Lại nói trong Lưỡng Nghi Trận, Thân Công Báo cùng Ma Toại song kiếm giao kích không ngừng, trong nhất thời không thể phân biệt cao thấp, tự biết mình khó có thể thắng được đối phương, bèn âm thầm lấy ra Khai Thiên Châu, hướng phía dưới chân Mã Toại đánh tới.
Trong lòng bàn tay Mã Toại hiện ra một đạo phù phù ấn đang toả sáng, nhẹ nhàng chụp tới, liền dễ dàng đem Khai Thiên Châu bắt lấy, cười nói:
- Thân đạo hữu, nếu muốn đả thương địch, như thế nào lại đánh xuống dưới chân? Lúc này trên chiến trường rồi mà vẫn còn niệm tình bạn cũ hay sao?
Thân Công Báo thấy pháp bảo bị thu lại dễ dàng như vậy, cũng không nói lời nào, cắn răng tiếp tục tấn công. Mã Toại mở phù ấn ra, bất giác Thân Công Báo cảm thấy chung quanh bổn nhiên nổi lên từng trận sát khí lạnh thấu xương, Cảm giác như hàng ngàn hàng vạn, khiến hắn cơ hồ ngay cả kiếm cũng nắm không xong. Thân Công Báo biết nếu Mã Toại thi triển sát khí công kích thì mình chắc chắn sẽ thịt nát xương tan (phấn thân toái cốt), lúc này bèn nhắm mắt chờ chết.
Nhưng cảnh hôi phi yên diệt như trong tưởng tượng không có xảy ra. Thân Công Báo chỉ cảm thấy trên đầu đau nhức, đã thấy bị một cái kim cô khóa chặt , còn thân thể không có tổn hại chi cả, trong lòng biết được đó là pháp bảo kim cô của Mã Toại. Sau đó chỉ thấy sương mù cuồn cuộn nổi lên, mắt không thể nhìn rõ vật gì. Đợi cho đến khi thấy rõ mọi vật trở lại, phát hiện thấy mình đã ở bên ngoài chủ trận.
Lúc này thanh âm của Mã Toại truyền đến tiên thức Thân Công Báo:
- Mới vừa rồi lúc đạo hữu ở trước trận thông báo danh tính, nhiều vị đạo hữu trong trận đã có thương nghị muốn lưu tình với đạo hữu. Kim cô này một tháng sau sẽ tự giải, có thể miễn cho đạo hữu ba lần sấm trận chi ách. Tuy nhiên hai giáo chúng ta đối địch, lần sau nếu lại đến Vạn Tiên Trận, chư vị đạo hữu sẽ tuyệt không lưu tình.
Thân Công Báo tuy rằng đau đầu, nhưng trong lòng cũng thập phần cảm động. Lại thấy phía trước quang mang đại thịnh, một đạo kim sắc quang kiển hiện lên ở ngoài trận. Kim sắc quang kiển dần dần tản ra, lộ ra thân hình của Từ Hàng chân nhân đang bị thương tích đầy mình, bộ dạng vô cùng uể oải.
Từ Hàng chân nhân trong mắt dường như cũng có vẻ thập phần kích động, trong đầu lại hiện lên tình hình trận đại chiến với Ô Vân Tiên vừa rồi.
Ô Vân Tiên cầm trong tay chính là Vạn Tiên Phù Ấn thật lợi hại vô cùng. Từ Hàng chân nhân cùng Kim La Vương đều không ngăn được. Thậm chí ngay cả khi Kim La Vương lấy cánh tay hoá thành Sí Diệt Tiễn cũng bị Ô Vân Tiên hoá giải. Hai người vừa đánh vừa lui, ý định tìm đường thoát thân nhưng không thành công, đành miễn cưỡng chống đỡ một hồi, thân đều chịu trọng thương.
Lúc này Kim La Vương cắn răng một cái, trả giá đắt bằng tinh huyết bản mệnh, thi triển ra đại na di bí thuật. Bí thuật này có khả năng di động không gian, nhưng cũng phải trả giá rất lớn, sau khi thi thuật sẽ mất tất cả tiên lực, so với thường nhân cũng không có gì khác biệt, chỉ có thể dựa vào nỗ lực trong thời gian dài mới mong phục hồi lại như cũ. Nhưng hạn chế lớn nhất của thuật này chính là: chỉ giới hạn cho phép một người. Có thể là chính mình. Cũng có thể là người khác.
Vào lúc sinh tử quan đầu, Kim La Vương lại không lựa chọn chính mình đào tẩu, mà lại đem sinh cơ cuối cùng để lại cho Từ Hàng chân nhân. Kim La Vương cùng đám Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương đều là khổ tu chi sĩ, trước mắt không hề thuộc Chuẩn Đề hay Tiếp Dẫn nhất hệ gì cả, cùng Từ Hàng chân nhân cũng mới chỉ bàn luận qua có vài lần mà thôi, cũng chưa từng có thâm giao. Vậy mà tại thời điểm sinh tử lại lựa chọn như vậy, Từ Hàng chân nhân cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, bên tai vẫn còn lưu lại câu nói cuối cùng của Kim La Vương:
- Cùng đạo hữu luận đạo, cảm ngộ được nhiều điều. Thỉnh đạo hữu hãy lưu lại tấm thân hữu dụng, tu thành bồ tát để phổ độ chúng sinh
Lời nói vừa dứt, Từ Hàng chân nhân đã bị quang kiển bao vây, rồi được đưa tới bên ngoài trận. Còn Kim La Vương đã hoàn toàn mất đi lực chống cự, bị lực lượng trong Bát Quái Trận của Ô Vân Tiên hoá thành tro bụi. Từ Hàng chân nhân trong lòng vô cùng rung động, bốn chữ "Phổ độ chúng sinh" của Kim La Vương thuỷ chung vẫn quang quẩn ở trong đầu.
Một lúc sau, Từ Hàng chân nhân mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Đứng dậy, vẻ mặt cung kính hướng vào trong trận thi lễ. Sau đó cũng không để ý đến Thân Công Báo, xoay người bỏ đi.
Trở lại nơi tu tập, Từ Hàng chân nhân lạnh lùng nhìn Nhiên Đăng đạo nhân một cái. Đối với việc kẻ này giả bộ vỗ về động viên thì coi như điếc, hoàn toàn không để ý đến, lập tức đi tới chỗ Phổ Hiền, Văn Thù đang ngồi, ăn đan dược vào, sau đó mới ngồi xuống điều tức. Nhiên Đăng đạo nhân thấy vậy thì cũng thầm giận giữ, trên mặt chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Nam Cực Tiên Ông đối với việc của Thân Công Báo thì vẫn còn nghi vấn. Chẳng qua vừa rồi trên bảo kính hắn cũng thấy Thân Công Báo cùng đạo nhân kia giao đấu kịch liệt là thật. Hiện giờ lại bị thêm một cái vòng kim cô đeo vào đầu, đau đớn vô cùng, ngay cả Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử thi pháp cũng không thể gỡ xuống, nhất thời cũng không thể nghi ngờ có cái gì bất thường.
Lần này có hai mươi người đi thăm dò trận, vậy mà chỉ có hai người sống sót trở ra mà chủ trận thì vẫn chưa thăm dò được gì, chỉ lờ mờ hiểu được, chủ trận do vô số thế trận thần bí tạo thành. Mà mỗi một trận đều có thể tập hợp được lực lượng của vô số người. Giả sử có sấm trận cũng khó có thể địch nổi. Tình hình như vậy mà muốn phá Vạn Tiên Đại Trận này, quả thực là vô cùng khó khăn.
Hôm nay lưỡng giáo đều thương vong không nhỏ, lại không thể phá trận, Nam Cực Tiên Ông cùng Nhiên Đăng đạo nhân thống nhất, quyết định trước tiên nên phân phó người trở về bẩm báo cho các vị giáo chủ để tìm đối sách.
Ngọc Hư Cung.Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sau khi nghe những điều Nam Cực Tiên Ông bẩm báo, biết được Vạn Tiên Trận này cực kỳ lợi hại, không khỏi nhíu mày. Lần này lục thánh đã ước định từ trước, chỉ dựa vào môn hạ tranh đấu, thánh nhân tuyệt đối không đươc phép nhúng tay vào. Nếu vi phạm, sẽ trở thành công địch của chư thánh. Cho nên, dù là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng không thể. Nam Cực Tiên Ông còn bẩm báo việc Thân Công Báo bị vòng kim cô khống chế, cũng nói ra nghi ngờ của bản thân. Nhưng lúc Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gọi Thân Công Báo vào, nhẹ nhàng chỉ tay ra một cái, vòng kim cô lập tức buông ra, rơi xuống đất.
Nguyên Thuỷ Thên Tôn cũng không như Nam Cực Tiên Ông tưởng tượng là sẽ tra hỏi Thân Công Báo, mà chỉ động viên vài câu, còn ban cho một viên đan dược. Thân Công Báo tạ ơn một mặt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, mặt khác trong lòng lòng thì thầm than một phen khổ tâm của Mã Toại đã uổng phí.
Cực lạc chi địa.Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân nghe xong báo cáo của Nhiên Đăng đạo nhân, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó một lúc lâu.
Sau khi Nhiên Đăng đạo nhân rời đi, Chuẩn Đề đạo nhân mới nói với Tiếp Dẫn đạo nhân:
- Người trong giáo không đồng lòng, còn âm thầm tính kế lẫn nhau, thật khó có thể hiệp lực. Làm sao mới có thể phá được Vạn Tiên Đại Trận đây?
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng biết Chuẩn Đề đạo nhân ám chỉ việc Nhiên Đăng, cũng chỉ thở dài nói:
- Đạo hữu (đoạn này chắc có nhầm lẫn, từ trước tới giờ toàn thấy hai lão này xưng hô sư huynh sư đệ với nhau cơ mà), ngươi và ta có cùng nguồn gốc, cùng chung chí hướng. từ lúc hỗn độn sơ khai cho đến giờ, cũng không biết đã bao nhiêu tỉ năm rồi. Hiện giờ lại gặp cái khó khăn lưỡng tâm chung nhất thể (Hai trái tim trong một thân thể, ý nói là chí hướng đã khác). Thậm chí nếu nói đó là do thiên số, thì thực vẫn khiến người ta cảm thán.
Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân đã tương giao nhiều năm, tất nhiên hiểu được Tiếp Dẫn nói những lời ấy là có muốn che chở Nhiên Đăng đạo nhân. Thứ đến là đối với việc Chuẩn Đề đạo nhân truyền thụ cho môn nhân của mình "Tính không huyễn hữu" chi đạo có điều bất mãn.
Chuẩn Đề đạo nhân lắc đầu nói:
- Nếu đã là số trời, đạo huynh hà tất phải chú ý đến làm gì? Kỳ thực, dù là đạo của ta hay đạo của người, cũng đều là đạo cả.
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng nghe ra Chuẩn Đề đạo nhân không nguyện ý hồi đầu. Mà trên thực tế, cũng không có khả năng hồi đầu, lúc này bèn thở dài nói:
- Mặc dù là đạo xuất nhất nguyên (ND: ý là đạo nào cũng chung một nguồn cội), nhưng lại tâm hữu huýnh dị (ND: ý là có những con đường khác nhau để đi). Thực là không thể mang ra so sánh. Đợi đến khi ngoại sự đã xong, ngươi và ta có thể dẫn theo môn hạ đệ tử của mình, tại trong giáo mở một tràng pháp hội (hội nghị về đạo pháp), lấy việc giảng đạo luận kinh để phân cao thấp. Nhưng bây giờ vẫn cần đồng tâm hiệp lực, lấy việc đối phó Vạn Tiên Trận làm trọng. Ta cũng sẽ nói với Nhiên Đăng, không được để tái diễn sự việc giống như việc của Từ Hàng vừa rồi.
Chuẩn Đề đạo nhân vuốt cằm nói:
- Đã là như thế, vậy cứ theo ý của đạo huynh.
Thông Thiên Giáo Chủ mặc dù đang bế quan nơi bí cảnh, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh ở Vạn Tiên Trận. Biết được việc lưỡng giáo thủ chiến đại bại phải rút lui, cũng gật đầu vừa lòng. Nhưng hắn cũng biết đại chiến lần này cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Không thể lơi lỏng. Lúc này cũng lệnh cho Triệu Công Minh đi đến tiền tuyến truyền đạt sự cổ vũ, động viên. Cũng nhắc nhở chúng tiên không được kiêu ngạo, cần phải thật cẩn thận.
Thượng giới trong lúc quần tiên đang tranh đấu kịch liệt tại Vạn Tiên Trận thì ở hạ giới, Tỵ Thuỷ quan lại hoàn toàn yên bình. Kể từ sau lần Ô Văn Hoá khiêu chiến trước đó, song phương dường như vô cùng ăn ý, không có phát động công kích. Nhưng mọi người ai cũng biết đó chỉ là sự bình yên trước khi giông bão kéo đến mà thôi.
Nhưng vào lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhận được một tin ngoài ý muốn: hoàng cung Đông Tề phát sinh biến cố. Trấn Thiên Cung cùng Xuyên Vân Tiễn bị người ta đánh cắp. Vũ Dực Tiên cùng Đồ Liệu cũng đã đuổi theo truy nã tặc nhân nhưng đến giờ lại không rõ tin tức. Trừ những việc đó ra, Nguyệt Cơ, Ứng Long hết thảy đều bình an.
Trương Tử Tinh vô cùng kinh hãi: Trấn Thiên Cung cùng Xuyên Vân Tiễn là hắn năm đó tặng cho Nguyệt Cơ để làm vật hộ thân. Vẫn luôn được Nguyệt Cơ coi là Đông Tề trấn quốc chi bảo, còn từng ở trong chiến tranh giữa Đông Tề cùng Đông Lỗ phát huy tác dụng kỳ diệu. Hiện giờ cung tiễn đều bị người khác trộm đi mất, chắc chắn là có thâm ý gì khác. Nhưng kỳ quái nhất chính là, Đồ Liệu cùng Vũ Dực Tiên đuổi theo như thế nào mà đến tận giờ vẫn không rõ tung tích? Đồ Liệu từng là bộ hạ cũ của Xi Vưu, tu luyện đã đạt đến kim tiên chi thể, chiến đấu lực lại càng phi phàm. Mà Vũ Dực Tiên giờ đã đạt đến huyền tiên chi cảnh, lại có vật chí bảo hộ thân Ly Địa Diễm Quang Kỳ trong tay. Hai người liên thủ, làm sao lại có thể cho đến giờ vẫn không rõ tung tích. Chẳng lẽ là đã gặp phải cường địch?
Nghĩ đến đây, Trương Tử Tinh liền cảm thấy trong lòng bất an. Đồ Liệu nếu có làm sao thì cũng thôi. Nhưng Vũ Dực Tiên là huynh đệ của hắn. Kim sí đại bàng này tính tình quái dị, lòng nghi ngờ rất nặng. Nhưng cũng có một chỗ tốt, chính là "tử tâm nhãn" của hắn. Đó là khi hắn đã chính thức coi ngươi là người một nhà thì sẽ nhất mực tín nhiệm ngươi, tuyệt đối sẽ không phản bội.
Về điểm này, Trương Tử Tinh sau khi cùng Vũ Dực Tiên kết giao, càng cảm thụ sâu sắc. Hiện giờ vị tứ đệ này mất tích, Trương Tử Tinh cũng lòng lo lắng, lập tức an bài tốt mọi chuyện ở Triều Ca, mang theo Tam Tiêu suốt đêm đi đến Đông Tề để điều tra.
Ngày đó, sau khi đem Tiêu Dao Tiên Phủ an trí ở Đông Hải xong xuôi, Trương Tử Tinh từng dẫn Nguyệt Cơ đến tiên phủ du lãm, cho nên Nguyệt Cơ cũng nhận biết được Tam Tiêu. Nguyệt Cơ lúc này dưới tác dụng của Tẩy Tuỷ Đan của Hạm Chi Tiên cũng đã thành công ngưng kết kim đan, không phải phàm nhân có thể so sánh. Nhưng theo lời nàng nói thì: tối hôm qua, lúc xảy ra mất trộm, cũng không phát hiện ra được điều gì bất thường. Chỉ có Vũ Dực Tiên tu vi cao thâm mới cảm giác được điều gì đó. Sau khi phát hiện ra Trấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn bị mất trộm đã lập tức đuổi theo. Đồ Liệu cũng cùng đi để hỗ trợ. Từ kể từ đó, hai người giống như bốc hơi, hoàn không rõ nơi hạ lạc. Cho đến tận giờ cũng vẫn chưa thấy trở về.
Trương Tử Tinh cẩn thận kiểm tra nơi cất giữ Trấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn trong quốc khố, cũng không phát hiện có điều gì khác thường. Quốc khố này cũng không phải khố tàng phổ thông bình thường. Chung quanh đã bị Ứng Long cùng Trâu Khích thiết hạ trận pháp phòng ngự, cho dù là tiên nhân bình thường cũng không có khả năng vô thanh vô tức mà lẻn vào được. Vậy thì rốt cục là ai đã trộm Trấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn? Có mục đích gì?
Nguyệt Cơ cũng đề xuất ra quan điểm của mình. Gần đây, Khương Sở Hoàn ở Đông Lỗ thường xuyên có sự điều động binh lính, rất có thể định trước diệt Đông Tề, sau sẽ lại tấn công Du Hồn Quan. Không biết sự việc lần này có phải do Đông Lỗ gây nên không, mục đích là muốn vào lúc khẩn yếu quan đầu này gây một đả kích cho sỹ khí của Đông Tề.
Trương Tử Tinh trầm ngâm một lúc, rồi lệnh cho Thiên Ảnh tăng cường giám thị cùng tra xét đối với Đông Tề. Đồng thời cũng phái một đội hộ vệ đặc biệt tới căn cứ ở Đông Tề cấp cho Nguyệt Cơ. Cũng dặn dò Ứng Long cần cẩn thận một chút. Nhất là khi nào Vũ Dực Tiên trở về cần phải lập tức thông báo cho hắn biết.
Nguyệt Cơ cùng Ứng Long đều biết lúc này tình hình chiến sự ở Tỵ Thuỷ quan đang vô cùng khẩn cấp, Trương Tử Tinh cũng không thể ở lại Đông Tề lâu được, nên cũng không giữ lại. Song phương lưu luyến chia tay.
Lúc này, tại một sơn động bí ẩn nào đó, có ba bóng người thần bí đang thương nghị một việc gì đó. : TruyệnFULL.vn
Ba người này hai cao một lùn. Cả ba đều là kẻ thù không đội trời chung với Trương Tử Tinh: Huyền Cơ chân nhân, Thái Vi chân nhân cùng Lục Áp.
Huyền Cơ chân nhân hỏi Thái Vi chân nhân:
- Thái Vi đạo hữu, thương thế của ngươi phục hồi đến đâu rồi?
Thái Vi chân nhân có chút giận dữ, lắc đầu nói:
- Hôm qua nhất thời sơ ý, không ngờ thanh tiên kiếm kia lại lợi hại đến vậy, lại có thể phá được phòng ngự của Huyền Hoàng Lệnh cho nên mới bị thương nhẹ. Nhưng nhờ ăn được đan dược của Lục đạo hữu, giờ đã khỏi hẳn.
Lục Áp nói:
- Thái Vi đạo hữu chớ vội xem thường thanh Xích Ảnh Kiếm đó. Thanh kiếm này chính là bội kiếm tuỳ thân của yêu hoàng Đế Tuấn năm xưa, lợi hại vô cùng, lại có phá ma chi lực cường đại. Nếu không phải là có Liệt Diễm Đan của ta, miệng vết thương của ngươi sẽ ngày càng trở nên thối rữa, không thể lành lại được.
Thái Vi chân nhân thầm giật mình, lại qua tạ ơn Lục Áp.
Huyền Cơ chân nhân nói:
- Kiếm kia vốn là ngày đó khi Tiêu Dao Tử đại náo thiên giới, Khổng Tuyên đã đoạt lấy từ trong tay ta. Không biết Lục đạo hữu có thể để vật quy nguyên chủ không?
Lục Áp cười dài nói:
- Huyền Cơ đạo hữu lại nói đùa rồi! Sau khi yêu hoàng vẫn lạc, kiếm này trở thành vật vô chủ, ngẫu nhiên lưu lạc đến chỗ ngươi. Nhưng ngươi vô duyên bị địch nhân thu mất. Hiện giờ cuối cùng rơi vào tay ta, chính là vật này muốn nhận chủ. Huống hồ nếu luận kỹ nguồn gốc của kiếm này, ta có thể coi như là một nửa chủ nhân. Đạo hữu thấy thế nào?
Huyền Cơ chân nhân ngoài cười trong không cười, nói:
- Nếu Lục đạo hữu đã muốn vật này, ta cũng đành nhịn đau bỏ qua vật yêu thích. Nếu như vậy mà có thể diệt trừ Tiêu Dao Tử thì cũng rất xứng đáng
Xích Ảnh Kiếm kia vốn là do Lục Áp đoạt được từ trong tay Vũ Dực Tiên, xem như là vật của Lục Áp. Hiện giờ Huyền Cơ chân nhân nói vậy giống như là hắn vừa mới bán cho Lục Áp một cái đại nhân tình. Lục Áp nghe vậy không khỏi thầm cười lạnh, nhưng miệng lại nói:
- Xích Ảnh Kiếm này cũng không thể coi thường, nếu là để người thường sử dụng thì khó mà có thể phát huy được uy lực chân chính của nó. Hiện giờ vật này đã nhận chủ, tất sẽ không chịu cảnh minh ngọc bị phủ bụi trần. Có được kiếm này trong tay, hơn nữa ta còn mượn được Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ chỗ Nữ Oa nương nương, cho dù không có Trấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn cũng có thể đưa Tiêu Dao Tử vào tử địa!
Lục Áp cũng không vừa, lập tức dùng những lời này phản kích, nói Xích Ảnh Kiếm vốn không thuộc về Huyền Cơ chân nhân. Hơn nữa còn nhấn mạnh việc dùng kiếm này đối phó với Tiêu Dao Tử mới là quan trọng. Ngoài ra, nó còn một tầng ý nghĩa khác: đó là cả Xích Ảnh Kiếm lẫn Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều trong tay ta. Nếu ta không ra tay đối phó với Tiêu Dao Tử, các ngươi chỉ dựa vào Trấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn kia cũng vô pháp thành công.
Huyền Cơ chân nhân thầm mắng gã lùn này tuyệt đối chẳng bao giờ chịu thiệt, bèn lập tức nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác, nói:
- Đã là như thế, việc này đành phải trông cậy vào Lục đạo hữu. Cung tiễn này ta sẽ dâng lên thánh nhân. Nếu đủ thời gian, tất sẽ tế luyện thành công. Đến lúc đó ba người chúng ta liên thủ, tất sẽ có thể tru diệt được tên tà ma Tiêu Dao Tử kia.
Thái Vi chân nhân mở miệng nói:
- Vũ Dực Tiên kia xử trí như thế nào bây giờ?
Huyền Cơ chân nhân nói:
- Người này là thượng cổ kim sí đại bàng tu luyện đắc đạo, tu vi bất phàm, lại là đồng đảng của Tiêu Dao Tử. Chỉ là không biết vì sao lại có Ly Địa Diễm Quang Kỳ trong tay. Như vậy rất có thể có quan hệ sâu xa với thánh nhân Bát Cảnh Cung. Vậy người này không thể giết. Ta cùng Lục đạo hữu sẽ liên thủ bày ra điên đảo Hỗn Nguyên Trận vây khốn hắn lại, đợi ba tháng sau mới có thể thoát ra. Đến lúc đó Tiêu Dao Tử đã trừ, tất nhiên sẽ không còn phải lo lắng điều gì nữa. Còn về phần tên còn lại, vừa vặn lại là dư nghiệt của Ma tộc, tất nhiên là chết cũng không hết tội. Nhưng người trong ma tộc có nhiều bí thuật, đợi lát nữa ta sẽ dùng pháp đem ma thi kia triệt để tiêu diệt để trừ hậu hoạn.
Nghe được bốn chữ "Ma tộc dư nghiệt" Lục Áp bỗng nhiên trong lòng chợt động, nói:
- Huyền Cơ đạo hưu. chậm đã! Ma thần nhất tộc có lực lượng mạnh mẽ, thượng cổ đã từng cùng yêu tộc tranh đấu, cuối cùng đã giành chiến thắng. Kể từ khi Hiên Viên hoàng đế đánh bại Xi Vưu cho đến nay mới trở nên sa sút, không muốn mọi người biết đến. Hiện giờ hình như một lần nữa lại muốn làm loạn, cũng không biết có liên gì với Tiêu Dao Tử kia không. Nếu ngươi muốn đem Ma tộc một lưới bắt hết, vậy thì đem xác người nọ giao cho ta. Ta có Sưu Tâm Bí Thuật, cho dù nguyên thần của hắn có thất tán cũng có thể biết được vài điều.
Huyền Cơ chân nhân nghe đến "Sưu tâm bí thuật", không khỏi chấn động. Thuật này chính là bí thuật độc ác hạng nhất của yêu tộc, có thể tra xét được những việc của người chết khi còn sống. Nhưng sau khi thi thuật xong, người chết sẽ toàn thân héo rũ. Sau đó, từ ngực sẽ bắt đầu bạo liệt, chết không toàn thây. Chẳng qua, đã là Lục Áp chủ động đưa ra, cùng với Huyền Cơ chân nhân hắn có quan hệ gì chứ? Nếu có thể tra ra tung tích của Tiêu Dao Tử, đương nhiên là rất tốt.
Huyền Cơ chân nhân lúc này tỏ vẻ đồng ý. Lục Áp không muốn thi thuật trước mặt hai người, liền đem xác Đồ Liệu vào sâu trong động. Từ xa chỉ thấy trong động có kỳ quang bay lên. Ước chừng sau thời gian một nén nhang, Lục Áp từ trong động đi ra. Lúc này trong động cũng vang lên tiếng bạo liệt. Như vậy thi thể của Đồ Liệu đã hoàn toàn bị huỷ diệt.
Huyền Cơ chân nhân vội hỏi Lục Áp kết quả. Lục Áp trong mắt hàn quang chớp động, phun ra hai chữ:
- Đông hải.