Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Tiếp Dẫn đạo nhân thấy chư thánh đều đồng ý đề nghị này, nói:

- Đã như thế, việc nhân giới cứ quyết định như vậy. Về phần tam giáo tranh đấu, Nguyên Thủy, Thông Thiên hai vị đạo hữu có chủ ý gì không?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Tam giáo có nhiều nhân quả gút mắt, nếu mà đơn đả độc đấu, quá mức chậm chạp, thậm chí lại tiếp tục nảy sinh ân oán. Lần này không bằng làm giống như hai quân đối địch, lấy quần chiến, chấm dứt một lượt.

Thông Thiên Giáo Chủ suy nghĩ, gật đầu nói:

- Nếu theo như thế hai giáo liên thủ, giáo ta bị đẩy xuống hạ phong, cho nên khi giáo ta thiết trận phòng ngự. Phải đợi thiết hạ đại trận xong, hai giáo mới được đến phá trận. Nếu cuộc chiến nhân giới chấm dứt, còn chưa phá trận thành công, thì tính là giáo ta thắng lợi; ngược lại, thì tính là nhị giáo các ngươi thắng lợi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tây phương nhị thánh vừa nghe chủ ý này, cảm thấy cũng không tồi, lại nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói thêm:

- Phàm việc gì cũng có nhân quả, lần này tranh đấu cũng chỉ vì hoàn thành nhân quả sát kiếp, nguyên nhân đã như vậy, thì như thế nào không có kết quả cuối cùng? Cuối cùng người nào thắng cuộc chiến này, thì sẽ có được một điểm tốt.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi:

- Đến tột cùng có điểm tốt gì?

Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra nét cười thâm ý và nói ra. Hóa ra, điều kiện của hắn là: nếu tam giáo đều có thể qua được sát kiếp và sau đó giảng dạy giáo lý tại nhân giới, như vậy sau khi cuộc chiến nhân giới kết thúc, giáo nào thắng lợi cuối cùng sẽ được quân vương của nhân giới cho một đặc quyền – lấy danh nghĩa của quân vương đặc biệt cho phép giáo đó dẫn đầu trên thế gian tuyên truyền quảng bá giáo lý, thu nạp tín đồ. Một năm sau mới cho phép các giáo phái còn lại "tiến vào truyền bá" tại nhân giới.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề đạo nhân cũng không ngờ Thông Thiên Giáo Chủ còn chiêu này, nhìn lẫn nhau, âm thầm kinh ngạc. Nguyên Thủy Thiên Tôn lo lắng một trận, hỏi:

- Nhị sư đệ, không biết ngươi sẽ thiết hạ trận gì?

- Đã là tam giáo tranh đấu phạm vào sát giới, tự nhiên là sẽ dùng giáo lực, toàn lực ứng phó. Ta muốn tập trung môn nhân bày ra vạn tiên đại trận, một hồi xem bãn lĩnh của Xiển Giáo và Tây Phương Giáo

Nguyên Thủy Thiên Tôn mặc dù không biết Vạn Tiên Trận này có ảo diệu gì, nhưng nghe thấy Thông Thiên Giáo Chủ nói "Vận dụng giáo lực, toàn lực ứng phó", lại nghe ba chữ "Vạn Tiên Trận". Biết đây tất là một cái đại trận số lượng người tham dự ở mức kinh người.

Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc mắt cùng Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề một cái, bắt đầu nhanh chóng truyền âm trao đổi.

So với sự tức giận nửa thật nửa giả lúc trước, Thông Thiên Giáo Chủ hiện giờ đã hoàn toàn bình tình, hắn đưa ra quyết định này, không phải chỉ là trong phạm vi thương nghị với Trương Tử Tinh trước đó, mà còn là tính toán đã được suy nghĩ lâu ngày. Nếu thiên tử Trụ thành công như kế hoạch. Như vậy "Điểm có lợi" này đúng là thuận lý thành chương, lại còn đạt được những điều kiện ưu đãi mà thiên tử Trụ đã hứa hẹn khi thắng lợi lúc trước, nếu nhân giới chi chiến thất bại, thật sự như tính toán năm đó, Chu hưng Thương diệt, cũng có thể lấy hiệp nghị này cấp cho Triệt Giáo một cơ hội tốt đề phát triển, theo như phương pháp truyền giáo của thiên tử đã nói, tuy rằng chậm so với các giáo trước một năm, nhưng lại có thể nhanh chóng xác lập ưu thế tương đối lớn.

Thông Thiên Giáo Chủ dù sao cũng là người đứng đầu một giáo. Bản thân dẫn dắt hàng nghìn hàng vạn môn nhân. Tuy rằng đã bị Trương Tử Tinh thành công đả động, hỗ trợ Đại Thương nhưng vẫn lo lắng vạn nhất vị thiên tử Đại Thương này nghịch thiên thất bại, Triệt Giáo sẽ lâm vào hoàn cảnh thập phần khó khăn. Hiện giờ mượn cơ hội này đưa ra hiệp nghị, giống như cho Triệt Giáo một cái đường lui. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là trong cuộc chiến tam giáo phải đạt được thắng lợi cuối cùng.

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tây Phương nhị thánh thương nghị một lúc. Mở miệng nói:

- Nhị sư đệ đã có ý này. Hai giáo ta tự nhiên phụng bồi. Chẳng qua. Ngươi với ta tuy là Hỗn Nguyên thánh nhân nhưng cũng có vài đoạn nhân quả chưa xong. Không bằng mượn Vạn tiên đại trận này giải quyết một lượt cho xong.


Thông Thiên Giáo Chủ chấn động. Không thể tưởng được quả thực như thiên tử đã đoán, cuối cùng chính mình phải đối địch với nhiều vị thánh nhân! Tuy rằng đã có tâm lý chuẩn bị nhưng vẫn khó tránh khỏi rung động.

- Ba người các ngươi muốn lấy nhiều khi ít phải không? Nhị sư huynh. Ngươi chớ quên. Lúc trước ngươi một mình độc đấu Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề. Là ai tương trợ ngươi? Hiện giờ ngươi lại liên hợp hai người này đối phó ta! Nếu thế ta cũng mời Đại sư huynh cùng Nữ Oa nương nương. Làm một tràng thánh nhân chi chiến?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Lão Tử trầm ngâm không nói và đôi mi thanh tú đang nhíu chặt của Nữ Oa nương nương. Cười nói:

- Lúc trước ta đã nói qua. Việc này là công tư phân minh. Nhân tình ngươi ngày xưa tương trợ ta. Đợt cho sát kiếp qua đi. Ta sẽ trả lại ngươi. Nếu ngươi có thể mời được nhân thủ tương trợ. Cũng tùy ý ngươi. Nhân số không giới hạn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn xem ra: Đại sư huynh Lão Tử đã chịu lời hứa, sẽ không có khả năng trợ giúp Thông Thiên Giáo Chủ. Nữ Oa nương nương từ trước đến nay chỉ lo thân mình cũng sẽ không tương trợ. Chỉ cần không có thánh nhân tương trợ, còn lại cho dù hàng tỉ người đến cũng chỉ là phí công. Nghĩ lại một chút. Cho dù có Nữ Oa tương trợ, hắn năm đó từng được đại sư huynh Lão Tử hứa hẹn, đến lúc đố lấy ba đối hai hay lấy bốn đối hai, bên ta cũng tất thắng không thể nghi ngờ, càng không nói là tứ thánh địch một.

Thông Thiên Giáo chủ suy nghĩ thật sau, cắn răng nói:

- Cũng được! Ta sẽ lập một Tru Tiên Trận trong Vạn Tiên Trận kia, đến lúc đó tự thân trấn trong trận, không biết lượng sức cùng ba vị thánh nhân tu vi tinh thâm các ngươi đấu một trận!

Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân nghe được bỗn chữ "Tu vi tinh thâm", không khỏi ửng đỏ trên mặt, đem ánh mắt rời đi chỗ khác, coi như không biết. Chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhìn vị sư đệ trong giọng nói có chứa sự khinh miệt cùng tức giận này, dường như không có vẻ gì quan tâm, còn nói:

- Lần này phân làm hai trận đấu, môn nhân đệ tử lấy Vạn Tiên Trận Quyết đấu, lúc ấy thánh nhân lấy Tru Tiên Trận đánh nhau. Nếu cuộc chiến nhân giới chấm dứt, hai trận đều không phá, liền tính Triệt Giáo ngươi thắng lợi, được truyền giáo trước một năm, nếu là phá được một trận, còn có một trận chưa phá, coi như ngang tay, kỳ hạn một năm bị phế bỏ, không còn liên quan gì; nếu là, hai trận đều bị phá, ngươi sẽ làm như thế nào?

Thông Thiên Giáo Chủ thầm nghĩ Vạn Tiên Trận tập hợp lực lượng của hơn mười vạn Triệt Giáo môn nhân, tổng hợp lại thực lực còn trên hai giáo liên thủ. Rất có cơ hội thắng, mà theo thiên tử mưu tính Tru Tiên Trận, cũng vẫn chưa hết hy vọng, còn nữa, cho dù không thể thắng lợi, chỉ cần kéo dài tới khi cuộc chiến nhân giới chấm dứt, thì xem như Triệt Giáo thắng lợi.

- Nếu hai trận đều bị phá, việc lập giáo nơi nhân giới, thì lúc đó tùy nhân giới quân vương quyết định, ta tuyệt không can thiệp!

Thông Thiên Giáo Chủ trả lời câu này thập phần xảo diệu, cũng mưu tính nhân giới của Xiển Giáo không hề có sai biệt, cho dù là bại hai trận, đến lúc đó chỉ cần cuộc chiến nhân giới Đại Thương có thể thắng lợi. "Nhân giới quân vương quyết định" còn không phải là lợi lớn cho Triệt Giáo?

Chẳng qua, điều này quan hệ đến danh vọng mặt mũi Triệt Giáo, lại bao hàm vô số nhân quả bên trong, không chỉ có cùng một nhịp thở với sát kiếp, chỉ sợ cùng số mệnh Triệt Giáo sau này cũng có liên hệ, cho nên chi bằng toàn lực ứng phó, không thể buông lỏng.

Lão Tử dường như luôn suy nghĩ cái gì, thấy lời ấy của song phương, vuốt cằm nói:

- Nếu buốn người các ngươi đã đạt thành hiệp định chung, thì định hiệp nghị này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn bỏ thêm một câu:

- Hôm nay hiệp nghị này thuận theo thiên ý, sát kiếp đại thế, nếu có gì vi phạm, sẽ bị các thánh nhân còn lại liên thủ ngăn chặn, chư vị đạo hữu nghĩ như thế nào?

Thông Thiên Giáo Chủ hừ lạnh nói:

- Chính là như thế! Chẳng qua y theo ước định này. Nếu hai giáo là người thắng lợi, dẫn đầu lập giáo cũng chỉ có thể một nhà mà thôi, không biết là nhà nào?


Trong lời ấy của Thông Thiên Giáo Chủ rõ ràng có thâm ý, đây cũng là vấn đề Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo phải đối mặt. Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tiếp Dẫn đạo nhân liếc nhau, cười nói:

- Việc này không nhọc sư đệ lo lắng, đến lúc đó sẽ có thương nghị.

Bề ngoài hai người mặc dù thoải mái. Trong lòng thì lại đang ngầm tính toán. Sau khi Thông Thiên Giáo Chủ một lời điểm trúng chỗ yếu hại, cũng không nhiều lời, mà bắt đầu thương thảo công việc bày trận cùng phá trận. Bày trận cùng phá trận đều cần thời gian, phương thức cũng cần được thương thảo, mà Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo cũng đồng dạng cần thời gian điều chỉnh. Bất quá cuộc chiến nhân giới cũng không phải là trong thời gian ngắn có khả năng chấm dứt, cho nên song phương tiếp tục triển khai đàm phán.

Lại nói Lục Áp hoảng sợ cắm đầu cắm cổ, bất kể đường đi, liều mạng chạy trốn, trong lòng đối với phu phụ Trương Tử Tinh thống hận tột đỉnh, Nhật Diệu trượng có ba lượt cơ hội, năm đó đã dùng hai lần. Đây là lần cuối cùng, mặc dù thoát không bị thăng thiên, Nhật Diệu trượng cũng hoàn toàn bị hủy diệt. Pháp bảo này đối với hắn mà nói, còn có tương đối nhiều kỷ niệm, hiện giờ vì chạy trốn mà phải dùng con bài bảo mệnh cuối cùng này, tất nhiên là vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Tính ra, pháp bảo của hắn đều rơi vào tay Tiêu Dao Tử, lần trước khi ở Vũ Di Sơn Trảm Tiên Phi Đao trong tay còn suýt bị hủy, thực là hận thù khó thể hóa giải.

Lục Áp chạy trốn một mạch, cảm ứng được Tiêu Dao Tử không đuổi theo phía sau, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thả chậm thân hình, lúc này hai phân thân của hắn bị giết, nguyên khí tất nhiên là chịu tổn hại to lớn. Đi được một đoan, phía trước bỗng nhiên có thanh âm truyền đến:

- Đây không phải là Lục đạo hữu sao? Sao lại chật vật như thế?

Lục Áp âm thầm cảnh giác, nhìn phía trước xuất hiện hai người, mới tỏ vẻ thoải mái nói:

- Hóa ra là hai vị đạo hữu!

Người tới chính là Huyền Cơ Chân Nhân cùng Thái Vi Chân Nhân, Lục Áp biết thân phận Huyền Cơ Chân Nhân, tâm niệm vừa chuyển, mới đem cuộc chiến với Tiêu Dao Tử vừa nãy nói ra. Huyền Cơ Chân Nhân nghe nói Tiêu Dao Tử cùng Tam Tiêu thân thể đều là vô thượng ma thể. Trong mắt không khỏi lộ ra hàn quang. Thái Vi Chân Nhân bị "Môn hạ" Băng Tuyết của Tiêu Dao Tử làm bị thương nặng, Huyền Hoàng Lệnh, Thất Tinh Trạc mặc dù đã được chữa trị, nhưng công hiệu lại giảm mạnh, tất nhiền là thống hận không thôi. Tiêu Dao Tửu nghiễm nhiên lại thành kẻ địch chung của ba đại huyền tiên.

Hiện giờ thế gian, đã sớm không còn nhớ cuộc đại chiến năm đó giữa yêu ma hay là đại chiến của Hoàng Đế với Xi Vưu, khái niệm ma thần tộc ở nhân giới đã phai nhạt cực độ. Cho dù là tiên nhân, đối với ma thần tộc đã sớm xuống dốc cũng không có cảm giác gì, dường như, nếu so sánh, còn không được thế lực yêu tộc còn lại coi trọng. Nhưng đối với thiên giới, nhất là Thiên Đế mà nói. Ma thần tộc là một từ cực kỳ mẫn cản. Năm đó thiên giới trợ giúp Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, ý đồ không chế nhân giới. Nhưng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến Hoàng Đế thành tựu Thánh Hoàng đạo, thiên giới đem lửa giận phát tiết lên người ma thần tộc còn sót lại, làm dẫn đến cuộc chiến của Hình Thiên một mình chống trời. Tuy rằng Hạo Thiên cùng Kim Mẫu chế ngự được Hình Thiên, nhưng thiên giới cũng tử thương thảm trọng, cho nên không dám tiếp tục bức bách ma thần tốc, nếu lại có Hình Thiên thứ hai xuất hiện, thiên giới chẳng lẽ không phải đại loạn?

Mà lúc giam cầm Long Cát Công Chúa, Hình Thiên kia lại xuất hiện, tương trợ kẻ địch của thiên giới là Tiêu Dao Tử, ngay cả thiện thi phân thân của Thiên Đế Hạo Thiên cũng bỏ mạng trong tay hắn, do đó mất cơ hội thành tựu trảm thi chứng đại đạo. Có thể nói, Hình Thiên cùng "Tiêu Dao Tử" mà hai người Hạo Thiên nghiến răng thống hận nhất. Nhớ rõ lúc trước ở Khốn tiên tháp, Tiêu Dao Tử từng thừa nhận qua, là hậu duệ của thượng cổ ma thần, cũng kiêm thân mang vô thượng ma thể, không ngờ ngay cả Triệt Giáo Tam Tiêu nương nương cũng là như thế!

Khi biết được tu vi Tiêu Dao Tử tiến nhanh, lại cùng Tam Tiêu nương nương kết thành vợ chồng, Huyền Cơ Chân Nhân không khỏi vừa sợ vừa đố kỵ, kinh ngạc là thực lực Tiêu Dao Tử đã ở phía trên Lục Áp, thêm nữa là, ngoại trừ Long Cát Công Chúa, Tiêu Dao Tử còn có thể cưới nữ tiên như Tam Tiêu nương nương về làm vợ! Nếu hắn biết hậu cung "Tiêu Dao Tử" không chỉ có như vậy, ngay cả người mà hắn vẫn chưa từng hết hy vọng là Tây Vương Mẫu nương nương cùng Tiêu Dao Tử có quan hệ "Không phải là ít", chỉ sợ đỏ mắt đến phun lửa.

Tiêu Dao Tử lợi hại như thế, người lại mang cửu đỉnh, quỷ kế đa đoan, chỉ sợ trong sát kiếp còn có thể lại làm thiên giới khó xử, nếu trừ bỏ được, mới có thể an tâm. Hiện giờ thiên giới cùng Xiển Giáo đã ngầm kết minh, được tự thân Nguyên Thủy Thiên Tôn hứa hẹn, cho dù là đám người Khổng Tuyên quấy nhiều, cũng không cảm thấy sợ hãi. Nếu có thể đem Tiêu Dao Tử đưa lên bảng Phong Thần, lúc ấy còn không phải tùy ý Thiên Đế hắn bày bố sao?

Vấn đề là, làm thế nào mới có thể tiêu diệt Tiêu Dao Tử đáng hận này? Đây cũng là câu hỏi của mọi người.

Lục Áp nói:

- Tiêu Dao Tử là ma thể, phải tìm được pháp bảo khắc chế ma thể, mới có thể diệt được.

- Năm trăm năm trước Thiên Hậu nương nương từng lấy được bội kiếm Xích Ảnh của yêu hoàng Đế Tuần, có tác dụng khắc chế Ma Tộc, đáng tiếc ở đoạn thời gian trước đã bị Khổng Tuyên lấy mất . . . . . .

Lục Áp nghe thấy tên Xích Ảnh Kiếm, hơi hơi chấn động, chỉ nghe Huyền Cơ Chân Nhân trầm ngâm nói:


- Thiên giới ta nguyên bản còn có một kiện pháp bảo là một bộ cung tiễn, gọi là Trấn Thiên Cung, Mặc Vân Tiễn. Cung này có ba tên, là thượng cổ kỳ vật, chính là khắc tinh của ma thần tộc. Năm đó Hiên Viên thị tộc đại phá Xi Vưu, ngay cả Xi Vưu đại thành Huyền Vũ thể cũng không thể chống đỡ sức mạnh pháp bảo, cuối cùng thân vẫn. Chỉ là từ khi Hiên Viên, Xi Vưu giao chiến đến nay, pháp bảo này lưu lạc nơi đâu không rõ, nếu có thể tìm được, tất có thể phá vô thượng ma thể của Tiêu Dao Tử.

Lục Áp suy tư một chút nói:

- Năm đó ta dường như nghe nói qua nơi pháp bảo này hạ lạc, là bên trong Đại Thương, Chân Nhân có thể sai người do thám tìm hiểu, Chẳng qua, Tiêu Dao Tử kia quỷ kế đa đoan, lại mang cửu đỉnh hộ thân, cho dù có Trấn Thiên Cung, Mặc Vân Tiễn, cũng không nhất định có thể giết được. Ta muốn đến Oa hoàng cung một chuyến, hướng Nữ Oa nương nương báo việc việc Tiêu Dao Tử có ma thân, cầu nương nương tương trợ.

Huyền Cơ Chân Nhân nhíu mày nói:

- Đạo hữu. Ngươi có điều không biết. Tiêu Dao Tử cùng Hỏa Van Động Tam Hoàng có giao tình, lại thiện mê hoặc, lần trước Nữ Oa nương nương nường từng bị hắn dùng lời mê hoặc, khiến Thiên Hậu Kim Mẫu bị trục xuất khỏi Oa hoàng cung.

Lục Áp nghe được việc này, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức lại nói:

- Đạo hữu đừng vội lo lắng, ta tự có biện pháp.

Huyền Cơ Chân Nhân thấy Lục Áp không chịu nói rõ, cũng không truy vấn, nói:

- Nếu là như thế. Thỉnh đạo hữu hướng Oa hoàng cung xin Nữ Oa nương nương giúp đỡ, bần đạo tự khắc sẽ sai người tìm nơi Trấn Thiên Cung, Mặc Vân Tiễn hạ lạc, nếu như được, còn có thể thỉnh Xiển Giáo thánh nhân thi thuật tế luyện một phen, gia tăng phá ma lực, đến lúc đó nhị pháp thành một, tái hợp lực ba người chúng ta, tất có thể đưa Tiêu Dao Tử vào chỗ chết.

Lục Áp gật đầu, cũng hai người ước định thời gian gặp lại. Lập tức hướng ra ngoài ba mươi ba tầng trời.

Khi ở ngoài tinh cầu Oa hoàng cung, Lục Áp không dám chậm trễ, ở trên không hành lễ dẫn âm:

- Yêu tộc cố nhân Lục Áp cầu kiến Nữ Oa nương nương.

Không lâu sau, ba đạo hào quang bay tới, đứng trước người Lục Áp, người đầu lĩnh, đúng là Kim Phượng tiên tử, phía sau còn có một nam một nữ.

Kim Phượng tiên tử giống như là có quen biết với Lục Áp, hơi kinh ngạc. Hành lễ nói:

- Nguyên lai là Lục đạo hữu. Hôm nay nương nương có việc ra ngoài, hiện không có ở trong cung.

Lục Áp hỏi Nữ Oa nương nương đi về phía nào. Kim Phượng tiên tử đáp:

- Nương nương được Bát Cảnh Cung thánh nhân thông tri, đã đi đến đó.

Lục Áp nhìn thoáng qua cặp nam nữ sau lưng Kim Phượng Tiên Tử, thấy nam tử kia tướng mạo tầm thường, nữ tử thì lại xinh đẹp vô cùng, có thể nói là tuyệt sắc, hỏi:

- Xin thứ cho bần đạo con mắt kém, không nhìn ra hai vị đạo hữu phía sau tiên tử, không biết có phải là môn nhân mới được nương nương thu nhận?

Kim Phượng tiên tử gật đầu nói:

- Vị Lý sư đệ này thiên phú rất cao, được nương nương hết sức coi trọng, vị sư muội này . . . . . . Cũng là người mới được nương nương thu nhận gần đây.

Lục Áp nghe ra Kim Phượng Tiên Tử đối với vị sư muội kia ngay cả danh tính cũng không có nói ra, cho nên cũng không có hỏi nhiều. Kỳ thật ở trong mắt hắn, hai người này tu vi đều tầm thường, nhưng nể mặt mũi Nữ Oa nương nương, nên vẫn khách khí chào hỏi, sau đó lại hướng Kim Phượng tiên tử nói:

- Bần đạo hôm nay có việc quan trọng cần cầu kiến nương nương, giờ lại đang mang trọng thương trong người. Tiên Tử có thể cho ta vào trong Oa Hoàng Cung nghỉ ngơ, để hồi phục nguyên khí?


Kim Phượng tiên tử thấy Lục Áp đang mang trọng thương trong người, thầm giật mình, do dự một lát, rồi mời Lục Áp tiến nhập vào bên trong tinh cầu. Khi đến trước Oa Hoàng Cung, Lục Áp liền ngồi lên bãi đá bên ngoài điều tức chờ Nữ Oa nương nương.

Một đoạn thời gian sau, chợt nghe tiên âm lượn lờ, kim quang lóng lanh, loan giá của Nữ Oa nương nương quả nhiên hồi cung, Kim Phượng Tiên Tử mang theo chúng môn nhân đều đến đón chào.

Lục Áp nhanh chóng đứng dậy, thi lễ sâu:

- Bần đạo Lục Áp, ra mắt thánh nhân nương nương.

Nữ Oa nương nương nhìn thấy Lục Áp, tựa hồ cảm thấy thập phần bất ngờ, nhưng vẫn mời hắn vào trong cung ngồi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lục Áp ngồi xuống tạ ơn, nói:

- Hôm nay mạo muội đến đây, thực là có chuyện quan trọng cần nhờ. Bần đạo gặp một cừu nhân, thân bị trọng thương, suýt nữa táng mệnh. Cho nên đến Oa Hoàng Cung, xin nương nương tương trợ, để trừ đại địch này.

Nữ Oa nương nương liếc nhìn Lục Áp một cái, phát hiện hắn quả nhiên là nguyên khí hao tổn lớn, nói:

- Oa Hoàng Cung của ta từ trước đến nay chỉ lo thân mình, không muốn cuốn vào nhân quả gút mắt của ngoại sự, huống hố là ân oán cá nhân của đạo hữu? Việc này có lẽ làm cho đạo hữu thất vọng rồi.

Nữ Oa nương nương trả lời đã nằm trong dự kiến của Lục Áp, cho nên cũng không nóng nảy, nói:

- Nương nương, ta còn có tình hình cần bẩm báo. Người này là hậu duệ của thượng cổ ma thần, quỷ kế đa đoan, tâm ngoan thủ lạt, lại có thêm ba người vợ, trên người đều mang vô thượng ma thể, thực lực phi phàm. Nương nương cũng xuất thân từ yêu tộc, chắc biết nguy hại của ma thần tộc năm đó. Cho dù không xét đến chuyện khác thì cũng nên vì thiên hạ thương sinh mà trừ khử kẻ này, cắt đứt hậu họa.

Quả nhiên, Nữ Oa nương nương vừa nghe bốn người đều là vô thượng ma thể, không khỏi lộ vẻ xúc động, hỏi:

- Người này lai lịch ra sao? Như thế nào cùng ngươi kết thù oán?

Lục Áp thấy Nữ Oa nương nương lộ ra vẻ coi trọng, vội nói:

- Người này tự xưng là Tiêu Dao Tử, thân là quốc sư Đại Thương, Từ sau Xi Vưu đến nay, ma thần tộc ẩn nhẫn nhiều năm. Hiện giờ Tiêu Dao Tử thừa dịp sát kiếp này tiềm phục nhân giới, chỉ sợ còn có ẩn hoạn vô cùng.

Nữ Oa nương nương vừa nghe thấy tên Tiêu Dao Tử, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ở dưới vị đệ tử học Lý cùng vị sư muội kia mặt đều mang dị sắc.

Nữ Oa nương nương thầm nghĩ: Tiêu Dao Tử là ma thần hậu duệ? Vì sao huynh trưởng Phục Hi cùng hai đại thánh hoàng lại coi trọng hắn như vậy? Phải biết rằng, trong Tam Thánh Hoàng, Hiên Viên Hoàng Đế chính là tự tay tiêu diệt Xi Vưu, sao lại bao che ma thần tộc? Mà Tiêu Dao Tử lần trước ở Oa Hoàng Cung, từng được Sơn Hà Xã Tắc Đồ trợ giúp, còn từng đánh bại âm mưu của Thiên giới, cấp cho mình một cái ấn tượng không nhạt. Xem ra nhưng lời Lục Áp này, chưa chắc có thể tin được.

Sau khi Nữ Oa nương nương đã có chủ ý, mở miệng nói:

- Đạo hữu nói quá rồi, ta từng gặp qua Tiêu Dao Tử, cũng không phải là hạng người ngoan độc. Đạo hữu nếu cùng hắn có ân oán cá nhân, thì nên dùng thực lực bản thân chấm dứt nhân quả, ta cũng không tiện tương trợ, đạo hữu vẫn là nên trở về đi.

Lục Áp thấy Nữ Oa nương nương quả thực như lời Huyền Cơ Chân Nhân đã nói, bị Tiêu Dao Tử mê hoặc, lập tức đứng dậy, hành lễ nói:

- Lục Áp cả gan, xin hỏi nương nương, có hay không còn nhớ rõ lời hứa đối với Yêu tộc nhị hoàng?

Nữ Oa nương nương khẽ biến sắc mặt, trong mắt thần quang đại thịnh, chiếu thẳng trên mặt Lục Áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận