dao Tử, lòng mang cảm kích, nguyện ý báo đáp nhưng nếu cả đời bị người sai khiến thì cũng có chút không cam lòng.
Cũng may Vũ dực tiên nhớ tới ân tình của Trương Tử Tinh, lại thêm lời thề độc đã nói lúc trước nên cũng không quanh co hoặc cậy mạnh hủy ước mà trực tiếp nói ra.
Trương Tử Tinh vốn cũng không nghĩ tới chuyện cả đời có người nô dịch là huynh đệ của Khổng Tuyên, chủ yếu muốn nhờ lực lượng của hắn mà phát huy tác dụng nhất định trong sát kiếp mà thôi. Huống hồ bây giờ Vũ dực tiên đã thành đệ tử của Lão tử, nếu thực sự phải làm nô lệ suốt đời thì cũng có chút băn khoăn tới thể diện của Lão tử nên lập tức quyết định :chỉ cần sát kiếp kết thúc sẽ trả lại tự do cho hắn.
Vũ dực tiên biết thời gian sát kiếp diễn ra không thể quá dài, vốn hắn còn tưởng rằng Tiêu Dao Tử sẽ định ra thời hạn mấy vạn năm, thậm chí hơn mười vạn năm nhưng không ngờ lại chỉ ngắn như vậy, trong lòng mừng rỡ liền thống khoái nhận lời.
Trương Tử Tinh thấy hắn đáp ứng rồi mới đi về biệt viện kêu Tiêu Thăng, Tào Bảo mang Thiên vũ phiến thu của Vũ dực tiên trước đây trả lại, rồi lại lệnh cho Thiên ảnh tìm một chỗ yên lặng nơi cửa đông cho Vũ dực tiên tu luyện, nếu có việc mới gọi hắn. Thiên vũ phiến là pháp bảo đắc ý của Vũ dực tiên, khi dùng chỉ cần vẫy nhẹ sẽ hiện ra nghìn vạn phong nhận sắc bén, thập phần lợi hại nhưng không ngờ trong biệt viện gặp phải Lạc bảo kim tiền – khắc tinh của pháp bảo nên bị Tiêu Thăng, Tào Bảo liên thủ thu lại, vì vậy mới nổi giận đả thương hai người.
Hôm nay nhận lại Thiên vũ phiến liền cảm tạ Trương Tử Tinh rồi liền theo người đi tới cửa đông, nóng lòng tìm hiểu Thái thanh tiên quyết.
Sau khi tiễn Vũ dực tiên, Trương Tử Tinh mới hỏi về thương thế của Tiêu Thăng, Tào Bảo, biết hai người bị thương khá nặng nhưng may có sẵn Cửu cửu sinh hoàn đan nên không còn nguy hiểm, chỉ có nguyên khí là cần một thời gian mới khôi phục. Trương Tử Tinh yên lòng đang muốn rời đi chợt cả hai cùng quỳ gối, nói rằng trước đây có mắt không tròng, không nhận ra minh sư, hôm nay nguyện ý chân chính mong làm đệ tử hắn, tu luyện đại đạo. Cả Tiêu Thăng và Tào Bảo đều là tán nhân tu luyện tự do trong Vũ Di sơn, chỉ vì Kiền Khôn động chủ Bạch Vân động lòng dạ hẹp hòi, ỷ vào tu vi cùng môn hạ sau khi không ép hai người thành môn đồ được liền thi kế ám hại khiến hai người phải bỏ đi. Tiêu thăng, Tào bảo tuy sinh tính nhàn tán nhưng nhiệt tâm hướng về đại đạo không nhỏ, chỉ vì không có minh sư chỉ điểm mà nghìn năm qua tu vi vẫn trì trệ không tiến, không thể đột phá, cho nên mới dành trọn tâm trí vào cờ thế, hôm nay nhìn thấy vị sư phụ kỳ nghệ này còn có thực lực kim tiên, hơn nữa dường như còn không phải hạ giai, ngay cả Vũ dực tiên kẻ đả thương hai người cũng hàng phục, cho nên mới xuất hiện ý nghĩ muốn chân chính bái sư.
Lúc đầu Trương Tử Tinh lưu bọn họ lại là vì uy lực của Lạc bảo kim tiền, có ý muốn mượn, giờ thấy hai người thành tâm bái phục tất nhiên là không cự tuyệt. Qua quan sát ngày thường Trương Tử Tinh cũng nhận ra tâm tính hai người kia đều thiện lương, là người có thể tin cậy (nếu không trong nguyên tác đã không bị Nhiên Đăng lừa), lập tức đồng ý nhận hai người nhưng cũng nói rõ nếu làm đệ tử hắn sẽ có thể gặp phải mối nguy hiểm lớn.
Hai người thấy tu vi Trương Tử Tinh thâm sâu, lại chân thành như vậy nên trong lòng cảm động không gì sánh được liền phát thệ dù có bất kỳ trở ngại nào đều sẽ theo sư tôn, không bao giờ phản bội. Sau khi thầy trò nhận nhau Trương Tử Tinh cũng không giấu diếm mà nói liền ra thân phận thiên tử của mình.
Tào bảo, Tiêu thăng vừa biết sư phụ chính là đương kim thiên tử, đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó hứa sẽ giữ kín bí mật, giúp đỡ sư tôn. Trương Tử Tinh đối với thái độ của hai đệ tử thập phần thỏa mãn bèn đem một đoạn tâm pháp huyền diệu không cần song tu của „Hoàng đế tâm kinh" truyền lại cho hai người. Hoàng đế là huyền tiên thượng giai đỉnh, lại có „Vị" lực, thực lực trên cả Khổng Tuyên, tâm pháp của người đối với hai kẻ tự học như Tiêu thăng, Tào bảo quả là chí bảo, cả hai liền mừng như điên, bái tạ không ngừng.
Trong lòng Trương Tử Tinh cũng thập phần vui sướng, lần này tới Bát cảnh cung thu hoạch không ngờ, lại nhận được Vũ dực tiên làm thủ hạ cùng hai đồ đệ có tiềm chất nên liền mang cả hai xuống căn cứ dưới đất, đồng thời cũng gọi bọn Hình thiên, Ứng long, Viên hồng tới mở tiệc ăn mừng một phen. Tào bảo, Tiêu thăng thấy nhiều tiên nhân như vậy, hơn nữa tu vi người nào đều cũng bất phàm, nhất là Hình thiên có lẽ còn đạt đến huyền tiên thượng giai mà vẫn là thuộc hạ của sư tôn không khỏi vừa sợ vừa phục.
Mọi người uống rượu say mèm rồi mới tan tiệc, Tiêu thăng, Tào bảo vừa tới căn cứ nên có chút không quen nên muốn về biệt viện nghỉ ngơi. Trương Tử Tinh liền sai tiểu đản đưa hai người đi ra rồi vẫn mang theo vài phần tửu ý ôm Thương Thanh Quân vào phòng trong.
Trương Tử Tinh vừa nằm nghe Thương thanh quân kể lại những việc phát sinh mới đây vừa xen vài lời tình cảm vào, đôi tay cũng rất không thành thật, thỉnh thoảng lại tiến vào nội y thực hiện vài hành vi xấu xa ở các chỗ mẫn cảm. Lúc đầu Thương thanh quân còn cùng hắn phân tích tình thế hiện nay nhưng sau đó không chịu được khiêu khích, hơi thở dần nặng nề, nàng chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn vô lực, trong lòng như có kiến bò, trong khó chịu lại mang theo vạn phần chờ mong, từ làn môi cắn chặt đỏ mọng thỉnh thoảng còn lộ ra tiếng rên khó kìm nổi. Cảnh tượng đó khiến có người hùng phong bốc lên, huyết mạch sôi sục.
Ngay khi cả hai động tình đang muốn đại chiến một hồi thì chuông cảnh báo chợt vang lên rất không thích hợp, báo rằng có người xâm nhập vào.
Trương Tử Tinh thầm chửi kẻ xâm lấn không biết chọn thời gian, còn Thương thanh quân vốn đang chìm trong trạng thái mông lung bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, mặt liền đỏ như gấc, vội vàng mặc lại bộ trang phục đã bị hắn cởi ra hơn nửa. Nhìn vẻ tức giận của hắn nàng chỉ hé miệng mỉm cười, đẩy hắn một cái rồi nói :"Phu quân, mau đi xem chuyện gì xảy ra đi."
„Lần trước là một con Xuyên sơn giáp yêu (tê tê), còn lần này có lẽ chẳng có gì đâu. … Ai, Thanh Quân bảo bối, nàng đừng mặc quần áo a, hãy đợi phu quân ở đây nhé." Trương Tử Tinh vừa nói vừa không cam lòng sờ soạng trên người Thương thanh quân một hồi rồi mới mặc y phục, đứng dậy rời khỏi giường đi tới phòng điều khiển."
Vừa nhìn lên màn hình Trương Tử Tinh liền kinh hãi, huyết mạch vừa mãnh liệt dâng trào cũng đột nhiên tụt xuống: quả đúng như lời Thương thanh quân, xảy ra tình huống khẩn cấp --- kẻ xâm nhập chính là Đắc Kỷ.