Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chuẩn Đề đạo nhân* biết Lục Căn Thanh Tịnh Trúc không thể chống đỡ được Bàn Cổ Phiên, vội vàng thu hồi, hiện ra pháp thân, có hai mươi bốn đầu, mười tám tay cầm Anh Lạc (chuỗi ngọc), Tán Cái (cái ô), Hoa Quán (xâu hoa), Ngư Tràng (ruột cá?), Kim Cung, Ngân Kích, Gia Trì Thần Xử, Bảo Tỏa, Kim Bình, thật là uy phong. Chân thân của Chuẩn Đề đạo nhân và kim thân hợp cùng một chỗ, Thất Bảo Diệu Thụ trong tay huy động, thất thải quang mang (ánh sáng cầu vồng) của hỗn hợp kim thân lực bay tới hắc động. Tất nhiên là ai đến hắc động cũng không cự tuyệt, thải quang vừa tiếp cận liền bị cắn nuốt vào, nhưng ánh sáng của Thất Bảo Diệu Thụ như là vô cùng vô tận sinh sôi không ngừng. Từ sự di động của vẫn thạch xung quanh có thể thấy được dẫn lực của hắc động trên ánh sáng cầu vồng đã dần dần yếu bớt, nhất thời giằng co lẫn nhau chưa xong.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa dùng Bàn Cổ Phiên trong tay giằng co cùng Chuẩn Đề đạo nhân, vừa xuất ra tam bảo Ngọc Như Ý, âm thầm sử dụng pháp môn, vô thanh vô tức đánh tới kim thân. Sự chú ý của Chuẩn Đề đạo nhân đều đặt trên Bàn Cổ Phiên, chưa từng nghĩ đến đối phương còn có thể phân thần đánh lén, khi cảm thấy dị thường muốn tránh né thì đã không kịp rồi, bị tam bảo Ngọc Như Ý đánh trúng sau lưng, kim thân to như vậy trong miệng phun ra ngọn lửa màu vàng, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Nhất báo hoàn nhất báo (Một đòn trả một đòn), hai bên đều có tổn thương, cũng không ai chiếm được tiện nghi. Chính là theo thế cục trước mắt xem ra, bởi vì có tiên thiên chí bảo Bàn Cổ Phiên, Chuẩn Đề đạo nhân dần dần lâm vào thế bất lợi.

Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch khí, ngưng tụ thành một viên xá lợi tử, bắn ra vạn đạo kim quang, xá lợi tử này vừa ra khiến cho không gian vẹn vẹo của hắc động được củng cố, mà lực lượng kim thân của Chuẩn Đề đạo nhân cũng cường đại lên. Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa thấy xá lợi, sắc mặt khẽ biến, nắm chặt Bàn Cổ Phiên trong tay, trầm giọng nói:

- Tiếp Dẫn đạo nhân!

Chỉ thấy bên người Chuẩn Đề đạo nhân xuất hiện thêm một đạo nhân tóc rẽ hai bên, da mặt vàng ủng, đúng là Tây Phương Giáo Chủ Tiếp Dẫn đạo nhân.

Tiếp Dẫn đạo nhân chắp tay nói:

- Nguyên Thủy đạo hữu, trăng có tròn khuyết, mọi việc đều không thể quá. Mệnh của Nhiên Đăng đạo nhân hữu duyên cùng Tây Phương Giáo ta. Đạo hữu làm gì phải truy cùng bức tận? Không bằng hôm nay ngươi buông tha vị tam giáo chủ này, ngươi ta song phương ai đi đường nấy, được chứ?

Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng nói:

- Hai người các ngươi âm thầm tính kế với ta, muốn dẫn môn hạ ta đi Tây Phương, tổn hại căn cơ lớn mạnh của ta, lại có thể trước mặt nói ta làm việc thái quá! Nếu ta không bằng lòng, hai người các ngươi định lấy nhiều khi ít phải không?

Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân cùng cười nói:

- Nếu là đạo hữu cố ý như vậy, hai người chúng ta không thể không tiếp đạo hữu một hồi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tự nghĩ chỉ bằng bản thân mình khó địch lại hai vị Hỗn Nguyên thánh nhân, nhưng Nhiên Đăng đạo nhân này thật đáng giận, cũng không biết có bao nhiêu môn hạ bị hắn mê hoặc, nghĩ đến môn nhân do mình cực cực khổ khổ dạy dỗ ra lại trở thành giáo đồ người khác như vậy, nỗi tức giận trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn khó bình tĩnh lại.

- Đừng vội nghĩ các ngươi có hai người thì không có gì lo lắng! Đã muốn đánh một hồi, không cần làm bộ làm dáng? Để bần đạo lĩnh giáo một chút thần thông của Tây Phương Giáo!

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói xong, Bàn Cổ Phiên trong tay chấn động, lực lượng của hắc động kia lại tăng lên, vốn không gian được củng cố lại bắt đầu vặn vẹo. Vật thể bốn phía lại bắt đầu nhanh chóng bị cắn nuốt. Ngay cả quang mang trên người Chuẩn Đề đạo nhân và Tiếp Diễn đạo nhân đều không tự chủ được xu thế hướng kéo dài về phía trước.

Chuẩn Đề đạo nhân thấy Tiếp Dẫn đạo nhân chế trụ Bàn Cổ Phiên, tay trái Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, tay phải Thất Bảo Diệu Thụ đánh tới Nguyên Thủy Thiên Tôn. Vạn đóa Cửu Long Trầm Hương Liễn kim liên ngăn cản đường đi của Chuẩn Đề đạo nhân. Chuẩn Đề đạo nhân cười:

- Hết thảy hữu tình thân, có giác ngộ liên hoa này, thanh tịnh thế giới không nhiễm phiền não! Nguyên Thủy đạo hữu, đừng nói rất nhiều môn nhân kia của ngươi, cho dù là thánh nhân ngươi, chỉ sợ cũng hữu duyên cùng Tây Phương ta.


Nói xong, Chuẩn Đề đạo nhân cầm thúy trúc ném về phía trong liên hoa (hoa sen), trúc kia chợt sinh ra nghìn nghìn vạn vạn, trên trúc sinh liên, trong liên có trúc, vậy mà ngưng kết vạn đóa kim liên hoa kia lại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Lục Căn Thanh Tịnh Trúc thần kỳ như vậy, bất chấp kinh ngạc, tam bảo Ngọc Như Ý trong tay vận đủ hỗn độn lực đánh tới Chuẩn Đề đạo nhân. Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề đạo nhân thật là thần diệu, liền nhẹ nhàng ngăn tam bảo Ngọc Như Ý ở một bên, Nguyên Thủy Thiên Tôn mãnh công (tấn công mãnh liệt) một trận, đều bị Chuẩn Đề thoải mái hóa giải, mà Chuẩn Đề đạo nhân phản công lại khiến cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một tay đối địch cực kỳ bị động, nhất thời rơi xuống hạ phong.

Ngay khi Nguyên Thủy Thiên Tôn dần dần không địch nổi, Tiếp Dẫn đạo nhân bỗng nhiên biến sắc, Lục Biện liên hoa xung quanh Kim Thân bỗng nhiên nhất tề bị chặt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống, bị hắc động của Bàn Cổ Phiên nhanh chóng hút vào.

Liên hoa kia vô cùng thần kỳ, chỗ bị đứt lại nhanh chóng tái sinh, phục hồi hình dạng như cũ. Nhưng lực lượng chặt đứt liên hoa không truy kích, mà buông tha Tiếp Dẫn, đánh tới Chuẩn Đề.

Chuẩn Đề đạo nhân cũng đã nhận ra sự khác thường, liền cảm giác bốn đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén lấy tốc độ đáng sợ đánh đến sau lưng. Chuẩn Đề đạo nhân tất nhiên là quen thuộc đối với bốn đạo kiếm khí này, chỉ vì năm đó kim thân của hắn từng bị Tuyệt Tiên Kiếm chém xuống một cánh tay, chỉ sợ lại thiệt thòi lớn, lúc này bất chấp Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thất bảo Diệu Thụ hóa ra cầu vồng bảy sắc, xoay người nghênh đón bốn đạo kiếm khí kia.

Cầu vồng bảy sắc kiệt lực thay đổi thế công, chặn lại bốn đạo kiếm khí kia, nhưng sau khi bốn kiếm bay ngược trở về, đồng thời phát ra duệ quang (ánh sáng sắc bén), chém ra một kiếm quang chữ "Tỉnh", lại nhanh chóng công đến Chuẩn Đề đạo nhân.

Tru Tiên tứ kiếm!

Người tới đúng là Bích Du Cung Triệt Giáo thánh nhân, Thông Thiên giáo chủ!

Tiếp Dẫn đạo nhân có lòng tương trợ Chuẩn Đề, lại bị Nguyên Thủy Thiên Tôn nhân cơ hội lấy Bàn Cổ Phiên vững vàng kiềm chế, nhất thời không thể thoát ra. Lục Phẩm Liên Thai kia so với Thập Nhị Phẩm trước đây chung quy yếu hơn rất nhiều, phòng ngự còn có thể, muốn công kích cũng là không đủ lực. Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy rằng không biết hiện giờ vị sư đệ này đến chi viện hắn rốt cục có dụng ý gì, nhưng hiện giờ đúng là cơ hội tốt chuyển bại thành thắng, tất nhiên là sẽ không bỏ qua.

Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề đạo nhân làm mấy việc cùng một lúc, xuất hiện tia sáng kỳ dị, cuối cùng hóa giải chữ "Tỉnh" vô hình kia. Đồng thời Gia Trì Thần Xử trong tay kim thân rời tay bay về phía Thông Thiên Giáo Chủ. Trong tay của Thông Thiên Giáo Chủ rung lên, một tia điện quang màu tím nghênh đón Gia Trì Thần Xử. Oanh một tiếng, kim tinh (sao vàng?) văng khắp nơi. Hai vật đều bay ngược về tay chủ nhân. Chuẩn Đề đạo nhân cảm giác được trên Gia Trì Thần Xử còn lưu lại lôi điện cường đại, đầu mày nhíu lại, đang muốn thi triển chiêu tiếp theo, bỗng nhiên sắc mặt đột biến.

Chỉ thấy hai mươi bốn cánh tay của kim thân kia bỗng nhiên run lên, có ba cánh tay lại bị đứt rơi xuống, hóa thành cho bụi, tiêu tán trong không gian vũ trụ. Thì ra, vừa rồi Thất Bảo Diệu Thụ của hắn tuy rằng hóa giải thế kiếm, nhưng kiếm ý này vẫn xuyên qua Thất Bảo Diệu Thụ đánh lên kim thân, với uy lực đáng sợ của Tru Tiên Tứ Kiếm, cho dù là kim thân của Chuẩn Đề đạo nhân cũng không thể phòng ngự.

Năm đó kim thân của Chuẩn Đề đạo nhân từng bị tứ kiếm chặt mất một tay, hôm nay lịch sử lại tái diễn (lặp lại). Kim thân này tuy rằng cụt tay, vẫn có thể dựa vào thần thông mọc lại, nhưng làm cho Chuẩn Đề đạo nhân kinh hãi nhất chính là uy lực tứ kiếm của Thông Thiên Giáo Chủ phát ra vậy mà còn hơn xa năm đó.

Hắn đâu biết rằng, Thông Thiên Giáo Chủ được gợi ý của Trương Tử Tinh, sau đó tìm hiểu Tru Tiên Trận đồ có điều tâm đắc, sử dụng tứ kiếm càng thêm tinh thục viên mãn, uy lực tự nhiên tăng lên gấp bội. Nếu nói Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề là vô vật bất xoát (không gì không quét, đẩy được), như vậy Tru Tiên Tứ Kiếm vô kiên bất tồi (không gì không phá) chính là khắc tinh của nó!

Ngay trong nháy mắt Chuẩn Đề còn đang kinh hãi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, cả người lao về phía trước, suýt chút nữa rơi vào bên trong hắc động kia. Thì ra Nguyên Thủy Thiên tôn thấy có cơ hội liền thừa dịp phóng xuất tam bảo Ngọc Như Ý, lại cho Chuẩn Đề đạo nhân một đòn đau. Thông Thiên Giáo Chủ không chút nương tay, tứ kiếm hóa thành lưu quang, phá không mà đi, đuổi theo Chuẩn Đề đạo nhân còn chưa đứng vững, rất có xu thế thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi. Từ khi chia ra tam giáo tới nay, đây là lần đầu tiên sư huynh đệ liên thủ, quả nhiên uy lực vô cùng cường đại.

Tiếp Dẫn đạo nhân thấy Chuẩn Đề đạo nhân bị nhục, vội thi triển Lục Phẩm Liên Thai (sáu đài sen), bảo vệ Chuẩn Đề đạo nhân. Nhưng mà tứ kiếm như điện quang kia lại thay đổi phương vị, kiếm khí vây quanh Lục Phẩm Liên Thai, hợp lực chém xuống. Lục Phẩm Liên Thai hóa thành hàng nghìn hàng vạn mảnh nhỏ, bay ra đầy trời. Chuẩn Đề đạo nhân mượn cơ hội này, đã phục hồi lại tinh thần, hợp cùng một chỗ với Tiếp Dẫn đạo nhân, cẩn thận đối phó với hai đại địch trước mắt.

- Đáng tiếc, Thập Nhị liên thai của giáo chủ chỉ còn lại lục phẩm, hiện giờ đã đảm đương không nổi (không chống lại được) Tru Tiên tứ kiếm của ta …

Thông Thiên Giáo Chủ vẫn chưa tiếp tục tấn công, mà thu hồi tứ kiếm, có chút tiếc nuối nhìn lục phẩm liên hoa ở bên kim thân của Tiếp Dẫn đạo nhân lại lần nữa phục hồi.


Tiếp Dẫn đạo nhân tự mình cũng hiểu được, lấy thực lực của Thông Thiên Giáo Chủ lại thêm Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu mình có Thập Nhị liên hoa còn có khả năng chống đỡ. Hiện giờ Thập Nhị liên hoa chỉ còn lại sáu đài, đối phó với pháp bảo bình thường còn có khả năng, nhưng không cách nào ngăn được hung khí Tru Tiên tứ kiếm đáng sợ kia, kết cục hôm nay, đã khó có phần thắng. Hiện giờ chỉ còn cách, chỉ có thể lui mà tính bước tiếp theo, bảo hộ Nhiên Đăng đạo nhân trong Bình Bát bình yên rời đi.

Tiếp Dẫn đạo nhân lắc đầu thở dài:

- Phúc họa vô môn, duy tâm tự triệu (Phúc họa đều do tâm), đây cũng là thiên ý.(ý trời)

Những lời này, cũng có ẩn ý tranh đấu lần này, nếu Thông Thiên Giáo Chủ không đến, có thể đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn hạ uy phong Xiển Giáo.

Chuẩn Đề đạo nhân nghe ra ý tứ của Tiếp Dẫn đạo nhân, lộ vẻ kỳ quái, hỏi:

- Thông Thiên đạo hữu, Triệt Giáo ngươi đối địch với Xiển Giáo, Tây Phương Giáo ta tranh đấu với Xiển Giáo, không can hệ với ngươi, đối với quý giáo cũng có trăm lợi mà không có hại, hôm nay ngươi vì sao lại trợ giúp Xiển Giáo?

Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói:

- Tây Phương Giáo tính kế rất tốt! Môn hạ Kim Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên của ta hiện giờ ở đâu? Nghe nói ngươi gần đây thi diệu kế, cưỡng bức dụ dỗ, mua chuộc lòng người, hoặc bắt buộc, hoặc hấp dẫn, lại muốn thu nạp môn nhân của ta! Làm sao lại không liên can tới ta?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được Triệt Giáo cũng có không ít tinh anh bị Tây Phương Giáo mê hoặc, trong lòng âm thầm tính toán, đối với dã tâm của Tây Phương Giáo càng cảnh giác hơn.

Chỉ thấy Thông Thiên Giáo Chủ nghiêm mặt nói:

- Hôm nay cho dù không có việc của môn nhân kia, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn! Ta có cùng nguồn gốc với hai vị sư huynh, bây giờ mặc dù có số mệnh tranh đấu cùng nhị sư huynh, nhưng cuối cùng là chuyện trong nhà, khác với ngoại nhân các ngươi. Hai người các ngươi đánh hắn không phải giống như đánh ta sao?

Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi chấn động, ánh mắt lấp lánh, cũng không biết trong lòng nghĩ gì.

Lúc này, chợt nghe từ chân trời truyền đến tiếng cười dài:

- Nói rất hay! Lời ấy của tam đệ rất hay!

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn nghe được thanh âm này, không hẹn mà cùng chấn động: Bát Cảnh Cung thánh nhân- Lão Tử!

Thanh âm ở chân trời chưa dứt, phía trước đã xuất hiện một vị lão đạo râu tóc bạc trắng, đạp hư không chậm rãi đi tới, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ vừa thấy lão đạo này, nhất tề chắp tay:


- Đại sư huynh!

Lão Tử còn thi lễ, liếc nhìn Thông Thiên Giáo Chủ tỏ ý khen ngợi, nói:

- Tam sư đệ hôm nay có thể nói như vậy. Không uổng ba huynh đệ đồng môn học nghệ một hồi ở Tử Tiêu Cung.

Tây Phương Giáo nhị thánh lại âm thầm kinh hãi, Lão Tử là Đại sư huynh của Nguyên Thủy và Thông Thiên, thực lực thâm sâu khôn lường. Nếu lúc này sư huynh đệ ba người liên thủ. Thái Cực đồ thêm Bàn Cổ phiên lại thêm Tru Tiên tứ kiếm, hai người mình chẳng những chắc chắn thất bại, chỉ sợ còn phải ăn đòn đau mà về. Chẳng qua, thân thể thánh nhân là bất diệt, cho dù tiên thiên chí bảo, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo thành trở ngại nhất định, hoặc là khiến cho lực lượng bị tổn thương trong thời gian, cuối cùng không thể lấy đi tánh mạng này. Cho nên thắng bại của cuộc chiến thánh nhân quan trọng nhất không phải sinh tử mà là ở thể diện.

Lão Tử nói với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề:

- Nhị vị giáo chủ mưu tính sâu xa, thực khiến người ta bội phục. Chẳng qua, mọi việc tự có định số. Mặc dù hai vị là Hỗn Nguyên thánh nhân, cũng không thể cường trì (mạnh mẽ sắp đặt). Sát kiếp phong thần lần này, nếu hai vị nguyện an phận ở một chỗ, tự có khả năng bảo vệ chu toàn môn hạ, nếu có lòng tranh giành trung thổ, mạnh mẽ chiếm đoạt, chỉ sợ môn nhân đều không thoát khỏi bảng tai ách. Hôm nay hai người các ngươi bại cục đã định, bần đạo cũng không ỷ nhiều hiếp ít, nhị vị đi thôi. Nếu như ngày sau niệm ấy (ý nghĩ ấy) không dứt, ngày đó tự có nhân quả.

Nói xong, cũng không đợi Tây Phương Giáo nhị thánh trả lời, trong tay xuất hiện Thái Cực đồ, tế (sử dụng (pháp bảo))về phía hai người.

Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân không ngờ Lão Từ vừa nói dứt lại đột nhiên ra tay, đợi đến khi đề phòng, đã bị Thái Cực đồ cuốn vào trong. Trên Thái Cực đồ đột nhiên bay ra một đạo kim kiều (một cây cầu vàng), mang Tây Phương nhị thánh nhanh chóng lan tràn về phía xa. Nhị thánh vội vàng tề thi phòng ngự pháp bảo, nhưng vẫn không thể ngăn cản kim kiều lan tràn.

Tiếp Dẫn đạo nhân đột nhiên tỉnh ngộ, Lão Tử tự giữ thân phận, không muốn ba đánh hai, mượn việc đưa hai người rời đi triển khai uy lực của Thái Cực đồ. Chuẩn Đề đạo nhân cũng phản ứng lại, hai người cảm giác kim kiều dưới chân kia gần như là lực lượng không thể kháng cự, không khỏi kinh hãi đối với uy lực của Thái Cực đồ. Trong nháy mắt, kim kiều liền tới không gian phương xa, hóa thành một điểm kim quang, biến mất không thấy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Đại sư huynh, hai người âm thầm xúi giục giáo chúng ta phản nghịch, phá hư đạo Nho chính thống ta, làm sao lại dễ dàng buông tha như vậy? Ít nhất cũng phải khiến cho phản nghịch Nhiên Đăng kia hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), mới giải mối hận trong lòng ta.

Lão Tử thở dài:

- Vừa rồi Tiếp Dẫn đạo nhân nói rất đúng, phúc họa vô môn, duy tâm tự triệu. Tây Phương Giáo có dã tâm, ngươi làm sao có thể liên minh? Có họa hôm nay, cũng là số trời. Khi ngươi bình tĩnh tự xét một lần, nhanh về trong giáo, mau thanh lý những đồ đệ tâm chí khác thường kia đi, để tránh gây chuyện lan tràn, tương lai hối tiếc không kịp!

Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngâm một hồi, cũng không nói nhiều, lập tức cáo từ mà về, trước khi đi, hơi cúi đầu với Thông Thiên Giáo Chủ, xem như tạ ơn trợ giúp hôm nay. Lão Tử hướng Thông Thiên Giáo Chủ mỉm cười vuốt cằm, cũng quay về Bát Cảnh Cung. Lần này Thông Thiên Giáo Chủ đánh bại Tây Phương nhị thánh, lại được Lão Tử tán thưởng và Nguyên Thủy Thiên Tôn chủ động hành lễ, âm thầm tự đắc, càng thêm bội phục toàn bộ đối sách của thiên tử.

Lại nói Nguyên Thủy Thiên Tôn mới về đến Xiển Giáo, chợt nghe được một tin tức không tốt: Có một bộ phận môn nhân đã lặng lẽ rời Ngọc Hư Cung, đi về hướng Tây Phương Giáo. Những môn nhân này, phần lớn là người ủng hộ khi nghe Nhiên Đăng đạo nhân giảng đạo. Khiến cho Nguyên Thủy Thiên Tôn căm tức, là trong mười hai kim tiên truyền nhân của mình, Cụ Lưu Tôn lại cũng thuộc về: "Nhiên Đăng nhất đảng!"

Chẳng qua Cụ Lưu Tôn cũng không như các môn nhân bình thường khác lặng yên rời đi, mà quỳ trước đài bát quái, chờ Nguyên Thủy Thiên Tôn xử lý.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đệ tử đích truyền do chính tay mình dạy dỗ này, trong mắt xuất hiện hàn quang nhàn nhạt, hỏi:

- Cụ Lưu Tôn, ngươi đã quyết định rồi?

Cụ Lưu Tôn gật gật đầu, quỳ rạp trên đất:


- Đệ tử trời sinh tính ngu dốt, đạo tâm không vững, không thể tìm hiểu được đạo trong lời nói của sư tôn, ngược lại bị ngoại đạo mê hoặc, không thể tự kìm chế, vẫn xin sư tôn trách phạt.

Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc mặt âm trầm, lại hỏi một câu:

- Ngươi thật muốn phá giáo mà đi tu luyện đạo của Tây Phương Giáo kia?

Cụ Lưu Tôn nói:

- Tâm giả vạn pháp chi căn bản, nhất thiết chư pháp duy tâm sở sinh. Thực ra đệ tử không cố ý cầu loại đạo nào, mà tùy tâm. Tâm đã cầu ngoại, cuối cùng không còn đường nào khác.

Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn sát khí vừa hiện, Cụ Lưu Tôn chỉ cảm thấy toàn thân như có thiên quân trọng (1 quân = 30 cân, thiên quân trọng 30000 cân), cũng không dám vận tiên lực, nhắm mắt chờ chết. Đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử và môn nhân ngày thường quan hệ thân thiết cùng Cụ Lưu Tôn thấy tình thế không ổn, vội vàng quỳ xuống xin tha.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Cụ Lưu Tôn nằm ở dưới đất không nhúc nhích, ánh mắt liên tục thay đổi, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài:

- Ngươi đi đi, lần này phá giáo xuất môn, cả đời không được bước vào Côn Lôn nửa bước.

Cụ Lưu Tôn không dùng tiên lực, dập đầu thật mạnh, đến khi trên trán xuất huyết, nói:

- Cuộc đời này của đệ tử sẽ toàn tâm tu đạo, không còn nhiễm tranh đấu gì nữa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn quay người đi:

- Ngươi không còn là môn hạ đệ tử của ta, ta chịu không nổi lễ này, nhanh nhanh rời đi thôi!

Cụ Lưu Tôn không nhiều lời, lạy hết chín lạy, lại lặng lẽ chắp tay hành lễ với đám người Quảng Thành Tử, rồi mới rời khỏi Ngọc Hư Cung.

Thật lâu sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới xoay người lại, trên mặt lại khôi phục vẻ thâm trầm và bình tĩnh như ngày xưa, lệnh các môn nhân quay về động phủ tĩnh tâm, để tránh ngoại đạo quấy nhiễu, lại an bài Hoàng Long chân nhân xử lý hậu sự của Đạo Hành Thiên Tôn cho thỏa đáng. Cuối cùng, Nguyên Thủy Thiên Tôn ban cho Dương Tiễn ba viên Quy Nguyên Định Thần đan, đạo thư một quyển, lệnh quay về Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động tìm hiểu, mỗi tháng một lần đi Ngọc Hư Cung lắng nghe dạy dỗ.

Trải qua chuyện này, Xiển Giáo và Tây Phương Giáo chính thức trở mặt, mà Xiển Giáo bị tổn thất cũng tương đối thảm trọng. Chính Nhiên Đăng đạo nhân, Cụ Lưu Tôn là đại biểu các môn nhân phá giáo mà đi tìm nơi nương tựa Tây Phương Giáo.

Trong mười hai kim tiên, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất chân nhân, Linh Bảo đại pháp sư cùng Đạo Hành Thiên Tôn đã chết, Cụ Lưu Tôn bỏ đi, chỉ còn lại bảy người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thanh Hư Đạo Đức chân quân, Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn. Huyền tiên duy nhất là Nhiên Đăng đạo nhân cũng phản bội mà đi, cũng may trước mắt có được Dương Tiễn khối lương tài mỹ ngọc này, rất có khả năng trở thành huyền tiên hơn hẳn Nhiên Đăng đạo nhân. Mặt khác, cũng giữ lại được những tinh anh như là Nam Cực Tiên Ông, Vân Trung Tử, mà thiên giới cũng thường xuyên truyền đến ý tốt, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy rằng cáu giận, nhưng hùng tâm vẫn như cũ không giảm.

Nếu như Nguyên Thủy Thiên Tôn biết trong giáo chúng có ba nhân tố bất ổn là Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù, mà trong lòng Dương Tiễn lại vẫn canh cánh việc của Vân Hoa tiên tử năm đó, chỉ sợ liền không thể bảo trì bình tĩnh như vậy. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Hiện giờ Tây Phương Giáo tiếp nhận Nhiên Đăng đạo nhân, Cụ Lưu Tôn và các tiên Xiển Giáo, lại "Độ hóa" được ba gã kim tiên của Triệt Giáo là Kim Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên cùng bộ phận môn nhân, hơn nữa vốn còn sót lại Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương, Quân Đồ Lợi Minh Vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Kiền Đạt Bà, Già Lâu La thanh thế và thực lực cực lớn, mơ hồ cùng hai giáo Xiển Triệt hình thành thế chân vạc.

Chuẩn Đề đạo nhân và Tiếp Dẫn đạo nhân nhớ tới ngày trước Tiêu Dao Tử đoán chắc đại thế hưng thịnh ngày sau, trong lòng càng tin tưởng không chút nghi ngờ, càng quyết tâm cùng hai giáo tranh hùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận