Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Nhiên Đăng Đạo Nhân có ý muốn khoe khoang, biểu diễn pháp lực một phen, lập tức vỗ lên đỉnh đầu, hiện ra pháp thân cự đại. Pháp thân này toàn thân phát ra kim quang lóng lánh loá mắt, tay trái thi Thiền định ấn, tay phải kết Vô uý ấn, đúng là thần thông kim thân mà Nhiên Đăng Đạo Nhân mới sở đắc được của Tây Phương Giáo. Nhưng vô luận hào quang của kim thân có sáng thế nào cũng không thể xuyên thấu được màn sương khói kia.

Nhiên Đăng Đạo Nhân phẫn nộ thu hồi kim thân, vận tiên lực mở miệng nói:

- Xin hỏi Vạn Tiên Trận là đạo hữu nào của Triệt Giáo chủ trì?

Một đoàn kim quang từ trong màn sương khói kia bay lên, dừng lại trước mặt chúng tiên. Từ trong kim quang hiện ra một vị nữ tiên, đúng là một trong tứ đại đệ tử đích truyền của Thông Thiên Giáo Chủ, Kim Linh Thánh Mẫu, đầu đội kim quan, đạp kim kiếm mà bay, trong tay cầm Long Hổ Như Ý, hành lễ nói: "Chư vị đạo hữu chính là vì phá trận mà đến?"

Nhiên Đăng Đạo Nhân hoàn lễ, cười nói:

- Ngay cả trận cũng chưa từng thấy qua, như thế nào phá? Kim Linh đạo hữu không cần lo lắng, chúng ta hôm nay chỉ đến lược trận(quan sát trận). Nếu là phải phá, chút nữa sẽ có an bài.

- Lo lắng? Nhiên Đăng đạo hữu thật biết nói giỡn!" Kim Linh Thánh Mẫu nhìn ngắm đại đội nhân mã phía sau Nhiên Đăng, cười to nói: "Ta vì sao phải lo lắng? Chỉ sợ sau khi thấy qua Vạn Tiên Trận, phải cẩn thận lại chính là các ngươi!

Chúng tiên nghe ra trong lời nói của Kim Linh Thánh Mẫu có ý khinh thị, đều lộ ra sắc mặt giận dữ. Kim Linh Thánh Mẫu cũng không muốn đấu võ mồm nhiều, hướng ra phía sau quát to một tiếng như sấm, sương khói liền tản đi, thải quang(ánh sáng nhiều màu) tứ phía, trận thế Vạn Tiên Đại Trận liền hiện ra.

Chúng tiến cùng nhìn kỹ Vạn Tiên Đại Trận kia, mới đập vào mắt, đã đều hít một ngụm lương khí.

Trong đại trận, hoặc kim quang gũ sắc, hoặc thuỵ vân tiên âm, hoặc thanh vân cuồn cuộn, hoặc âm khí dày đặc, hoặc hoả quang chói mắt…đủ các loại hình thái. Trong trận có vô số tam sơn ngũ nhạc tứ hải bên trong vân du đạo khách. Đài bát quái trung ương bát quái có Thuý lam phiên, Tố bạch kỳ, Đại hồng kỳ, Cái kỳ, Hạnh hoàng phiên, Đẳng thiên phiên phấp phới tung bay (đoạn này là một loạt tên cái loại cờ với màu sắc khác nhau, nôm na là miêu tả cờ xí rợp trời ^^), ẩn hiện ngàn điều cổ quái, khí thế mênh mông. Trong đại trận Triệt Giáo môn nhân trên dưới, trái phải, dày đặc. Trong đó có nhiều người hình thù kỳ quái, tu vi có cao có thấp, không đếm được đến tột cùng có bao nhiêu người, số lượng này đâu chỉ là "Vạn tiên"? Chỉ sợ là còn nhiều hơn cả chục lần, thậm chí mấy chục lần!

Lúc trước chúng tiên còn cho rằng hai giáo liên hợp, khả dĩ có thể nhờ số lượng mà áp đảo đối phương. Hiện giờ vừa nhìn thấy thế trận, mới biết Triệt Giáo thế lực kinh người. Cứ xem tình hình này, làm sao mà ở Vạn Tiên Trận phô trương thanh thế? Quả thực là tưởng tượng quá xa vời.

Chúng tiên Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo mới vừa rồi còn hăng hái, giờ nhất thời khí thế đại giảm, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều lộ vẻ bối rối.

Nhiên Đăng Đạo Nhân đối với chúng tiên than thở:

- Hôm nay mới biết Triệt Giáo thế mạnh người đông. Hai giáo ta dù hợp lực, cũng còn xa mới bì kịp. Chẳng qua hai giáo ta truyền đạo khắt khe, không giống như Triệt Giáo truyền đạo khắp nơi, không phân tốt xấu, thật sự là lãng phí công phu, khổ lao tâm lực, hao tổn tinh thần, không biết đến tính mạng song tu, uổng cả đời người mà cuối cùng cũng không tránh khỏi nổi khổ luân hồi. Thật là đáng thương thay!

- Ngươi chỉ là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Sao hiểu được đạo hải nạp bách xuyên (biển thu cả trăm sông) của giáo ta? Sư tôn ta hữu giáo vô đạo (người cầu học là dạy), bất luận xuất thân, chỉ điểm hoá cho người hữu duyên trong thiên hạ. Chỉ bằng trí tuệ của bọn người bên ngoài như các ngươi làm sao có thể so sánh?

Kim Linh Thánh Mẫu cười lạnh không thôi, cũng không cùng Nhiên Đăng Đạo Nhân nói nhiều, nói:


- Chư vị vừa rồi đã lược trận. Khi nào sẽ tiến lên phá trận?

Nhiên Đăng Đạo Nhân cười nói:

- Trận chiến này khổng lồ nhưng vậy, cũng không thể nhất thời nửa khắc mà có thể chấm dứt. Cho dù có kéo dài một chút cũng không ngạc nhiên! Đạo hữu không cần nóng vội! Đợi bần đạo cùng chư vị đạo hữu thương nghị một lúc, đến lúc đó hãy tính.

Kim Linh Thánh Mẫu gật gật đầu, khinh thường đưa mắt nhìn quần tiên sau lưng Nhiên Đăng, thân hoá kim quang lui về trong trận. Tầng tầng sương khói kia cũng không có một lần nữa bao trùm toàn bộ đại trận mà tản đi, phân thành vô số mảng nhỏ, phân biệt thành từng khối dừng lại tại trên các đại trận. Nhờ vậy mới xác định rõ ràng được phạm vi các trận địa: trung ương lấy đài bát quái làm trung tâm là một khối lớn. Đó là chủ trận. Ngoài chủ trận còn có mấy khối nhỏ làm phó trận.

Xiển Giáo cùng Táy Phương Giáo chúng tiên im lặng không nói, đáp mây bay trở lại chỗ tập kết của mình.

Nhiên Đăng Đạo Nhân thấy chúng tiên sỹ khí xuống thấp, mỏ miệng nói:

- Chư vị đạo hữu đừng vội lo lắng. Có câu mà tử tiêu đại pháp truyền cho chúng ta. Phương hiển Thanh Hư bất nhị môn. Trong Vạn Tiên Trận tuy đối phương người đông thế mạnh. Nhân nhân dị dạng, cá cá hung hình. Lại không có tới nửa phần ý muốn tu hành, ngược lại chỉ có tâm tranh chấp sát phạt. Không phải phẩm chất của kẻ tu tiên luyện đạo! Với hạng vô căn tính, lại là hạng người không có phúc duyên tất gặp đại kiếp! Huống hồ song phương lấy trận pháp đối chiến, lại không phải là tất cả cùng xông lên. Chúng ta đợi xem ai sợ ai?

Nam Cực Tiên Ông cũng gật gật đầu:

- Hôm nay chúng đạo hữu phụng mệnh giáo chủ mà đến. Tề tựu như thế, tất không thể thiếu được một trường nhân quả. Bên địch mặc dù người đông thế mạnh. Nhưng trong trận pháp cũng không phải cậy nhiều người là có thể thủ thắng. Chỉ cần tìm được đúng chỗ mấu chốt, tất có thể phá trận.

Quảng Thành Tử cũng nói:

- Lần này tam giáo tranh đấu, thế lực ngang nhau, tất phải có tính toán lâu dài, không nên quá vội vàng.

Chúng tiên nghe được lời này, đều lộ vẻ đồng ý. Nhiễn Đăng Đạo Nhân nói:

- Trước mắt địch quân thế thịnh, lần này thủ chiến, không thể đánh bừa. Chi bằng trước tiên tham đắc hư thực của đại trận, ngày sau mới có thể ứng đối. Giáo ta cùng Xiển Giáo dắt tay nhau mà đến, phái mấy đội đạo hữu đi trước thí trận, nhằm tìm hiểu ảo diệu của trận pháp.

Chúng tiên nghe vậy, đều yên lặng không nói, Nhiên Đăng Đạo Nhân nói vậy tuy đúng, nhưng hôm nay đi thử trận, chỉ sợ đều có đại hung hiểm, thuộc loại tiêu chuẩn là có ra sức (ND: nguyên văn - mại lực có nghĩa là bán sức) nhưng chẳng có kết quả gì. Nếu vận khí không tốt, bán "Lực" còn có thể biến thành bán "Mạng".

Mặc thí trận có tốt thế nào thì cũng chính là giống như công binh dò mìn trong bãi mìn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị nổ tan xương nát thịt. Được lợi chính là những người đi ở phía sau.


Nhưng mà, bãi mìn (địa lôi) chung quy vẫn phải có người đi trước dò tìm, chỉ xem là ai phải đi thôi.

Nam Cực Tiên Ông vuốt cằm nói:

- Nhiên Đăng đạo hữu nói rất có lý. Hư thực Vị Minh ở phía trước, không nên đánh bừa vào Vạn Tiên Trận. Hơn nữa hôm nay thủ chiến, không thể không cẩn thận. Chi bằng song phương chúng ta cùng phái nhân thủ vào tìm hiểu ảo diệu tại các phó trận, sau đó hợp lực lập nên một đội hướng chủ trận kia tìm hiểu. Có thể phá thì phá, nếu không thể phá thì hồi sơn cẩn thận tính toán, hôm khác sẽ lại đến phá.

Nhiên Đăng Đạo Nhân gật đồng ý. Song phương liền chọn người sấm (xông) trận, người này thực lực quá thấp cũng không được mà quá cao cũng không ổn. Nếu tu vi quá thấp, thực hư của trận pháp còn chưa tìm được có khi đã toi mạng. Nếu để người có tu vi cao đi, e có điều gì sơ xuất sẽ có tổn hại, cho nên hai vị "đầu lĩnh"đều cẩn thận cân nhắc một phen.

Xiển Giáo trước tiên phái ra chính là Kim Đình Sơn, Ngọc Ốc Động môn nhân Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ.

Dương Tiễn vốn vẫn có tình cảm với Đạo Hạnh Thiên Tôn đã chết, đối với hai vị môn nhân còn lại Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ này thập phần chiếu cố. Thấy Nam Cực Tiên Ông vào thời khắc tối nguy hiểm này lại phái hai người ra, lại có ý để cho Kim Đình Sơn nhất mạch đều chịu chết, không khỏi my nhíu mày nhăn (ND: nguyên văn – my đầu đại trứu), liền nhanh chóng phát ra tiên thức nói lời phản đối.

Nam Cực Tiên Ông thản nhiên nhìn Dương Tiên một cái, nói một câu:

- Phụng mệnh chưởng giáo thánh nhân đem người đến phá trận, không được thiên vị

Liền ngăn Dương Tiễn lại không cho nói tiếp. Dương Tiễn bất đắc dĩ, đành cúi đầu không nói, thấy Hoàng Long Chân Nhân ở một bên cũng lắc đầu thở dài. Hiển nhiên là cũng giống hắn, có ý nói giúp nhưng bị cự tuyệt. Còn lại phần lớn các tiên nhân không bị lựa chọn như Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tỏ vẻ hạnh tai nhạc hoạ (vui mừng trước bất hạnh của người khác).

Nam Cực Tiên Ông căn dặn hai người mấy câu linh tinh như "cẩn thận" các loại, lệnh đi đến Vạn Tiên Trận trước. Trên thực tế, hắn quả thực là phụng mẹnh làm việc. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã từng bí mật căn dặn: nếu phải hy sinh, cần phải những kẻ giá trị thấp kém đi trước; về phần chủ lực tuyệt đối không được để có tổn thất.

Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ bái biệt các vị sư trưởng, đều cầm tiên kiếm trong tay, ngự phong mà đi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nam Cực Tiên Ông từ trong túi pháp bảo xuất ra một mặt bảo kính, ném lên không trung, lẩm bẩm niệm chú. Mặt gương kia nhất thời hoá thành một cái màn hình thật lớn treo trên không trung, bên trên hiện lên hình ảnh Hàn Độc Long hai người. Người bên ngoài có thể nhìn vào bảo kính này mà biết được toàn bộ hành động sấm trận của hai người

Hai người ngự phong bay đến trước trận tiền quy mô bàng đại của Vạn Tiên Trận. Gặp phải đại trận huyền bí xảo diệu kia, cũng có chút khẩn trương, lúc này đang ở ngoại vi chọn lựa một chỗ ở bên ngoài sương mù hôn ám. Không có một tia quang hoa nào từ phó trận lộ ra ngoài. Chỉ thấy ở trận môn có một khối mộc bài, bên trên ghi "Thiên Hồn Trận", bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ: "Chủ trì hai người, hạn hai người."

Ý tứ của mộc bài là, "Thiên Hồn Trận" này có hai người chủ trì, vào phá trận nhiều nhất không được quá hai người. Cái "hạn hai người" kia là để hạn chế số người dùng để phá trận, nói đúng ra điều này là do trận chủ (người chủ trì trận) tự do điều phối nhân số, nhưng có hạn chế không thể thấp hơn nhân số chủ trận. Hai người chủ trì trận, đối phương ít nhất cũng có thể phái đến hai người đến phá trận. Một vài trận chủ thập phần tự phụ, thậm chí còn viết không hạn chế số lượng, thật giống như chủ trận vậy, mặc cho ngươi tới bao nhiêu người cũng được. Đương nhiên, đối phương cũng không ít cho rằng bản lĩnh phá trận của mình rất cao, định đơn thân phá trận.


Ý tứ của Nam Cực Tiên Ông là muốn hai người dò xét trận này, nhưng hai người tự biết mình tu vi thấp kém, nếu mà phải sấm trận, chỉ sợ một người thì khó mà toàn mạng. Hiện vừa vặn giờ trận này cho phép hai người nhập trận, liền cùng xông vào, nương tựa lẫn nhau, cơ hội sinh tồn tất nhiên sẽ cao hơn nhiều.

Hàn Độc Long và Tiết Ác Hổ nhìn nhau, gật gật đầu, ở ngoài trận vận tiên lực kêu lên:

- Môn hạ Xiển Giáo Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ đến phá Thiên Hồn Trận!

Nói xong, hai người dắt tay nhau tiến vào trong trận.

Chỉ thấy trong Thiên Hồn Trận hôn hôn thảm thảm, hắc vụ lượn lờ. Ở giữa hiện ra hai vị đạo nhân. Hai vị đạo nhân này vừa thấy Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ, liền khinh thường cười nói:

- Bọn chuột nhắt nhát gan Xiển Giáo, vì cái gì mà Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử không dám đến, lại phái đến hai kẻ đạo hạnh thấp kém các ngươi?

Hai người này không phải ai khác, chính là hai trong số bốn vị thiên quân còn sống của Kim Ngao Đảo, Tần Hoàn cùng Diêu Bân. Ngày đó, cửu thiên quân cùng Trương Tử Tinh tại Tam Sơn Quan bãi hạ Thập Tuyệt Trận, đại chiến một hồi với Xiển Giáo thập nhị kim tiên. Kết quả Xiển Giáo chết Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng Thái Ất Chân Nhân, mà Kim Ngao Đảo cũng mất năm vị thiên quân, giờ chỉ còn Tần, Đổng, Diêu, Bạch bốn vị thiên quân. Bốn người mặc dù được Trương Tử Tinh khuyên bảo, nhưng vẫn chưa từng buông bỏ tâm báo thù, mỗi ngày đều khổ công tham ngộ trận pháp, lại có thể tìm ra giải pháp, ngộ được nhị trận hợp nhất chi diệu. Thiên Hồn Trận là do Thiên Tuyệt Trận cùng Lạc Hồn Trận tổng hợp mà thành, đồng thời có được dị lực của cả hai loại trận pháp, nhưng lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, sử ra khiến uy lực bội tăng. Bạch Thiên Quân cùng Đổng Thiên Quân cũng luyện thành Phong Diễm Trận, tức là do Phong Hống Trận cùng Liệt Diễm Trận hợp nhất mà thành, thập phần lợi hại.

Bốn người vốn còn muốn thử tứ trận hợp nhất, nhưng bởi vì thuộc tính có chút không tương đồng nên vẫn chưa thể thành công. Vừa vặn lúc này Thông Thiên Giáo Chủ phát lệnh triệu tập Triệt Giáo môn nhân ở khắp nơi về tập hợp ở Bích Du Cung thao diễn Vạn Tiên Đại Trận. Bốn người lúc này đến trước. "Phục hợp" trận pháp chiếm sự khẳng định của Kim Linh Thánh Mẫu, đem liệt vào một trong những phó trận ở ngoại vi Vạn Tiên Trận.

Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ thấy đối phương khinh thị mình, tức thì đại nộ, phân biệt vũ lộng tiên kiếm hướng hai người công tới. Hàn, Tiết hai người được Dương Tiễn chỉ điểm, ngoại công đột nhiên tăng mạnh, chiêu thức tinh diệu, cùng hai vị thiên quân nhất thời khó phân thắng bại.

Hai vị thiên quân cũng không luyến chiến, nhất tề đánh bừa một chiêu bức lui đối thủ rồi ẩn thân vào bên trong hắc vụ. Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ biết đối phương sắp phát động trận pháp, vội vàng tựa lưng trấn định, nắm chặt tiên kiếm trong tay, đề phòng hung hiểm tuỳ thời có thể đến. Hàn Độc Long âm thầm lấy di vật của Đạo Hành Thiên Tôn, Kim Long Đoản Tạm mang ra.

Chỉ thấy trong trận bỗng nhiên sấm nổ ầm ầm, một cỗ sát khí đáng sợ từ bốn phương tám hướng ập đến, nếu như rơi trên thân thể, cho dù là kim tiên chi thể cũng khó lòng tránh khỏi tan thành bụi phấn, càng không nói đến đạo hạnh cỡ Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ.

Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ chỉ cảm thấy trong đầu mơ mơ màng màng, không biết phương hướng. Cũng may Kim Long Đoản Tạm trong tay Hàn Độc Long phát huy tác dụng đúng lúc, chỉ thấy một con kim long bay lên trời. Kim long này xoay quanh hai người ở trên không, hú một tiếng dài, tiếng sấm kia nhất thời nhỏ đi không ít. Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ bổng nhiên thanh tỉnh, trong lòng biết không ổn, nhớ đến Dương Tiễn cùng Hoàng Long Chân Nhân lúc trước dùng tiên thức phân phó, đang muốn chạy ra khỏi trận, lại phát hiện nguyên bản cửa vào trận pháp đã bị hắc vụ lượn lờ che phủ, không tìm thấy đâu nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, mặt đất bốn phía xuất hiện vô số hắc sa. Hắc sa này càng ngày càng nhiều, càng tích càng cao, giống như hải dương, hướng hai người cuốn tới, ngay cả kim long đang quay cuồng trên không cũng không thể ngăn cản sóng triều của biển cát này. Kim long dần dần không địch lại, cuối cùng héo rút thành một vòng kim quang thủ hộ quanh thân Hàn Độc Long, hơn nữa còn phải chịu sự xâm lấn của hắc sa, phạm vi càng ngày càng nhỏ.

Ở chỗ Tiết Ác Hổ là nơi đầu tiên thoát ly khỏi địa phương được kim quang bảo hộ, liền bị rơi vào trong hắc sa hải dương, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, nháy mắt đã bị nuốt mất.

Hàn Độc Long kinh hãi, nhanh chóng dùng hết tất cả tiên lực, cố gắng vượt qua đại nạn lần này. Nhưng hắc sa uy lực không phải nhỏ, lại mang theo lực ăn mòn vô cùng khủng bố, ngày đó ngay cả thanh liên của Thái Ất Chân Nhân cũng không chống đỡ được, cuối cùng bị chết trong Lạc Hồn Trận, hiện giờ Kim Long Đoản Tạm làm sao có thể ngăn cản được? Chính khi Hàn Độc Long đang căng thẳng, đột nhiên trên đỉnh đầu lại vang lên một tiếng sấm, kim quang sau khi sấm đánh một hồi, tức thì trở nên mong manh vô cùng. Ngay tại lúc này, trong nháy mắt, hắc sa kia đã nhân cơ hội đột phá kim quang phòng ngự, bám vào trên người Hàn Độc Long, toả ra từng trận khói đen, làm lộ ra cả cốt nhục đáng sợ. Hàn Độc Long đau đớn kêu lên một tiếng, rồi cũng tiếp bước theo Tiết Ác Hổ, cũng bị hải sa nuốt mất (thôn phệ).

Hình ảnh trên bảo kính của Nam Cực Tiên Ông dần mờ đi. Dương Tiễn nắm chặt quyền đầu, Hoàng Long Chân Nhân thở dài không thôi: nguyên Xiển Giáo thập nhị kim tiên, Kim Đình Sơn nhất mạch đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Các tiên nhân còn lại thấy vậy đều thầm kinh hãi. Nam Cực Tiên Ông nhíu mày, hướng Nhiên Đăng Đạo Nhân hỏi:

- Đạo hữu nghĩ xem trận này phá giải thế nào?


Nhiên Đăng Đạo Nhân lọ ra vẻ mặt ngưng trọng:

- Không thể tưởng được dư nghiệt Thập Tuyệt Trận ở Tam Sơn Quan ngày xưa giờ tro tàn lại cháy, thiết hạ được ác trận như thế! Thiên Hồn Trận này là Thiên Tuyệt, Lạc Hồn nhị trận hợp lực, quả nhiên uy lực tuyệt luân, hơn xa từng trận riêng lẻ ngày đó, trong lúc vội vàng cũng vô pháp phá giải.

Xiển Giáo vừa mới chết Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ nên giờ đến phiên Tây Phương Giáo cử người thí trận. Nhiên Đăng Đạo Nhân tâm niệm nhất chuyển, lệnh cho một trong bát bộ quỷ thần Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tinh Cư Thiên Vương đi trước. Già Lâu La đối với việc mình bị chọn thí trận vô cùng bất ngờ, quay đầu liếc mắt nhìn Nhiên Đăng Đạo Nhân một cái, trong mắt lộ vẻ không tin tưởng. Nhiên Đăng Đạo Nhân làm như không nhìn thấy, nói vài câu phế thoại như lưu ý cẩn thận, rồi lệnh cho hai người tiến lên.

Không chỉ có bản thân Già Lâu La, ngay cả chúng tiên bên Tây Phương Giáo cũng cảm thấy có chút bất ngờ --- Bởi do lý luận có chút khác nhau, cho nên trong Tây Phương Giáo cũng dần phân thành hai phái. Một phái lấy giáo chủ Tiếp Dẫn đạo nhân làm đại biểu, kiên trì nguyên bản Tây Phương Giáo "Ngã không pháp hữu", tu trì tam học, bát chính đạo.

Một phái khác thì do nhị giáo chủ Chuẩn Đề đạo nhân đứng đầu, lấy "Hữu duyên khởi vô tự tính, nhất thiết pháp vô ngã" làm cơ bản, nhấn mạnh "Tính không huyễn hữu", cũng tu trì chi pháp thượng trừ tam học, ngoài bát chính đạo, còn có lục độ, tứ nhiếp, chính là ngày đó Trương tử Tinh hướng Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù giáo huấn "Bồ tát hành", nhất phái này dung hợp cùng hấp thu giáo lý ngoại lai, đem cơ sở vốn có mở rộng thêm một bước dài.

Cùng với sự phát triển của Tây Phương Giáo mà việc phân hoá cũng càng ngày càng tăng, song phương có thể nói là cùng một gốc, nhưng lại khó có thể thống nhất. Đám người Quân Đồ Lợi Minh Vương, Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù, Kiền Thát Bà thuộc về phe Chuẩn Đề đạo nhân, mà Nhiên Đăng Đạo Nhân, Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương, Già Lâu La lại duy trì ùng hộ giáo chủ Tiếp Dẫn đạo nhân.

Không thể không nói, loại tình thế này đúng là công lao của Trương Tử Tinh. Lý luận hai phái phát triển đến cuối cùng có lẽ sẽ trở thành phật giáo đại tiểu thừa trong lịch sử. Nhưng đối với Trương Tử Tinh mà nói, điều này không quan trọng, mà quan trọng là mục đích "Phân liệt" của hắn đã đạt được.

Già Lâu La cùng Nhiên Đăng Đạo Nhân đều thuộc Tiếp Dẫn nhất hệ, lại là một trong bát bộ quỷ thần, cho nên việc Nhiên Đăng đạo nhân phái Già Lâu La xung phong trận đầu đều làm mọi người ở Tây Phương Giáo cảm thấy kinh ngạc, ngay cả bên Chuẩn Đề nhất hệ cũng như thế. Lệnh đã ra khỏi miệng, tất nhiên không thể sửa đổi, huống hồ Nhiên Đăng đạo nhân cũng không có ý sửa đổi. Già Lâu La bất đắc dĩ, có chút tức giận liếc nhìn Nhiên Đăng một cái, quay đầu lại cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương tiến lên.

Nhiên Đăng đạo nhân chỉ một tay lên không trung, một đạo quang hoa đột nhiên xuất hiện, giống như một đoá hoa sen trong suốt đang đang nở rộ mở ra, hơi lướt qua, đồng thời trong hư không xuất hiện sóng gợn vặn vẹo, sau đó hiện lên hình ảnh hai người Già Lâu La.

Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương dọc theo đường đi cũng đạt thành nhận thức chung, noi theo Xiển Giáo, hợp lực hai người, hỗ trợ bổ sung, cộng sấm nhất trận. Mới vừa rồi hai người của Xiển Giáo thất bại nguyên nhân là vì tu vi quá thấp, hiện giờ Già Lâu La mặc dù độc thương chưa khỏi, nhưng được sự trợ giúp của Tiếp Dẫn đạo nhân, thực lực cũng đã khôi phục được khoảng tám thành, mà Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương kia ở trong Tây Phương Giáo cũng che dấu lực lượng, thực lực cũng không dưới Già Lâu La. Lấy lực lượng của hai người này, không phải loại người như Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ có thể so bì. Nhất là Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương, thân mang bí thuật, tu vi sâu xa, còn trên cả Già Lâu La, trước giờ vẫn khổ hạnh tăng tiềm tu, không hỏi tục sự. Lần này Vạn Tiên Trận sự tình trọng yếu, được giáo chủ nhiều lần truyền gọi, cũng là vừa mới đến đây.

Đi đến trước trận, quả nhiên nhìn thấy Thiên Hồn Trận mà hai người Hàn Độc Long vừa mới tiến vào. Hai người tự nghĩ nếu sấm nhập trận này, chỉ sợ khó có thể địch lại, lập tức bỏ qua Thiên Hồn Trận, tiến tới một phó trận khác ở phía trước.

Trận này bài thượng viết: Phong Diễm Trận, chủ trận hai người, hạn hai người. Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương chính là đang muốn đi vào thì bị Già Lâu La giữ lại.

- Thiên Vương, ngươi có điều không biết. Ta ở Tây Kỳ nhiều ngày, cũng từng nghe trận chiến giữa Xiển Giáo thập nhị kim tiên cùng Kim Ngao Đảo thập thiên quân khi xưa. Phong Diễm Trận này cùng với Thiên Hồn Trận vừa rồi giống nhau, đều là do hai trong số mười vị thiên quân Kim Ngao Đảo thiết lập, nếu chỉ là Liệt Diễm Trận thì thôi, nhưng thêm Phong Hống Trận thì sẽ vô cùng đáng sợ, người trong trận sẽ hoá thành tê phấn. Giờ hai trận hợp nhất, uy lực chỉ sợ sòn trên cả Thiên Hồn Trận, quyết không thể liều lĩnh, vẫn là nên đổi một trận khác.

Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương cũng không phải là người lỗ mãng, vừa nghe lời ấy của Già Lâu La, cũng gật đầu đồng ý. Hai người lại bước tiếp tới một trận khác, chỉ thấy trên mộc bài viết: ôn (癀)(1) trận, chủ trì tám người, hạn mười sáu người.

(1): ôn ở đây là ôn dịch

Hai người lắc lắc đầu, lại bỏ qua, cuối cùng đem mục tiêu dừng trên một trận. Trận này có hồng quang ẩn hiện, được bao trùm bởi vụ khí màu xích hồng, trên mộc bài viết: Hoả Vân Trận, chủ trì ba người, hạn năm người.

Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương vừa nhìn thấy chữ "Hoả", không hẹn mà ánh mắt sáng ngời, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mỉm cười, vận tiên lực thông báo danh tính, rồi đi nhanh vào trong trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận