Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Ngay khi đoá hoa sắp bị Tiếp Dẫn hết sức thu hồi, một đạo điện quang màu tím theo đoá hoa bay nhanh ra, nhanh nhẹn vô cùng, bắn thẳng tới trên đầu xá lợi của Tiếp Dẫn, quầng sáng bảo vệ toàn thân, tia tử quang kia đánh vào phía trên quầng sáng, hiên ra tầng tầng hoa văn như gợn sóng nước , nhưng không cách nào phá huỷ được quầng sáng. Dừng lại một lúc, mơ hồ có thể thấy được một thanh tiểu chuỳ.

Tử điện một kích không công được, lại bay trở về. Nhưng mà TIếp Dẫn sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, phía sau quầng sáng lại bị một cỗ nhuệ khí đáng sợ phân làm hai. Thì ra, trong Tru Tiên tứ kiếm, có một tuyệt kiếm tiên đã bất tri bất giác (ý nói đến không ai biết – đây là câu thành ngữ dễ hiểu nên để nguyên) hiện ra sau lưng Tiếp Dẫn, trảm kim quang hộ thân xá lợi ra làm hai.

Trong tay Tiếp Dẫn chợt hiện ra Thanh Liên Bảo Sắc Kì , nhất thời bạch khí lơ lửng , kim quang vạn đạo, thanh liên bảo sắc kì cùng xá lợi tử trên thân Tiếp Dẫn cả hai nhập thành một, kim quang lúc này đại thịnh, tuyệt kiếm tiên nhất thời không thể chém ra được quang mạc , mà lúc này mười hai đài sen cũng bị Tiếp Dẫn thu trở về rồi.

Thông Thiên Giáo Chủ cũng không truy kích, tâm niệm khẽ động, tứ kiếm lúc này biến mất, nói: " Mười hai đài sen, thanh liên bảo sắc kỳ, phật quang xá lợi,…. đạo hữu phòng ngự có thể nói là đứng đầu các thánh, quả nhiên chu đáo chặt chẽ khôn cùng. Chẳng qua, phòng tuy có dư, nhưng công cũng không lớn. Lần này tính ra thì , đạo hữu đã bại."

Tiếp Dẫn vuốt vuốt cằm, thừa nhận chính mình đã bại, mới vừa rồi mặc dù hắn được sự trợ giúp của Thanh liên bảo sắc kỳ, phòng thủy tuyệt kiếm tiên, nhưng dù sao vẫn chậm một bước, sau lưng đạo bào đã bị nhuệ khí kia là tổn hại, phá vỡ một mảnh áo dài, mặc dù chỉ một chút là phục hồi, dù sao cũng là thua một chiêu.

Thánh nhân đều là thân vạn kiếp bất phôi ( không chết ), thánh nhân trong lúc tranh đấu, không ai có thể chân chính lấy được tính mạnh của ai cả. Cho nên thánh nhân chiến đấu chính là không dùng hết lực lượng, thuần tuý chỉ là luận bàn là chính, chuyển biến tốt thì dừng lại; hoặc là ở ngoài Ba mươi ba tầng trời ra tay. Thi triển tinh thần lực huỷ diệt, đại chiến một hồi, cho đến một bên thất bại.

Năm đó Chuẩn Đề đạo nhân cùng Thông Thiên giáo chủ, đầu tiên là luận bàn, sau đó Thông Thiên Giáo Chủ không chịu thả đám người Bất động minh vươngra , cho nên ở Ba mươi ba thiên đại chiến một hồi, cuối cùng Chuẩn Đề bại mà lui về.

Hiện giờ Tiếp Dẫn đã ở dưới cơ, một chiêu bị bại, nhưng vẫn không như Chuẩn Đề không chịu buông tha. Mà là sảng khoái nhận thua nói: " Hồng Quân lão sư truyền lại tứ kiếm, quả nhiên uy lực kinh người. Bần đạo đã bại dưới tay đạo hữu cũng không muốn dây dưa, kết quả là như vậy. Lần này nhân quả đã kết, ta tự mang môn nhân đi về phía tây, tương lai ắt có lúc phải tạm biệt. "

Thông Thiên Giáo Chủ mặt không thay đổi đáp: " Tất cả đều là Nhân quả."

Tiếp Dẫn đạo nhân liếc mắt nhìn Trương Tử Tinh một cái, nhịn không được hỏi một câu: "Đạo hữu thật không lo lắng việc của bần đạo sao?"

Trương Tử Tinh đáp: " Nếu có duyên, tất sẽ không đi; đã không có duyên. Cưỡng cầu cũng không có tác dụng gì. Giáo chủ chấp nhất làm chi?"

( Hi vọng câu này ta dịch đúng – DG ; còn đây là câu của ta : Duyên nếu đến , thì sẽ không đi ; duyên nếu không đến , cưỡng cầu cũng vô dụng - BT)


Tiếp Dẫn đạo nhân thở dài một tiếng, nhìn hắn gật đầu tỏ ý. Mang theo Quân Đồ Lợi Minh Vương cùng Tam thế minh vương phiêu nhiên rời đi.

Trương Tử Tinh cùng Triệu Công Minh thấy Thông Thiên Giáo Chủ đánh bại Tiếp Dẫn Đạo Nhân. Trong lòng mừng rỡ, muốn tiến tới, chợt thấy Thông Thiên Giáo Chủ xoay người sang chỗ khác, hướng phương xa nói một câu: " Nhị sư huynh, vừa mới xem cuộc chiến đã lâu, sao không hiện thân?"

Trương Tử Tinh trong lòng chấn động: Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng đến đây! lại có thể ở một chỗ nhìn trộm đánh giá Tiếp Dẫn cùng Thông Thiên!

Tức thì thấy phía trước trên không mây trắng lượn lờ, tiên nhạc vang dội, trên mặt đất hiện ra một đạo nhân, đạo nhân này làm cho người ta cảm giác diện mạo đoan trang. Vẻ mặt chính khí. Trong tay cầm một cây Ngọc Như Ý, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức xuất trần.

Mới vừa rồi Tiếp Dẫn giáo chủ là ngoại nhân. Hiện giờ đồng môn sư huynh đối mặt, Thông Thiên giáo chủ cũng không tuỳ tiện thất lễ, chắp tay nói: " Xin chào sư huynh."

Người này đúng là Xiển Giáo giáo chủ Ngọc Hư Cung thánh nhân Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hoàn lễ, nói: " Sư đệ, ngày đó Tử Tiêu Cung cùng bàn bạc Phong Thần bảng, từng tính toán đã định rằng Thành thang vô đạo, khí số đã hết, Chu thất hợp lòng người, ứng vận số hưng thịnh. Nhưng hôm nay sự đệ lại tới đây, ngược lại tương trợ Thương Trụ, nghịch thiên mà đi, nói đi , vì sao lại như vậy?"

Thông Thiên Giáo chủ đáp: " Thiên đạo vô thường, nhất thời không thể luận rõ ràng được? Lúc này thiên cơ hỗn loạn, đã mất lẽ thường. Hưng hay suy, không thể định trước được. Tại sao lại là nghịch thiên? Ngày đó Tử Tiêu Cung chư thánh bàn ra Phong Thần Bảng, cũng từng có luận về số mệnh. Người khôn ngoan, tất thành tiên đạo, người hơi sắc xảo, có thể đắc thần, người nông cạn, chỉ thể như con người, hoặc chuyển thế luân hồi, hoặc tiêu tán thành tro bụi không lưu hậu thế (Đoạn này hiểu mà không biết diễn tả thế nào). Ngươi và ta là Hỗn nguyên thánh nhân, vạn kiếp không chết , siêu nhiên hậu thế, tất nhiên là không bị nhiễm với thay đổi của nhân thế, nhưng chỉ vì số mệnh của môn hạ. Nhị sư huynh mưu tính sâu xa, sớm đã đem mệnh lệnh phong thần nhét vào tay môn hạ, năm đó lại tính toán đem môn nhân tất cả đều tương trợ Tây Chu. Chúng ta cùng Đại Thương một hơi thở. Nhị sư huynh chân ý không cần nói cũng biết, ta cũng chỉ có thể tương trợ Trụ Vương, hợp với vận mệnh sát kiếp."

Trương Tử Tinh nghe được lập trường chọn lựa của Thông Thiên giáo chủ, nói rõ trợ giúp hắn là thiên tử, có thể thấy được ý coi trọng, không khỏi âm thầm gật đầu. Trên thực tế, kết quả này cũng là thực lực của Trương Tử Tinh cùng biểu hiện của mình mà được. Thông Thiên Giáo Chủ xem ra đã bất luận thế nào cũng đem Triệt Giáo cùng Đại Thương quan hệ, trước mặt thiên tử trong tay có Khổng Tuyên cùng Hỗn Độn chung cường trợ, thân lại có Càn Không Đỉnh trong tay, còn có Tam Thánh hoàng, Tây Vương Mẫu có liên hệ chặt chẽ, thên cơ trí trác tuyệt, thủ đoạn cao siêu, lại có thể đánh động tới Đại sư huynh Lão Tử! Vị nhân giới thiên tử này đã không còn là quân cờ để người ta bố trí mà đã có tư cách trở thành kỳ thủ.

Gần nhất là trong chiến tranh về kinh tế, không ngờ đã không đánh mà thắng, làm cho dân tâm Tây Chu mất hết, Đại Thương lại chiếm đạo nghĩa lập trường, chính là thiên tử này đã có ưu thế " Nhân Hoà", cho nên ngữ khí Thông Thiên giáo chủ mới có thể kiên quyết như vậy.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trong mắt chợt loé thần quang, liếc mắt nhìn Trương Tử Tinh một cái, nhận ra người này đúng là Mệnh Ngoại Chi Nhân, âm thầm nhíu mày, hướng Thông Thiên Giáo Chủ nói: " Sự đệ có ý này, ta là sư huynh, tự nhiên đáp ứng. Chính là hôm qua môn hạ ta có một người bị môn nhân của ngươi là Triệu Công Minh bắt, người này là đệ tử đích truyền của ta. Mong rằng sư đệ có chút tình cảm, đem thả ra, chúng ta luận thị phi cao thấp."

Thông Thiên Giáo Chủ thầm nghĩ sát kiếp, Nguyên thuỷ Thiên Tôn dù sao cũng là nhị sư huynh của mình, lại cũng là Hỗn Nguyên thánh nhân, hiện giờ hai người chưa thể hoàn toàn không nể mặt nhau, mà sư huynh trước mặt mọi người đã mở miệng xin, cũng không thể không cho hắn mặt mũi, để tránh sau này trước mặt lão sư khó ăn nói. Huống hồ chỉ là một đệ tử mà thôi, cũng không tính cái gì, lập tức nhìn thoáng qua Triệu Công Minh: " Ngươi thả người nọ ra, trả lại cho nhị sư bá."


Triệu Công Minh không ngờ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhắc tới việc này. Mà Đạo Hành Thiên Tôn đã giao cho Tiêu Dao Tử xử trí, đành phải mắt nhìn Trương Tử Tinh một cái, Trương Tử Tinh thầm kêu không tốt: Lấy Hình Thiên cước trình, chỉ sự lúc này lực lượng của Đạo Hành Thiên Tôn đã bị phong ấn ở trên căn phòng thí nghiệm rồi, Thương Thanh Quân chỉ huy tiến hành một loạt thí nghiệm như thế nào có thể thả ra được đây?

Trương Tử Tinh tâm tư xoay chuyển cực nhanh nói: " Khởi bẩm thánh nhân, người bị bắt kia là môn hạ của Xiển Giáo Đạo Hành Thiên Tôn, vốn đạo huynh muốn đem chặt đầu treo trước cửa nha môn để trả thù cừu hận của Dư Nguyên. Nhưng bần đạo niệm tình đạo đức, không đành lòng làm như thế. Cho nên khuyên can, nhưng mà hôm qua không biết sao, Đạo Hành Thiên Tôn bỗng nhiên bỏ chạy, không biết tung tích, bần đạo đã nhờ một bị bằng hữu đuổi theo, đến nay chưa về, chắc là không có kết quả. Việc này mọi người đều có thể làm chứng."

Thông Thiên giáo chủ nghe chuyện tình của Dư Nguyên tường thuật một lần, mặt nhăn mày đại hướng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nói: " Sư huynh. Người môn nhân kia của ngươi tự ỷ thần thông chạy mất, rõ là vô sự. Chính là môn nhân Dư Nguyên kia của ta cũng là thân thể kim tiên, ứng với kiếp thân tử thì cũng thôi, nhưng lại bị chém thủ cấp, treo trên cổng nha môn Tây Chu! Ngươi với ta là đồng môn, sao lại khinh nhục như thế, đạo lí ở đâu?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn đoán đám người Triệu Công Minh cũng không dám lừa gạt mình, dù sao có Ngọc Hư sách có thể tra ra sinh tử, Đạo Hành Thiên Tôn chắc không việc gì . Nghe thấy ThôngThiên Giáo Chủ hỏi chuyện Dư Nguyên, không khỏi thầm mắng môn nhân này làm việc quá đáng, đáp: " Việc này quả nhiên là không thoả đáng. Ta sai người nhanh chóng an táng Dư Nguyên, giải quyết việc này."

Thông Thiên Giáo chủ vuốt cằm nói: "Đã ứng với kiếp, việc này châm dứt như vậy đi! Nhị sư huynh, như ta đã nói, mới vừa rồi ngươi ở bên cạnh nhìn trộm ta cùng Tiếp Dẫn chiến một trận, trong lòng tất có so đo. Hôm nay không thiếu được một hồi, ngày mai lại trách mắng."

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: " Tự ngữ nói, trước là sư phụ sau là huynh trưởng. Ta tuy có tâm cùng ngươi phân cao thấp, nhưng đã có sư huynh ở phía trước, sao có thể một mình tự tiện?"

Thông Thiên Giáo Chủ như cảm giác được cái gì đó, biến sắc, nhìn lên không trung. Giây lát sau, trong hư không hiện ra một toà kim kiều ( cây cầu vàng thì phải), đáp xuống trên mặt đất, trên kiều một lão đạo râu tóc bạc trắng chậm rãi đi xuống, chính là Bát Cảnh Cung thánh nhân Lão Tử.

Lão Tử đi tới trước mặt hai thánh nhân, đảo mắt qua phía Trương Tử Tinh phía sau, hướng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng Thông Thiên Giáo Chủ nói: " Nhị vị sư đệ đã lâu không gặp?"

Ba người chào xong, Thông Thiên Giáo Chủ tranh nói: " Hôm nay đệ cùng nhị sư huynh gặp nhau, phân ra trợ giúp Đại Thương cùng Tây Chu, tự nhiên có một trận chiến. Đại sư huynh thân đã đến tận đây, vậy thì giúp ta, đến đây làm trọng tài đi?"

Lão Tử thở dài một tiếng: " Tam sư đệ, ngươi tội gì phải như thế? Lần này sát kiếp lâm thế, chúng ta là thánh nhân đều vạn kiếp bất phôi thân, đơn giản chỉ là số mệnh của môn hạ. Học trò của ngươi tốt xấu lẫn lộn, tính nông cạn, phạm nhiều sân si, không thể cùng môn nhân Nhị sư đệ cứ cho là đúng, tất nhiên là khó tránh khỏi sát kiếp. Sư đệ sớm nghe lời ta khuyên bảo, đừng vội nghịch thiên làm việc, tức tốc quay về Bích Du Cung, đệ tử sửa đổi lỗi lầm cũ, tĩnh tâm tiềm tu, có thể có một phần miễn được sát kiếp."


Thông Thiên Giáo Chủ trong tâm tự nhiên trầm xuống, trầm giọng nói: "Đại sư huynh vì sao lại tương trợ nhị sư huynh? Sinh linh khắp thiên hạ, bất luận là tộc gì, phàm là có linh tính, đều có thể truyền đạo. Có câu là, hữu giáo vô loại ( tức không có loại gì không truyền giáo được cả ^^!). Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại ( toàn chơi thành ngữ thôi, khó dịch: Biển dung được nhiều có dung với to lớn được, ý nói bao dung ấy mà híc híc) đệ nói ra chân ý. Môn hạ đệ tử của đệ tuy nhiều, có người có tính nông cạn, tất ứng với kiếp nạn , nhưng mà đại sư huynh vơ đũa cả nắm? Dù sao nói đến trên bảng số mệnh, môn hạ nhị sư huynh, cũng có khá nhiều ứng với số kiếp!"

Trương Tử Tinh nghe được thầm khen: lời nói của Thông Thiên Giáo Chủ này, không hề ít và vẫn là lý luận này của hắn ở Bích Du Cung ngày đó, cho dù là Lão Tử, cũng không tìm được từ ngữ hợp lý mà phản bác.

Quả nhiên, chỉ thấy Lão Tử không bác bỏ, mà là thở dài một tiếng than: " Tam sư đệ, một khi đã khăng khăng như vậy, ta cũng không nhiều lời. Ta đứng đầu Nhân giáo, chỉ dẫn người theo giáo thấy được đạo, lấy nhân làm gốc, hết thảy yêu ma dị tộc, nhưng không nhân hoá, nếu không nhập nhân đạo, ta cũng không che trở người nào. Huống hồ ta năm đó đã từng hứa với Nhị sư đệ, nếu quả thật có chuyện huynh đệ tranh chấp, trợ giúp hắn ba lần. Hôm nay nếu là như thế, xin Tam sư đệ đừng vội trách ta không nghĩ tới tình cũ."

Trương Tử Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: ba lần! vì cái gì không phải hai lần? thánh nhân Nhân giáo khá lắm, tự nhiên còn có thể đùa giỡn như vậy!

Tuy rằng ngày đó khi ở Bát Cảnh Cung, hắn lấy diệt thế chi đạo cường hoành, ngăn chặn Lão Tử, nhưng xét tới cùng, vẫn là còn bị Lão Tử tính kế một lần.

Thiên đạo vô thường, thế sự biến ảo, ngươi tính kế người khác, cũng sẽ rơi vào tính toán của người khác, sao có thể nắm giữ được tất cả?

Thông Thiên Giáo Chủ sắc mặt lạnh xuống nói: " Nguyên lai Đại sư huynh cùng nhị sư huynh lại có tính toán như thế này! Năm đó khi ở Tử Tiêu Cung, nhị vị sư huynh vu ta truyền thụ giáo lý chi đạo còn có phê bình kín đáo, tuy rằng ta chờ các huynh nói khác. Lại thuỷ chung là trước sau đồng nhất một việc, không thể tưởng được các huynh đã sớm ra quyết định áp chế ta, đánh tiếc ta đã không thể biết! Đã quyết định ỷ nhiều thắng ít, hợp sức đánh ta, vì sao mới vừa rồi không cùng Tiếp Dẫn nhất đạo, lấy ba đấu một? ta dù có bản sự ngất trời cũng không phải là đối thủ."

Lão Tử giống như có chút áy náy, nói: " Tây Phương giáo dù sao cũng là ngoại nhân, ngươi và ta là huynh đệ đồng môn, như thế nào cũng chỉ là nội đấu. Nếu tính cả ngoại nhân đấu với ngươi, chẳng lẽ không phải là mất mặt lắm sao?"

Lão Tử nói lời này làm Trương Tử Tinh có chút bất ngờ. Không khỏi vài phần kính trọng Lão Tử. Trong nguyên tác, Lão Tử, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không hề có vẻ xấu hổ cùng Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề, hai lần vây công sư đệ Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng thật ra Thông Thiên Giáo Chủ ở trong trận Vạn Tiên Trận nói qua: " Không biết hắn đánh ta giống như đánh người bình thường" nói như vậy, không thể tưởng được, hôm nay Lão Tử lại còn nói ra đạo lý này.

Trương Tử Tinh bỗng nhiên có chút hiểu được ngày đó tại sao Lão Tử hứa Thái thanh lệnh bài hai lần hiệu lực. Lão Tử đạo vốn thanh tĩnh, huống chi sát kiếp là trong nhân giới hưng vong. Đều không phải ra tay. Lão Tử năm đó đối với Thông Thiên Giáo chủ " Hữu giáo vô loại" chi đạo không vừa lòng, cũng có luận điểm " lấy nhân làm gốc. hết thẩy yêu ma dị tộc không nhân hoá sẽ không nhập được đạo", mà Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đúng là đã sớm có tâm kế, đón ý hùa theo yêu thích của Lão Tử, môn hạ đệ tử đa số là con người, chỉ có ngẫu nhiên một phần ngoại tộc có nhân tâm mà truyền nhân, Như Ngọc chân nhân, Hoàng Long chân nhân, cũng được coi trọng. Mà Thân Công Báo bất luận thế nào cũng một mực kết giao. Cùng Thông Thiên Giáo Chủ có một ít hành vi không hợp nhau, cho nên Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có chút lợi hơn.

Lão Tử mặc dù có tâm thiên vị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhưng dù sao cũng là đồng môn huynh đệ Thông Thiên Giáo chủ, thêm việc yên lặng tuỳ theo tự nhiên mà tiến, không muốn tranh đấu, tự biết ba ước hẹn năm đó là quá nhiều, cho nên mượn việc Trương Tử Tinh lần đó trước Bát Cảnh Cung, đem Thái Thanh Lệnh Bài thông qua đó chuyển giao cho tam sư đệ Thông Thiên Giáo Chủ, đem ba lượt giảm xuống một lượt, vừa làm hai bên cân đối.

Đúng dịp này, Trương Tử Tinh ngày đó ở Bát Cảnh Cung cũng có thủ đoạn cùng loại. Trương Tử Tinh đã bỏ đi diệt thế kế hoạch, đổi lấy Thái Thanh Lệnh Bài, mà Lão Tử đã sớm có ý với Thông Thiên, thông qua lệnh bài mà khiến thiên tử bỏ qua tâm diệt thế. Song phương tình nguyện, nhưng thật ra là không mưu mà hợp nhau.

Trên đầu Lão Tử hiện ra một pho tượng Linh Lung tháp, muốn tình hình đại chiến: " Lần này ta vì lời hứa ra tay, nếu có chút sơ xuất, mong tam đệ đừng trách."


Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thấy đại sư huynh cướp phát động trước, trong lòng mừng tầm, tam bảo Ngọc Như ý cùng Bàn Cổ Phiên đã nắm trong tay, chuẩn bị hợp lực bắt Thông Thiên Giáo chủ.

Thông Thiên Giáo Chủ chậm rãi vuốt cằm. Tru Tiên tứ kiếm đột nhiên bay lượn xung quanh người, chậm rãi chuyển động, trong tay lại xuất hiện ra một khối mộc bài, hướng Lão Tử nói: "Đại sư huynh vì lời hứa ra tay, cũng vì lời hứa mà bỏ qua. Mời xem mặt bài này, dừng tay đi, đừng làm đệ khó xử."

Lão Tử cố ý lộ ra vẻ kinh hãi, Linh Lung Tháp trên đỉnh đầu dần dần biến mất, hỏi: " Thái Thanh lệnh Bài này ta rõ ràng cho người nọ, vì sao lại ở trong tay đệ?"

Thông Thiên Giáo Chủ cũng không trả lời chỉ nói: "Đại sư huynh đừng vội hỏi nhiều, ta hỏi huynh, lệnh bài này có hữu hiệu hay không?"

Lão Tử liếc mắt nhìn Nguyên Thuỷ Thiên Tôn một cái thở dài nói: " Nhất ẩm nhất trác, vốn là nhân quả. Không thể tưởng tượng được vật này lại ở trong tay của tam sư đệ. Nhị sư đệ, hôm nay ta chịu giới hạn của lệnh bài này, không thể giúp ngươi, ta dừng tay ở đây, ngươi tự giải quyết cho tốt."

( nhất ẩm nhất trác: ý nói hai việc đền bù cho nhau, triệt tiêu cả hai, không biết giải thích thế nào cho dễ hiểu nữa, nhờ lão biên vậy –DG ; nghĩa câu này là : ăn một miếng , uống một miếng là việc nhân quả - BT)

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thấy đại sư huynh vốn phải giúp đỡ mình, bỗng nhiên dừng tay, trong lòng không biết mộc bài trong tay Thông Thiên có ẩn tình gì, cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy rằng Lão Tử không thể ra tay nhưng ít nhiều cũng đạt tới mục đích khác, chính là hướng tới Thông Thiên Giáo chủ biểu lộ lập trường đứng về phía Xiển Giáo, lập tức gật đầu nói: "Đại sư huynh không cần lưu tâm, đã như thế ta tự mình lãnh giáo thần thông của Tam sự đệ, không biết Tam sư đệ thấy như thế nào?"

Thông Thiên Giáo Chủ hướng lên trời nhìn thoáng qua, nói: " Nơi này khó có thể động thủ, không bằng huynh và ta tới Ba mươi ba tầng trời một chuyến thế nào?"

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mỉm cười vuốt cằm: "Đúng ý ta!"

Vừa mơi dứt lời, hai người đã biết mất. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Lão Tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút thâm ý thoáng qua Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh cũng không chút nào né tránh, hắn còn hướng ánh mắt quỷ dị tới, chủ động đi tới hừ lạnh nói: " Bần đạo tham kiến thánh nhân nhân giáo, thánh nhân tính kế quả nhiên phi thường! bần đạo rất là bội phục!"

Lão Tử biết Tiêu Dao Tử là hoá thân của thiên tử ám chỉ hai lần việc trong Thái Thanh lệnh bài, trong lòng thật cũng có chút băn khoăn, cũng không trách hắn vô lễ. Lại không biết, cái kế hoạch diệt thế của thiên tử kia cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Triệu Công Minh cùng Văn Trọng vừa nghe ngữ khí của Trương Tử Tinh không tốt, nhất thời hoảng sợ: thật vất vả Thông Thiên Giáo Chủ mới làm Lão Tử dừng tay, đang cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ở Ba mươi ba tầng trời ác chiến. Tiêu Dao Tử ( thiên tử) này như thế nào lại dám chủ động mắng thánh nhân? phải biết, thánh nhân không phải là "đạo hữu" bình thường a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận