Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Tây Kỳ.

Cơ Phát cùng Khương Tử Nha, Phong Liêm, Dương Nhâm đang đi tham quan Bí Binh Đường.

Dương Nhâm cầm lấy một thanh trường kiếm ở trên giá binh khí, hai tay đưa cho Cơ Phát. Cơ Phát nhìn kiếm thanh kiếm, ý bảo Khương Tử Nha lấy thanh đồng kiếm chém thử, kết quả mới chém hai lần, thanh đồng kiếm kia "tranh" một tiếng, gãy làm hai, rơi xuống trên mặt đất phát ra một âm thanh.

Cơ Phát cười ha hả như lấy được chí bảo, nhìn cương kiếm trong tay, yêu thích không muốn rời. : TruyệnFULL.vn

Phong Liêm đứng ở một bên khen thầm trong lòng: "Thật là một thanh thần binh lợi khí tốt! Kiếm này lợi hại vô cùng, mặc dù so với tiên gia binh khí thì không bằng được, nhưng cũng có thể coi là nhân gian đệ nhất. Huống chi tiên gia binh khí cần tu chân hỏa cùng tài liệu vô cùng quý hiếm, luyện chế hết sức khó khăn. Mà Dương đại phu hiến bí pháp có thể dễ dàng áp dụng, rất nhanh chóng luyện chế ra thứ có phẩm chất như tinh cương, thực khiến cho mọi người khâm phục!"

Dương Nhâm thản nhiên liếc mắt nhìn Phong Liêm, cũng không đáp lời. Hắn cùng với Phong Liêm luôn có chút bất hòa. Nguyên nhân chính là Phong Liêm năm đó khi chiêu hàng đã "sỉ nhục". Mặc dù hiện tại đều cùng là thần tử, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy mất mặt. Đối với Cơ Phát mà nói chỉ cần hai ngưoiừ không đem chuyện riêng này ảnh hưởng tới công việc chung, còn việc có chút mâu thuẫn nhỏ, kiềm chế lẫn nhau đối với hắn mà nói lại có chỗ tốt. Cho nên bình thường nhiều nhất cũng chỉ khuyên can hai người vài câu.

Cơ Phát nghĩ đến một chuyện đột nhiên hỏi: "Dương khanh, bí pháp này chính là lấy từ Đại Thương Thần Binh Phường? Nói như vậy chẳng lẽ Đại Thương cũng có nhiều thần binh như thế này?"

Nếu là như vậy thì cho dù mấy tháng tới hắn liên tiếp làm ra nhiều binh khí cũng không thể nào so sánh với Đại Thương đã dự trữ bao năm?

Dương Nhâm biết tâm tư Cơ Phát liền cười nói: "Đại vương đừng vội lo lắng. Đại thương bất quá chỉ có bách luyện cương pháp mà thôi. Nãi thủ tinh thiết cũng chỉ có hơn trăm hỏa, theo suy đoán thì rất nhẹ mà cân lượng không giảm, tinh thiết cũng như vậy. Nhưng mà pháp tu này phải rèn đi rèn lại nhiều lần, rất tốn thời gian cho nên sản lượng của Đại Thương vốn không cao, phần lớn đem tinh thiết này dùng cho đám cung kỵ tinh nhuệ ở phía trên. Lần trước ở Kim Kê Lĩnh, tinh nhuệ cung kỵ sở di phá được giáp tiễn chính là nhờ nó. Mà hiện giờ ta đã nhiều lần thí nghiệm bí pháp này, bách luyện cương pháp biến hợp chất giản đơn thành hợp chất phức tạp, gọi là quán cương pháp. Phương pháp này rất bí mật, cả thiên hạ chỉ có một mình ta biết được. Tóm lược phương pháp này dùng nhu thiết cùng với kim loại trộn lẫn vào với nhau trong một thời gian, đậy lại rồi luyện. Khiến cho chúng dung nhập vào nhau nên gọi là quán cương. Phương pháp này so với bách luyện phương pháp thì đơn giản hơn rất nhiều nhưng tốc độ lại nhanh hơn gấp trăm lần, nhanh chóng ứng dụng rộng rãi. Lần này ngoại trừ thanh cương kiếm, còn có các tinh thiết loan đoan cùng áo giáp cùng đủ loại mọi kỳ giới khác đều là dùng phương pháp quán cương pháp chế thành. Hạ thần cam đoan chỉ cần có thể có đủ tài lực, sẽ nhanh chóng đem nó nhanh chóng đem trang bị này thành trang bị thông dụng trong quân đội. Sản lượng hơn xa sản lượng mấy năm của Đại Thương cộng lại!"

Cơ Phát lại đi xem xét một ít "Thần binh", quả nhiên thật sự sâu sắc, vượt qua trang bị hiện tại trong quân, uy lực to lớn còn hơn xa sự tưởng tượng của hắn, nhất thời không ngớt lời khen.

Dương Nhâm hành lễ nói: "Quân giới này phần lớn là bí mật gia truyền của hạ thần nghiên cứu ra, uy lực của nó còn hơn xa Đại Thương Thần Binh Phường! Nếu có thể ứng dụng vào trong chiến tranh, nhất định có thể lập tức khắc địch. Hạ thần nhận được ơn tri ngộ của Đại vương, hiện giờ chỉ mong có thể mang tất cả sở học ra giúp Đại vương thành nghiệp lớn!"

Cơ Phát gật gật đầu, lại nhìn bốn phía một phen. Bởi vì Dương Nhâm đưa ra vũ khí mới cần một lượng lớn tiền, vượt qua quân phí dự toán. Lúc đó hắn cũng từng do dự, lo lắng không thôi. Sau cùng cũng quyết định đầu tư tiền sản xuất hàng mẫu, xem hiệu quả như thế nào, nếu như đáng giá thì sẽ đầu tư, không tiếc tiền vốn mà duy trì. Nếu như hiệu quả không được như ý thì sẽ từ bỏ, tránh hao phí nhân công và tài lực. Thực tế đã chứng minh hiệu quả của vũ khí này còn hơn cả dự kiến của Cơ Phát. Nếu ứng dụng vào chiến tranh, tất mọi việc sẽ thuận lợi. Lúc này mới hạ quyết tâm, dốc toàn bộ ngân khố, cũng nghĩ cách gom góp mọi khoản tiền, cố gắng chế tạo vũ khí mới.

Hiện giờ Đông, Nam, Tây ba lộ chư hầu đã nói rõ sẽ tương trợ. Đối với Đại Thương hình thành thế vây quanh. Chỉ cần Tây Kỳ có thể có được vũ khí cường đại, nhất định có thể một đường tiêu diệt quân Thương, tiến nhập triều ca. Hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua của bản thân.

Cơ Phát càng nghĩ càng cao hứng, bật thốt: "Có thần binh này, việc phá Thương diệt Trụ đã ở trong tầm tay! Dương khanh lập được kỳ công, ngày sau nhất định sẽ được hậu đãi!"


Dương Nhâm chạy nhanh tới tạ ơn. Lúc này Phong Liêm cũng là "phản đối" một câu: "Chủ thượng lời ấy sai rồi! Thần binh này tuy rằng có đột phá tuyệt vời. Nhưng muốn nói có thể phá Thương diệt Trụ thì vẫn là lời nói vô căn cứ. Theo ta thấy, cho dù thần binh này có thể sản xuất số lượng lớn để trang bị cho quân ta, cũng không thể hơn được Đại Thương. Nếu lúc này tùy tiện khởi sự, chỉ sợ cơ hội thắng không có đến một phần."

Dương Nhậm giận dữ quát: "Phong Liêm! Thần binh này chính Đại Vương tự mình thử nghiệm. Ngươi như thế nào lại chê bai gièm pha hạ thấp uy tín của ta. Cuối cùng ngươi có rắp tâm gì? Hôm nay nếu không nói rõ nguyên cớ, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng!"

Cơ Phát từng có trận đại bại ở Kim Kê Lĩnh giáo huấn, cũng biết phải cẩn thận rất nhiều. Hắn biết Phong Liêm xưa nay nhiều mưu kế. Nếu đã ngắt lời ắt hẳn phải có căn cứ, tất có đạo lý. Lập tức khách khí hỏi: "Thỉnh tiên sinh giải thích."

Phong Liêm mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Nếu lấy phương pháp thông thường mà nói, dựa vào thần binh lơi khí, hơn nữa Khương Thừa tướng hùng tài thao lược cùng tinh binh của Tây Chu ta thì việc đánh bại Đại Thương cũng có tám phần thắng. Chẳng qua… …"

Cơ phát vừa nghe có tám phần chắc thắng, trong lòng vui sướng, vội vàng hỏi.

"Trận chiến lần trước ở Kim Kê Lĩnh, Thương quân lấy cung kỵ binh chiến thắng vì đánh bất ngờ, làm trọng kỵ của quân ta tổn hại vô số, đó là dựa vào thần binh lợi khí. Trong binh gia, thắng bại là chuyện thường. Trận chiến này mặc dù quân ta bại, nhưng vẫn có thể tái chiến. Nhưng cái làm chúng ta phải lui về Tây Kỳ lại không phải là điều thông thường trong binh gia mà chính là… … Tiên nhân! Đây mới là mấu chốt thắng bại của cuộc chiến!" Nói xong Phong Liêm lắc đầu thở dài nói: "Ta cũng là người tu luyện, tự biết cảnh giới tu vi của tiên nhân. Tiên nhân chia ra làm chân tiên, kim tiên, huyền tiên tam đẳng. Trong đó huyền tiên là cường đại nhất. Quân ta có chư tiên của Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo trợ giúp, mà Triệt Giáo lại giúp Đại Thương. Triệt Giáo kia tinh anh thật nhiều, có gần mười huyền tiên. Mà Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo cộng lại cũng không bằng con số này, cảnh giới thấp hơn cho nên khó có thể địch lại."

Cơ Phát cả kinh nói: "Huyền tiên thật lợi hại như thế sao?"

Dương Nhậm không phải là người tu luyện, vẻ mặt mơ hồ. Khương Tử Nha trong lòng lại biết rõ ràng: Trận chiến Kim Kê Lĩnh, Triệu Công Minh lấy kỳ bảo ngũ sắc hào quang đánh quần tiên. Trong đó Lục Áp cùng Huyền Cơ Chân Nhân đều có tu vi huyền tiên, quả thực ít người có thể làm được. Tiếp theo đó Tam Tiêu nương nương của Tam Tiên Đảo sử dụng Cửu khúc Hoàng Hà trận vây khốn Xiển Giáo kim tiên. Cuối cùng phải có thánh nhân ra mặt mới khiến chư tiên thoát hiểm. Thực lực Triệt Giáo ở trên xa Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo. Mà hiện giờ Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo lại không bằng mặt, chỉ sợ lại càng khó địch lại Triệt Giáo.

Phong Liêm lại nói: "Huyền tiên đã cao. Nhưng lại còn có Hỗn Nguyên thánh nhân mang theo đại thần thông có thể hủy thiên diệt địa. Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo có tam đại thánh nhân, còn Triệt Giáo lại chỉ có một vị. Nhìn qua bên ta rất có ưu thế nhưng Thánh nhân xa rời thế tục, sẽ không dễ dàng ra tay. Tuy là tranh đấu cũng có Thánh nhân tham gia, tuy nhiên nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ sẽ tuyệt đối không hướng tiên nhân bình thường ra tay. Cho nên trên thực tế mà nói bên ta đang rơi vào tình thế không thuận lợi."

Khương Tử Nha thấy Phong Liêm phân tích cực kỳ có lý, thở dài nói: "Lời nói của tiên sinh quả thực không sai. Sự thật đúng là như vậy!"

Dương Nhâm vốn đang sắc mặt giận dữ, nghe được Phong Liêm giải thích như thế, mà Khương Tử Nha lại tỏ vẻ đồng ý, lửa giận dần dần mất đi, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Cơ Phát vừa mới rồi còn hùng tâm vạn trượng, lập tức nguội lanh, không cam lòng hỏi một câu: "Theo như lời tiên sinh, thực lực tiên nhân bên Đại Thương hơn xa bên ta?"

Phong Liêm quả quyết nói: "Đây đúng là vấn đề mấu chốt. Nếu không cho dù Dương thầy thuốc có hiến thần binh lợi hai cũng không thể địch lại tiên nhân. Đây là điều không thể tranh cãi. Kỳ nhân dị sĩ của Đại Thương nhiều không đếm xuể, nếu như đối địch quân ta khó có phần thắng, trừ phi… …"

Cơ Phát thấy bộ dáng này của Phong Liêm, dường như còn hy vọng, liền vội vàng hỏi: "Trừ phi như thế nào? Thỉnh tiên sinh dạy ta!"


Phong Liêm nghiêm mặt nói ra một hồi lý luận, Cơ Phát nghe được hai mắt sáng lên, ngay cả Dương Nhâm cùng Khương Tử Nha cũng âm thầm gật đầu.

Kế hoạch của Phong Liêm là: nghĩ cách khiến cho tiên nhân cùng thánh nhân của song phương hứa hẹn chấp thuận không tham đến trận chiến của nhân giới. Sau đó kêu gọi các lộ chư hầu toàn lực hướng Đại Thương phát động công kích. Dựa vào thần binh do Dương Nhâm công kích, hơn nữa Bí Binh Đường cũng có rất nhiều quân giới tiên tiến khác, tất nhiên sẽ thắng vì đánh bất ngờ, đem Đại Thương đánh tan.

Dương Nhâm thấy Phong Liêm khẳng định uy lực vũ khí của mình, cũng không cố ý gây bất hòa với hắn, đưa ra vài ý kiến bổ xung. Đại Thương có nhiều kỳ nhân dị sĩ, hơn xa Tây Chu. Lần nầy không chỉ cấm tiên nhân tham gia mà còn phải cấm sử dụng tất cả đạo pháp tiên thuật ở trong chiến tranh. Nếu quả thực như thế, với uy lực vũ khí mới của Tây Chu, hơn nữa lại còn có ba đường đại quân vây kín, Đại Thương tất bại không phải nghi ngờ.

Cơ Phát càng nghe càng thấy đúng. Chỉ cần có thể loại đi chỗ dựa lớn nhất sau lưng Đại Thương ---tiên nhân---trên chiến trường không có sử dụng đạo thuận "quấy nhiễu", bằng vào lực lượng quân sự hiện có của Tây Chu cũng nắm chắc phần thắng.

Khương Tử Nha cảm thấy phân tích của Dương Nhâm cùng Phong Liêm có lý, nhưng đồng thời cũng đưa ra nghi vấn trong lòng mình: Như thế nào mới có thể biến ý tưởng này thânhf sự thật? Cho dù hắn đến thuyết phục sư tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn, khiến cho Xiển Giáo đồng ý, rồi sau đó nghĩ cách khiến cho Tây Phương Giáo đứng đằng sau Tây Chu cũng tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà Thông Thiên giáo chủ của Triệt Giáo sẽ phải giải quyết thế nào? Thiên tử Đại Thương như thế nào đáp ứng?

Phong Liêm gật đầu nói: "Khương Thừa tướng đưa ra đúng mấu chốt vấn đề. Việc này còn phiền Khương Thừa tướng tới Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung một chuyến, thỉnh thánh nhân quý giáo nghĩ cách, liên hợp chư thánh đạt thành thỏa thuận, khiến cho Triệt Giáo cũng phải đáp ứng. Nếu có thể khiến cho chư vị thánh nhân cùng đồng ý, cấm tiên nhânm thần thánh tham dự lần nhân giới chi chiến này, cũng cấm dùng đạo thuật trong chiến tranh, như vậy bên ta ít nhất cũng có tám phần thắng."

Dương Nhâm đột nhiên như chợt nhớ đến cái gì đó, liền nói: "Đại Thương lần trước ở Kim Kê Lĩnh đánh bại quân ta, cung kỵ binh này uy lực kinh người, cơ hồ không thể chiến thắng. Cho nên Đại Thương cũng có sự tự mãn, cho rằng cho dù không dựa vào đạo thuật tiên nhân cũng có thể dễ dàng chiến thắng quân ta. Đại vương có thể dùng diệu kế làm như mình không có chọn lựa nào khác, đối với bên ngoài tỏ vẻ được ăn cả ngã về không, không thể không theo xu thế, hướng Đại Thương hạ chiến thư. Trong thư có thể nói lần này Cao Hữu Kiền thi triển độc thuật làm hại cho dân chúng vô tội của Tây Kỳ, lại nói rõ nhân giới chi chiến dựa vào nhân lực quyết đấu, không được dựa vào tiên nhân, không được thi triển đạo thuật."

Phong Liêm nhanh trí bổ sung: "lời Thượng đại phu thật có lý. Cùng lúc đó Đại vương lại mua chuộc đại thần trong triều, lợi dụng sự xem thường, sự tự mãn của Đại Thương xúi giục thiên tử đáp ứng việc này. Một khi thiên tử đáp ứng, quân ta đại pháp thần uy, một đường công phá năm quan, tiến quân thần tốc hội họp với ba đại quân thắng tới Triều Ca. Cho dù thiên tử lúc đó muốn đổi ý, nhưng có chư vị thần thánh làm chứng cũng không thể nuốt lời."

" Hảo một cái diệu kế. Hai vị khanh gia thật sự là trợ tá đắc lực của cô vương!" Cơ Phát nghe được trong lòng vui mừng, đưa mắt nhìn Khương Tử Nha, lại nói thêm một câu: "Có Tướng phụ cùng hai vị khanh gia, thiên hạ có thể bình định được!"

Khương Tử Nha nghe thấy kế này trong lòng thầm khen: "Nếu thật có thể như Phong Liêm cùng Dương Nhâm tính kế, Tây Chu có cơ hội thắng thật lớn, chiến thắng đã ở trong tầm tay."

Cơ Phát cười nói: "Tướng phụ, kế này đã thành, còn phải phiền người tới Côn Luân một chuyến, hướng thánh nhân bẩm báo. Cố gắng thúc đẩy kế này thành công. Tương lai nếu ta lấy được thiên hạ, đăng cơ đế vị, sẽ đem quý giáo phát triển, lệnh cho vạn người theo!"

Khương Tử Nha vui mừng gật đầu nói: "Vi thần vì đại vương cống hiến, sẽ nhanh chóng đi tới Côn Lôn Sơn."

"Tướng phụ vất vả nhiều." Cơ Phát lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lại nhìn Dương Nhâm nói: "Dương Khanh, lúc trước ta đối với thần binh còn có chút do dự, thực là không đúng. Thậm chí còn làm trễ nải thời gian quý báu. Hiện giờ ta quyết định đầu tư, toàn lực sản xuất, không biết bao lâu có thể trang bị cho đại quân?"


Dương Nhâm trầm ngâm nói: "Đại Thương Thần Binh Phường có một loại dây chuyền sản xuất, có thể thể đẩy nhanh tốc độ sản xuất. Quân ta cũng có thể dùng. Chỉ cần có đủ tài lực, nhân lực, có thể trong mấy tháng ngắn ngủi sản xuất ra một số lượng thần binh. Nhưng trước mắt quặng sắt kia là có hạn, nếu phải trang bị cho toàn bộ quân đội, chỉ sợ… …"

Phong Liêm hơi trầm ngâm nói: "Không có việc gì. Đại vương cũng không định trang bị cho toàn quân. Bí Binh Đường vùng Trung Nguyên vốn có không ít trang bị, hơn xa trang bị quân sự bình thường, đều có thể lấy ra dùng trong quân đội. Sau đó đem thần binh chúng ta tạo ra phân phát lần lượt cho các binh chủng cần thiết, có thể làm tăng lực chiến đấu lên. Kỳ thật quân đội Đại Thương cũng làm như thế. Cũng chỉ có Phá giáp tiễn kia sử dụng tinh cương mà thôi. Đại vương lại thiết kế một chi tinh nhuệ quân sử dụng thần binh sáo trang hạng nặng, trong lúc mấu chốt của chiến sự có thể tạo thành kỳ binh, ngoài ra còn là thân vệ quân bảo hộ an toàn của Đại vương."

Cơ Phát liên tục gật đầu, thầm khen ngợi tài năng của hai người. Có hai người này, vị "Tướng phụ" Khương Tử Nha kia có vẻ lép vế. Khương Tử Nha lúc trước rời bỏ Đại Thương tìm đến nương tựa Tây Kỳ, sau lưng là do thánh nhân bày mưu tính kế. Muốn lợi dụng Tây Kỳ. Khi đó hắn phe cánh chưa đủ, lại có chí lớn cho nên mới tín nhiệm và trọng dụng Khương Tử Nha. Hiện tại đã khác. Hắn đã là Vũ Vương tôn sư, nay lại có Phong Liêm cùng Dương Nhậm, sự trọng dụng và tín nhiệm dần dần hướng tới hai người này, tiến thêm một bước thành lập thế lực chân chính thuộc về Vũ vương hắn. Nhưng trước mắt chiến sự chưa kết thúc, sau lưng Khương Tử Nha lại có chỗ dựa là tiên nhân cũng thánh nhân. Dĩ nhiên là hắn còn muốn lợi dụng, lôi kéo.

Mọi người lại thương nghị một hồi, xem làm thế nào tạo thành thế Cơ Phát không còn lựa chọn nào khác mà bị bắt buộc phải chiến. Đối với đại thần Triều Ca lại chọn chính sách đút lót. Sau khi "tan họp", Phong Liêm cùng Dương Nhâm lại trở lại bộ dáng không thèm nhìn mặt nhâu, ngẫu nhiên đối diện cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói một lời. Cơ Phát dĩ hòa vi quý, giả ý khuyên giải vài câu, lấy lý do trời đã tối nên thiết tiệc chiêu đãi ba người.

Hắn lại không rõ ý nghĩa thực sự khi ánh mắt hai người Phong Liêm cùng Dương Nhâm "giao kích".

Một ngày sau, Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tướng đi tới Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung, được Bạch Hạc Đồng Tử truyền cho tiến vào đại điện bái kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn. Lúc này Quảng Thành Tử cùng Xích Tinh Tử vừa lúc cũng đang ở đại điện nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn dạy bảo. Nam Cực Tiên Ông cũng đứng ở một bên.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mở miệng hỏi: "Tử nha, ngươi hôm nay đến Ngọc Hư Cung có chuyện gì?"

Khương Tử Nha nhanh chóng đem kế hoạch của đám người Phong Liêm nói ra. Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cùng Nam Cực Tiên Ông nghe vậy đều biểu lộ vẻ kinh ngạc: nhân giới chi chiến, cấm tiên nhân cùng đạo thuật?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, trong lòng nhất thời suy tính, sau đó thản nhiên nói: "thật là hảo chủ ý! Không biết thiên kiếp sắp tới, thiên đạo thay đổi, nếu như nhân giới chi chiến như thế nào có thể hóa giải sát kiếp?"

Khương Tử Nha không dám nói gì, chỉ đem việc Cơ Phát hứa hẹn cho "Xiển Giáo độc tôn" nói ra.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được trong lòng vừa động, lại hỏi Tây Phương Giáo ở Tây Kỳ hoạt động như thế nào. Khương Tử Nha theo sự thực trả lời, nói hóa thân Già Lâu La kia đã bị Chuẩn Đề đạo nhân mang đi, Hàng Tam Thế Minh Vương thân trúng kịch độc không rõ, tám chín phần mười là đã độc phát thân vong. Chỉ là gần đây Tây Phương Giáo lại bí mật phái nữ tử Kiền Đạt Bà tới. Nàng là một trong Bát bộ chúng, tướng mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, tinh thông nhạc lý. Cơ Phát thường cùng nàng thảo luận nhạc lý, dường như có ý, mà Kiền Đạt Bà kia thủ đoạn cao minh, khiến cho Cơ Phát si mê, ngay cả chư vị Vương phi cũng xa lánh.

Mỹ nhân kế? Tây Phương Giáo lại sử dụng phương pháp này! Hàn quang trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên, nghĩ tới Cơ Phát hứa hẹn "Độc tôn Xiển Giáo", không khỏi trầm ngâm.

Quảng Thành Tử suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Sư tôn, xin thứ cho đệ tử nói thẳng. Trước mắt giáo ta tuy có thiên giới âm thầm hỗ tợ nhưng thực lực dù sao cũng tổn hại không ít. Hơn nữa ngoại lực cường đại dù sao cũng không phải là lực lượng của chính mình. Hơn nữa giáo ta cùng Tây Phương Giáo là thế nước với lửa. Nếu muốn đánh bại Triệt Giáo….. phần thắng không lớn. Nghe nói thiên tử Đại Thương trọng chấn uy danh, quân dân Đại Thương một lòng. Lần trước lại thi triển kỳ sách, suýt chút nữa không đánh mà thắng, khiến cho Tây Chu suy sụp. Hơn nữa nhân tài dị sĩ đông đảo. Nếu theo lẽ thường mà nói Tây Chu khó có thể địch lại. Như vậy mà nói thì giáo ta đúng là ở thế hạ phong, nếu không nghĩ cách xoay chuyển chỉ sợ….

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ đến thế lực cường đại của Triệt Giáo, lại nghĩ tới lực lượng của nhóm Tiêu Dao Tử, Hình Thiên. Biết lời Quảng Thành Tử là sự thực, hơi hơi vuốt cằm, cũng không có nói gì.

Nam Cực Tiên Ông nói: "Đệ Tử cảm thấy theo như kế của Tử Nha có thể dùng được. Giáo ta đã ứng sát kiếp. Nếu như Tây Chu có thể tiêu diệt Đại Thương, cuối cùng giáo ta được độc tôn, đó là thắng lợi lớn nhất. Vì sao phải cùng Triệt Giáo liều mạng? Chẳng qua nếu y theo kế này, việc ứng kiếp theo lời sư tôn nói có thể tránh được."


Nam Cực Tiên Ông nói như vậy đụng chúng tâm trạng của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thánh nhân có bất diệt chi thân. Cho dù ở trong sát kiếp tranh đấu cũng không bị tổn hại. Cho nên chư thánh quan tâm chính là an nguy của bản giáo cùng tính mạng của môn nhân mà thôi. Hiện nay thiên mệnh tuy hỗn loạn. Nhưng lục thánh ngày đó đã cùng tính ra Tây Kỳ có thánh chủ xuất thế, Chu hưng Thương diệt đã là định số. Cho nên hắn mới ra lệnh cho Khương Tử Nha đi Tây Kỳ, chính là vi mong muốn sau này đại Chu hưng thịnh cũng là lúc Xiển Giáo phất lên.

Hiện giờ mười hai đệ tử đã chết không ít, không thể bảo vệ. Đơn giản là đem toàn bộ tinh lực tranh đoạt vận khí sau này. Nếu Tây Chu đã có kế hoạch diệt Thương, cuối cùng Xiển Giáo độc tôn. Như vậy Xiển Giáo mới là người đạt thắng lợi lớn nhất. Cùng Triệt Giáo, Tây Phương Giáo nhất thời tranh đấu thắng bại cũng không có ý nghĩ gì cả. Nhưng nhân giới chi chiến chính là một bộ phận sát kiếp, như thế nào mới có thể mượn nhân giới chiến tranh để sát kiếp hoàn toàn chấm dứt, làm cho Xiển Giáo trở thành người thắng lợi cuối cùng?

Khương Tử Nha nhớ tới Phong Liêm "vô tình" nhắc nhở hắn vài câu quan trọng. Do dự thật lâu mới mở miệng nói: "Sư tôn. Đệ tử có một lời, không biết có nên nói hay không."

Nguyên Thủy Thiên Tôn có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Khương Tử Nha nói: "Ngươi cứ nói đi."

Khương Tử Nha nói: "Theo lời sư tôn, sát kiếp đơn giản là thiên đạo, trọng liệt, phong thần trở về vị trí cũ. Bên trong nhân giới cũng có không ít người giỏi gian, lần nhân giới đại chiến này tất có vô số tổn hại, có thể bổ sung đủ số cho Phong Thần bảng. Về phần Huyền Đạo tiên nhân thượng bảng chi số… … Sư tôn có thể bày ra tam giáo tiên nhân đại chiến, song song tiến hành. Chiến bất luận thắng bại, không kể sinh tử. Mục đích lớn nhất là đủ số trên thượng bảng chi sổ. Bất kể kết quả trận chiến của tiên nhân do bên nào thắng lợi, nhân giới chi chiến kết thúc, Thương diệt Chu hưng, giáo ta độc tôn. Xiển Giáo chúng ta trở thành người thắng lợi cuối cùng. Đệ tử ngu dốt, lần này nếu có nhỡ mồm, thỉnh sư tôn thứ lỗi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không nghĩ tới tên đệ tử "vô dụng" lại có thể nói ra những lời đáo lý như thế. Hơn nữa đạo lý rõ ràng, nghe xong trong lòng chấn động.

Xích Tinh Tử khen: "Tử nha quả nhiên là có hảo kế! Lấy lý do Huyền Đạo chi chiến ngụy trang, lại âm thầm dựa vào Tây Chu thắng lợi mà thu hoạch toàn thắng! Chẳng qua Tây Chu đại chiến cùng Đại Thương có nắm chắc phần thắng?"

Khương Tử Nha nhớ tới lời phân tích của Phong Liêm bèn nói: "Nếu không thi triển đạo thuật thì có tám phần nắm chắc."

Nguyên Thủy Thiên Tôn năm đó tự mình ta ra là Tây Chu diệt Thương, đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ, thầm nghĩ đây không phải là thiên ý sao?

"Kế này của Tử Nha thật thâm diệu" Nam Cực Tiên Ông gật đầu nói: "Chẳng qua sau lưng Đại Thương là Triệt Giáo đang chiếm thế thượng phong, vị Thông Thiên Thánh Nhân kia chỉ sợ khó lòng đáp ứng. Mong rằng sư tôn cùng Tây Phương Giáo, Bát Cảnh Cung, Hoa Hoàng Cung thánh nhân liên hệ cùng lên tiếng. Chỉ cần ngũ thánh đồng ý phương pháp này, như vậy Triệt Giáo thánh nhân cũng không thể theo ý kiến của bân thân. Huống hồ theo như lời sư đệ Tử Nha, Đại Thương có trận chiến thắng ở Kim Kê Lĩnh, đã có ý khinh địch, tất nhiên sẽ không phản đối kế sách này."

"Tây Phương Giáo?" Nguyên Thủy Thiên Tôn mắt lộ hàn quang. "Ngươi muốn ta thỏa hiệp cùng Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề ?

Nam Cực Tiên Ông nói: "Không sai, sư tôn lần này không chỉ muốn thỏa hiệp, mà còn nghĩ tới Huyền Đạo chi chiến ở tương lai, liên hợp Tây Phương giáo đối kháng Triệt giáo. Song phương thực lực ngang nhau, thương vong tất không tránh khỏi… …cũng đủ ứng với kiếp số… …."

Nguyên Cực Thiên Tôn hiểu được ý tứ của Nam Cực Tiên ông, âm thầm gật đầu nói: "Kế này tuy rằng không thể thực hiện, nhưng không thể không cẩn thận. Tây Phương giáo vừa rồi đã sai Kiền Đạt Bà tới đây, nhất định muốn lợi dụng nữ sắc mê hoặc Cơ Phát, tương lai muốn cùng giáo ta tranh đọat số kiêp, cho nên không thể coi thường. Chi bằng làm cho vị Vũ Vương kia tuân thủ nghiêm ngặt Xiển giáo. Nếu hắn vì nữ sắc, giáo ta ra sức một phen, cho dù thành công, cuối cùng không phải là tiện nghi cho Tây Phương giáo sao? Việc này phải suy nghĩ chu toàn, không thể quá vội vàng được.

Chúng tiên liên tục gật đầu, Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp theo đó trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu cũng không nói gì.

Vài canh giờ sau, Bạch Hạc Đồng Tử khoác trên người một chiếc áo choàng thần bí cùng với Tứ Bất Tướng của Khương Tử Nha rời Ngọc Hư Cung bay xuống núi.

PS: Tối hôm qua tới nơi để linh cữu giúp canh giữ suốt một đêm. Gần giữa trưa mới quay về, buổi chiều vội vàng làm thêm giờ, có chút vội vàng, mong thứ lỗi. Hôm nay vô cùng mệt nhọc, cũng chỉ thức tới canh một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận