Đa Bảo Đạo Nhân nghe tin Vô Đương Thánh Mẫu thật sự phản môn, bực tức nói:
- Sư tôn, sao có thể dễ dàng bỏ qua việc này?
Thông Thiên Giáo Chủ lãnh đạm:
- Ngày xưa, chư thánh đã đồng ý, hễ có thù oán cá nhân gì thì cũng đều gác lại, giải quyết tại tru tiên trận. May là Vô Đương không biết được thân phận của bệ hạ, phần nhân giới chi chiến không cần phải lo. Ta chỉ sợ việc Vô Đương vốn tinh thông trận pháp, lại được chủ trì thao diễn Vạn Tiên trận lúc trước nên có thể đã hiểu rõ biến hóa của trận. Bảy ngày đầu tháng là ước định phá trận của tam giáo, đến lúc đó chỉ sợ gặp đại hiểm tại Vạn Tiên Trận.
Trương Tử Tinh nói:
- Giáo chủ, ta vốn có võ hầu bát quái trận thập phần huyền diệu có khả năng địch lại trăm vạn thiên binh. Hay là chúng ta tuyển vài vị tinh thông trận pháp, sửa chữa một ít rồi dung nhập vào trong Vạn Tiên Trận chủ trận, có thể tăng uy lực lên nhiều lần. Chẳng qua lần này thời gian quả thật có chút gấp gáp.
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu nói:
- Nếu luận về am hiểu trận pháp, Phục Hi thánh hoàng là lựa chọn tốt nhất, huống chi còn có bát quái chi hình, dường như cũng sinh ra từ Hà Đồ, tất nhiên là càng chắc chắn. Lúc này ba vị thánh hoàng đã trở lại Bích Du cung, từ giờ đến kì hạn vừa đủ thời gian điều chỉnh bổ sung toàn bộ trận pháp, ta lại sai Đa Bảo cùng Triệu Công Minh vào trận, chủ trì chống lại hai giáo kia.
Trương Tử Tinh trầm ngâm nói:
- Vô Đương Thánh Mẫu đã nắm rõ huyền cơ của chủ trận, bảy ngày sau có thể dùng toàn lực tấn công, đó cũng chính là lúc nguy hiểm nhất. Đây là việc phá trận chứ không phải đơn đả độc đấu, chẳng may trận bị phá thì chỉ sợ hai vị đạo hữu Đa Bảo và Triệu Công Minh cũng song quyền nan địch tứ thủ. Chi bằng Nhị đệ và Tam đệ của ta cùng đến trợ giúp? Có bốn huyền tiên này thì tạm thời bố trí Giáo chủ điều khiển Tru Tiên Tứ Tượng trận là chủ trận, còn nguyên bản Thái Cực Lưỡng Nghi Tứ Tượng trận sẽ là phụ. Thứ nhất có thể mê hoặc địch nhân, thứ hai là có bốn vị huyền tiên giữ trận, cũng không sợ hai giáo liên thủ.
Thông Thiên Giáo lắc đầu nói:
- Lần này tam giáo tranh đấu ở Vạn Tiên Trận, hai vị đạo hữu Khổng Tuyên và Hình Thiên đều không phải giáo đồ giáo ta, tất nhiên không thể tham dự.
Trương Tử Tinh thở dài:
- Giáo chủ, xin được phép nói thẳng, ngài quả là cố chấp. Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bất chấp thủ đoạn đối phó với Triệt Giáo mà ngài lại còn câu nệ hình thức? Nếu Vạn Tiên Trận bị phá thì dù còn tru tiên trận phía sau nhưng ta chỉ sợ ngàn vạn môn nhân Triệt Giáo của ngài khó thoát tai kiếp. Cho dù được lên bảng đi nữa thì cũng chỉ có 365 chính thần mà thôi, còn trong Vạn Tiên Trận thì môn nhân Triệt Giáo có bao nhiêu người, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn bọn họ hình thần câu diệt không thể luân hồi, ngài thật sự nhẫn tâm thế sao?
Thông Thiên Giáo Chủ chấn động thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Đa Bảo Đạo Nhân cũng nói:
- Sư tôn, lời bệ hạ toàn những câu chí lý, mong sư tôn xem xét.
Thông Thiên Giáo Chủ nghe đại đệ tử cũng đồng ý, trong lòng có chút buông lỏng:
- Nếu bốn người cùng lúc tham gia vạn tiên trận thì làm sao chiếu cố cùng lúc Tru Tiên Trận kia? Huống hồ Tru Tiên Trận đã đến thời điểm quan trọng cần phải thật chuyên chú nghiên cứu sao có thể phân tâm? Bệ hạ cũng mất thời gian đi đến đây tập trận.
Trương Tử Tinh biết Thông Thiên Giáo Chủ cực kì coi trọng Tru Tiên Trận, hơn nữa vốn đã có tâm mượn Tru Tiên Trận đánh Nguyên Thủy Thiên Tôn một trận chấm dứt ân oán nên lập tức nói: "Trong vạn Tiên Trận có rất nhiều môn hạ của ngài, Giáo chủ cùng ba vị thánh hoàng có thể tuyển một vài đệ tử, lợi dụng đặc điểm về thời gian của bí cảnh diễn luyện Bát Quái trận. Đa Bảo, Công Minh cùng hai vị huynh đệ ta bày ra Tứ Tượng trận làm chủ trận, cùng hai giáo kia giằng co khoảng một tháng, đến tháng sau sẽ điều chỉnh bổ sung lần nữa, lấy Bát Quái Trận đã hoàn thiện kia ra sử dụng làm chủ trận. Bốn vị huyền tiên lại quay về bí cảnh, lúc đó ta cũng sẽ theo sau cùng Giáo Chủ diễn tập Tru Tiên Trận.
Thông Thiên Giáo Chủ vuốt cằm:
- Kế này quả là cao thâm, nếu thực hiện có thể khiến Vạn tiên trận thật hư phối hợp, nhìn lại càng thần bí khó lường. Hai giáo kia lược trận đều có thể sinh ra ý niệm do dự không dám liều mạng. Đến tháng sau, ta lại thay đổi chủ trận chắc chắn sẽ gây không ít bất ngờ cho chúng.
Trương Tử Tinh khen:
- Giáo chủ quả thật cao minh! Trước mắt thời gian cấp bách, chỉ còn vài ngày, chúng ta phải thật khẩn trương.
Thông Thiên Giáo Chủ đã đồng ý với kế hoạch của Trương Tử Tinh, mà Hình Thiên cùng Khổng Tuyên sau khi "Chuyển đổi hộ tịch" làm môn hạ Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã gia nhập vào đội bóng Vạn Tiên vs với liên đoàn bóng đá Xiển-Tây Phương giáo. Hai người này sau khi kết thúc Vạn Tiên Trận có thể chọn lựa hoặc ở lại Triệt Giáo làm khách khanh trưởng lão hoặc tiêu dao thế ngoại. Về phần Tru Tiên Trận thì như Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói trước, Xiển Giáo có thể vay mượn trợ lực từ ngoài nên không bàn tới.
Trương Tử Tinh nghĩ đến một chuyện:
- Giáo chủ, Thiên giới đối với Tiêu Dao Tử ta hận thấu xương, mà thê tử ta đều được an trí trong tiên phủ tại Đông Hải, lần này mặc dù thiên binh đã rút lui nhưng ai dám chắc được không có lần sau. Ta hiện tại còn phải lo cả việc nhân giới chi chiến, nên an toàn của tiên đảo chỉ sợ…
Thông Thiên Giáo Chủ làm sao không hiểu ý tứ của hắn, suy ngẫm một hồi rồi nói:
- Bệ hạ yên tâm, bần đạo sẽ để ý đến tiên phủ, ngài cứ toàn tâm cho nhân giới chi chiến.
Trương Tử Tinh được Thông Thiên Giáo chủ hứa hẹn lo lắng trong lòng đã được giải quyết không khỏi mừng rỡ tạ ơn. Khổng Tuyên ngạc nhiên hỏi:
- Vừa rồi hoàng huynh đại chiến cùng Hạo Thiên Kim Mẫu rõ ràng công lực đã gần tiến tới huyền tiên thượng giai, ma thể thần công cũng đã đại thành tại sao không tụ thành càn khôn thu tiên phủ vào?
Trương Tử Tinh đối với việc này cũng buồn bực không thôi. Thông Thiên Giáo Chủ nói:
- Bệ hạ tu vi rất kì lạ, cảnh giới càng tụt lùi thì tu vi lại càng tăng tiến, có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Nhưng đây chỉ là đánh giá bên ngoài thôi, theo xem xét của bần đạo, chỉ sợ lực lượng của bệ hạ còn có điểm huyền diệu khác, tất nhiên là khác những loại cảnh giới tầm thường. Nếu như bình thường sau khi bệ hạ nhận được thiên giai lực, lại có trợ lực từ ngũ sắc tinh thạch đạt đến huyền tiên trung giai là có thể tự thành càn khôn thu được tiên phủ. Nhưng khi bệ hạ từ tây phương giáo về rồi lại vào Oa Hoàng cung gặp được kỳ ngộ tạo thành một cảnh giới kỳ dị khác, dĩ nhiên không thể xem theo lẽ thường. Cho nên hiện nay Càn Khôn thần thông của người vẫn chưa thể thu được tiên phủ. Bệ hạ ngộ tính cực cao, tiềm lực vô hạn lại có đại cơ duyên, bần đạo thập phần chờ mong đối với thành tựu tương lai của bệ hạ.
Trương Tử Tinh lúc này mới hiểu ra, sở dĩ bản thân không thể thu được tiên phủ là do lực lượng kì dị kia, thầm than Tái ông thất mã, mệnh số vô thường ( cái này là một điển tích, mọi người dùng google thần chưởng để biết thêm chi tiết ). Thông Thiên Giáo Chủ biết thời gian cấp bách nên cũng không chần chờ nữa, vào trong bí cảnh bàn với Tam Hoàng việc Bát quái trận. Tam Hoàng biết Vô Đương thánh mẫu lúc này đang ở Ngọc Hư Cung tất nhiên không thể đoạt lại đả thẩn tiên, vì vậy cực kỳ lo lắng. Trương Tử Tinh nói ra việc đã có nội ứng, lại lộ ra một ít kế hoạch mưu tính sẵn mới khiến bọn họ dần dần an tâm, đáp ứng cùng Thông Thiên Giáo Chủ thao diễn bát quái trận.
Trương Tử Tinh đang chuẩn bị rời khỏi Bích Du cung thì bị Thông Thiên Giáo Chủ gọi lại:
- Bệ hạ người xem thân thể có cảm giác gì bất thường hay không? Ta cảm thấy trên người bệ hạ như có một loại cấm chế kì dị nào đó nhưng chưa rõ tác dụng.
- Cấm chế?
Trương Tử Tinh thầm vận tiên lực, phát hiện không có điều gì dị thường, nói:
- Có lẽ là do trúng phải trớ chú trong lúc chiến đấu với Kim Mẫu, bất quá ta có vô thượng ma thể không sợ độc lực của trớ chủ, Giáo Chủ cứ yên tâm.
Thông Thiên Giáo Chủ gật gật đầu:
- Cấm chế này cũng không phải loại có tác dụng lâu dài, đề phòng vạn nhất, sau khi về Triều Ca bệ hạ hãy tìm một nơi yên tĩnh tĩnh dưỡng một thời gia, cấm chế sẽ tự mất hiệu lực.
Trương Tử Tinh gật đẩu, cáo từ rồi đi. Đến một tiên sơn khác, hắn lập tức thông qua Siêu Não ra chỉ thị cho hóa thân "Ân Hồng" đến thăm dò tình hình tại Thái Hoa Sơn Xích Tiêu động. Việc trước mắt là phải dần dần "hợp thức hóa" thân phận Ân Hồng rồi công khai tiến nhập Ngọc Hư Cung, chỉ là còn không ít khó khăn.
Trương Tử Tinh đang vừa phi hành vừa lập kế hoạch đoạt lại Đả Thần Tiên đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm cực độ. Loại cảm giác này đã từng cứu mạng hắn một lần khi bị Thân Công Báo dùng Toái Tinh Trùy đánh lén.
Trương Tử Tinh không dám chậm trễ, nhanh chóng đề tụ vô thượng ma thể. Tuy rằng hắn đã tốn khá nhiều sức lực trong trận chiến nhưng dựa vào đan dược thần hiệu, cho dù bây giờ đối mặt lại với Hạo Thiên Kim Mẫu, hắn vẫn tự tin có thể toàn thân trốn thoát.
Lúc này, bỗng có một đạo hồng quang bay nhanh tới, Trương Tử Tinh vừa vận công phòng bị thì bất chợt hồng quang kia hô to:
"
- Chạy mau, nguy hiểm!
Trương Tử Tinh vừa nghe được âm thanh quen tai này lập tức nhận ra:
- Quả nhiên là nàng !
Trương Tử Tinh nhìn thấy nàng phản ứng đầu tiên là vui sướng, sau đó lập tức nghi hoặc.
Lúc trước nàng lặng lẽ rời khỏi Triều Ca, không phải hiện tại đang ở Oa Hoàng cung sao? Cớ gì lại xuất hiện tại đây, lại còn lớn tiếng cảnh báo mình? Hay Nữ Oa nương nương lại có một kế hoạch mới?
Trong lúc hắn đang chần chờ thì bỗng cảm thấy trước ngực đau nhói, một đạo huyết quang từ ngực xuất ra! Thì ra là một tiễn vô thanh vô tức từ sau bay đến, không những vậy lực lượng của tiễn này lại cực kì cường đại, cho dù hắn đã dùng tiên lực bảo hộ ma thể nhưng vẫn dễ dàng bị xuyên qua.
Tử Tinh có chút không tin nổi nhìn xuống ngực mình, hắn sở hữu vô thượng ma thể mang lực lượng phòng ngự vô cùng cường đại nhưng lại bị một tiễn đơn giản này phá tan. Lúc này, hắn cảm giác cơ thể như có ngàn lưỡi dao sắc bén đang không ngừng tiến nhập tấn công, tiên lực cùng sinh cơ ngày càng tụt giảm.
Đây là tiễn gì mà uy lực lại ghê gớm như thế !
Trương Tử Tinh vận lực rút tiễn ra, mặc dù rút ra rồi nhưng tác dụng của nó lại càng gia tăng, lực lượng vô thượng ma thể cực kì hỗn loạn, sắp có nguy cơ tiêu tan hoàn toàn.
Hiện giờ thế thân mộc nhân của hắn đã dùng hết, hắn giờ so với tiên nhân bình thường giống nhau, cũng chỉ còn lại một cái mạng duy nhất mà thôi, nếu mất đi thì chỉ còn con đường duy nhất là lên bảng.
Trương Tử Tinh biết đã gặp phải phục kích, bất chấp thương thế ngày càng nặng hơn, vội thả ra cửu đỉnh, trước là tự bảo vệ rồi tính sau. Nào ngờ lại xảy ra hiện tượng kì dị, Cửu đỉnh lại không thể xuất ra được!!!
Lúc trước Trương Tử Tinh cùng Hạo Thiên, Kim Mẫu chiến đấu hắn cũng đã từng có cảm giác này, nhưng lúc ấy hắn không quá để ý, bỏ qua cửu đỉnh mà sử dụng cửu hồn để chiến đấu. Bây giờ đúng là không thể dùng được cửu đỉnh.
Trương Tử Tinh chợt nhớ đến lời Thông Thiên Giáo Chủ về cấm chế trên người mình, rất nhiều nghi vấn dần được sáng tỏ, trong lòng đại chấn.
Trương Tử Tinh thi triển Cửu Đỉnh không có kết quả, trong lòng thập phần sợ hãi, vừa dùng tàn lực chạy trốn vừa xoay chuyển ý nghĩ đối sách thoát thân. Phản ứng của hắn cũng xem như nhanh nhạy, vừa nghĩ đến Siêu não đang muốn triệu hồi Ma Khải thì tiễn thứ hai lại như chớp bay đến.
Trương Tử Tinh sau khi chịu tiễn thứ nhất lực lượng trong cơ thể cơ hồ đã tán loạn, tốc độ phi hành đã giảm sút căn bản không thể thoát khỏi tiễn thứ hai này. Nếu nói tiễn thứ nhất là "Đả kích", như vậy tiễn thứ hai chính là "Cắn nuốt", không chỉ lực lượng ma thể mà tiên thức của hắn cũng đang bị ăn mòn với tốc độ cực kì đáng sợ.
Cũng may trong cơ thể Trương Tử Tinh không chỉ có Ma Thần lực mà còn có lực lượng của Hoàng Đế tâm kinh nên vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì tiên tức cùng giữ cho mình tiếp tục phi hành. Nhưng theo tốc độ cắn nuốt đáng sợ kia thì loại "duy trì" này xem ra cũng không còn kéo dài được bao nhiêu. Càng làm cho hắn kinh hãi là trong tiên thức, các tinh vân không ngừng va chạm bùng nổ, bây giờ đừng nói là khống chế tiên thể, ngay cả liên hệ tâm linh với Siêu Nào cũng hoàn toàn bị ngắt. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trời quay đất chuyển, ngay cả phi hành cũng vô lực, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Đây quả thật là lần kinh hiểm nhất từ trước đến hay, với trạng thái lúc này của hắn, cho dù không bị tiếp tục tấn công thì cũng không thể duy trì được lâu.
Hồng quang nữ tử thấy hắn rơi xuống liền phát ra một tiếng thét chói tai, cũng không biết bằng cách nào nháy mắt đã tiếp cận được hắn.
Nữ tử vừa tiếp được hắn, lập tức xuất ra pháp bảo hình chiếc gương. Một màn hồng quang mãnh liệt rọi tới phía trước, nữ tử không dám chậm trễ thân hóa hồng quang xoay người bỏ chạy.
Với tốc độ của hồng quang này thật không thể tin được người thi triển nó chỉ mới ở cảnh giới chân tiên.
Nàng ta quả thật liều mạng.
Chẳng lẽ lại vì một nam nhân coi thường mình mà liều mạng sao?
Trương Tử Tinh trong lòng run lên, lực lượng lại yếu đi vài phần, cảm giác được tác dụng của hai tiễn càng mãnh liệt rồi hợp lại thành một, bắt đầu điên cuồng ăn mòn tất cả. Tiên thể cùng tiên thức giống như cung giương hết đà, bất kì lúc nào cũng có thể đứt. Lúc này ý thức của hắn cũng dần mơ hồ nhưng hình ảnh nàng lại càng hiện rõ.
Nàng quả thật rất đẹp.
Không phải vì nàng giống Vũ Tiên ngày xưa.
Mà bởi vì nàng chính là Đát Kỷ.
Lúc nguy cấp liều mạng cứu hắn không ngờ lại là Đát Kỷ.
Phía trước mặt gương sáng ( pháp bảo lúc nãy của ĐK ), xuất hiện hai bóng người một cao một thấp, trên mặt đầy sát khí, đúng là Huyền Cơ và Lục Áp.
Huyền Cơ Chân Nhân có chút kinh ngạc:
- Nữ tử này là người phương nào tại sao lại xuất hiện đúng lúc này! Hơn nữa kính quang kia thập phần cổ quái, lại có thể nhiễu loạn tiên thức của chúng ta, bây giờ không biết chúng đã chạy đi đâu.
Lục Áp nhìn chiếc gương đang lơ lửng giữa không trung, nhíu mày nói:
- Đây là Hóa Ảnh Tinh Kính của Oa Hoàng cung, có thể soi tỏ vạn vật, lại có thể độn ảnh. Tương truyền kính này có liên hệ chặt chẽ cùng Sơn Hà Xã Tắc đồ. Ngày trước ta đến Oa Hoàng cung mượn Nữ Oa nương nương Sơn Hà Xã Tắc đồ có gặp qua nữ tử này. Nàng chính là môn nhân Oa Hoàng cung, vì thế có thể nhờ gương này tìm đến được chỗ chúng ta, cứu Tiêu Dao Tử một mạng.
- Môn nhân của Oa Hoàng cung?
Huyền Cơ chân nhân mặt kinh dị:
- Chẳng lẽ nương nương lại thay đổi chủ ý, sai đệ tử đến cứu Tiêu Dao Tử?
Lục Áp lắc đầu:
- Nếu quả thực như thế, Nữ Oa Nương Nương đã dùng thần thông thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đâu cần phải phái một người tu vi thấp kém đến. Còn việc tại sao lại dùng bảo vật Hóa Ảnh Tinh Kính này ? Chắc nàng ấy có giao tình cùng Tiêu Dao Tử nên đã trộm kính mà đến. Sau này ta sẽ mang kính giao lại cho nương nương, cho dù nữ tử này có liên quan đến Oa Hoàng cung hay không, chúng ta đều có thể dùng lý lẽ để đối đáp, hơn nữa ta với Nữ Oa nương nương vốn có chút giao tình, nghĩ rằng người cũng không làm khó chúng ta.
Huyền Cơ chân nhân vuốt cằm nói:
- Đạo hữu lời nói chí phải, Trấn Thiên Cung trong tay ta cùng Xuyên Vân Tiễn kia khí tức tương thông, chỉ cần tiên thức của Xuyên Vân Tiễn khôi phục một ít là có thể cảm ứng được. Ngươi mau thu lấy Hóa Ảnh Tinh Kính rồi tiếp tục truy tung, đừng để tên Tiêu Dao Tử này tiếp tục thoát thân.
- Không cần phải nóng vội, kính này không phải vật tầm thường, hơn nữa đây cũng không phải việc nhỏ, đề phòng vạn nhất ta cũng không nên sớm cho nương nương biết phòng phát sinh sự cố. Huống hồ nàng kia tu vi thấp kém, lại trúng một tiễn của ngươi, mà Tiêu Dao Tử cũng đã bị thương nặng, không thể chạy xa được, ngươi còn lo lắng điều gì?
Huyền Cơ gật đầu khen phải, Lục Áp lúc này mới thi triển thần thông thu lấy Hóa Ảnh Tinh Kính.
Đát Kỷ ôm Trương Tử Tinh liều mạng chạy một mạch. Trương Tử Tinh lại ngầm thi triển Thanh tâm quyết, khởi động liên hoa lực cùng hoàng đế tâm kinh miễn cưỡng áp chế lực lượng đáng sợ của hai tiễn kia xuống. Vãng sinh lực dường như dung hợp được với lực lượng tâm kinh tạo thành một vầng lam quang kì dị bắt đầu phát huy tác dụng. Tuy rằng hắn vẫn không thể vận dụng tiên lực như cũ nhưng tiên thức đã dần trầm ổn, thần trí thanh tỉnh đôi chút, tứ chi cũng đã khôi phục được một ít khí lực.
Bỗng nhiên Trương Tử Tinh cảm giác được tốc độ của Đát Kỷ dần chậm lại, cuối cùng không phi hành nổi nữa mà hạ xuống chạy đi. Trương Tử Tinh cố gắng mở to mắt, chợt giật mình khi thấy khuôn mặt Đát Kỷ tái nhợt, Đát Kỷ thấy hắn mở mắt, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Trương Tử Tinh nhìn mặt nàng ngày càng trắng bệch, cảm thấy một trận đau lòng: Nàng không tiếc hao phí sinh mệnh lực thi triển độn thuật, nhất định nguyên khí đã thương tổn nặng.
Đát Kỷ lúc này đã ngồi xuống, hai tay ôm ngực thở dồn dập, bỗng nhiên nhìn hắn cười quyến rũ:
- Ngươi còn có thể đi thì mau chạy đi, bọn chúng sẽ rất nhanh đuổi tới đó.
Trương Tử Tinh cố gắng đứng dậy, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, thanh âm có chút nghẹn ngào:
- Đát Kỷ, ta…
- Lúc này tình hình khẩn cấp không phải là lúc nói chuyện, ta chí ít cũng có thân phận môn nhân Oa Hoàng cung, bọn chúng cũng không dám làm gì quá đáng đâu….
Đát Kỷ ngữ khí có vẻ bình tĩnh nhưng hay tay che ngực lại không ngừng phập phồng.
- Ngươi mau quay về Triều Ca, ngàn vạn lần không nên quay lại, đến khi ta khôi phục nguyên khí sẽ tìm ngươi.
Ánh mắt Trương Tử Tinh bỗng nhiên dừng lại ở đôi bàn tay nàng đang che chắn phía sau rồi đột nhiên chấn động. Giữa những ngón tay dần lộ ra những mảng đỏ ghê người. Trương Tử Tinh tiến lên vài bước muốn xem xét, Đát Kỷ lại như muốn trốn tránh lại không đủ sức di chuyển, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía sau.
Trương Tử Tinh lập tức cố vận lực lượng chạy đến đỡ nàng dậy, lúc này mới phát hiện Đát Kỷ đã cực kỳ suy nhược. Đúng lúc này hắn cảm thấy bàn tay mình ôm phía sau Đát Kỷ có cảm giác kì lạ, vừa liếc mắt nhìn đã thấy dính đầy máu tươi. Hóa ra lưng nàng đã mang một vết thương cực kì đáng sợ, quần áo cũng đã sớm ướt sũng máu tươi, mà máu lại không ngừng chảy. Lần theo vết máu ở phía xa có một thanh vũ tiễn bị ném lại cũng dính đầy máu tươi.
Trương Tử Tinh toàn thân run rẩy: Nàng cố tỏ vẻ trấn định, lại còn nhìn mình mỉm cười đều vì muốn mình yên tâm "Chạy nhanh đi, không cầnquay đầu lại."
Nàng vì hắn mà đến sinh mệnh cũng không quản, không ngừng thiêu đốt sinh mạng lực để chạy trốn đến đây. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vì sợ sau khi dừng lại bị hắn phát hiện, nàng cũng nén đau rút mũi tiễn ra?
Sức mạnh nào có thể giúp nàng chống chọi được đến giờ?
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trong lòng như có vật gì vỡ vụn, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Hắn cắn răng một cái rút luôn mũi tên sau lưng mình ra, cẩn thận ôm Đát Kỷ vào lòng, cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng để thân thể nàng thả lỏng, sau đó cố gắng khống chế đôi tay không run rẩy, lục soát trong túi pháp bảo một hồi rốt, cuộc tìm thấy được bình ngọc chứa Càn Khôn phản sinh đan nhét vào miệng nàng rồi chính mình cũng ăn vào một viên.
Nhưng không hiểu vũ tiễn kia dùng bí pháp gì luyện thành, ngay cả Càn Khôn Phản Sinh đan cũng chỉ có thể tạm thời khôi phục một ít sinh cơ chứ không thể nào tiêu trừ lực lượng hủy diệt trí mạng bên trong cơ thể. Tuy rằng miệng vết thương trên người Đát Kỷ đang dần lành lại nhưng Trương Tử Tinh có thể cảm nhận được, sinh cơ trong người nàng đang dần ảm đạm.
Trương Tử Tinh tuy rằng trúng hai tiễn nhưng dựa vào lực lượng cường đại của mình vẫn có thể áp chế thương thế nhưng sinh lực cũng không thể nào nhanh chóng khôi phục, cho dù cùng Tam Tiên song tu cũng cần một khoảng thời gian mới có thể dần "Chuyển di", mà việc đó trong lúc này lại không thể thực hiện được. Còn lúc này sinh khí do đan dược trợ lực cũng không ngừng tiêu tán, cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trong một thời gian rất ngắn.
Đát Kỷ nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, vẻ ôn nhu càng đậm:
- Ngươi năm đó cứu ta một mạng, bây giờ xem như ta trả lại ngươi, ngươi hãy mau chóng rời đi.
- Ta không đáng để nàng phải làm thế…
Trương Tử Tinh thấy nàng vẫn thúc giục mình rời đi, chỉ thấy càng thêm đau lòng.
Đát Kỷ thản nhiên cười:
- Ta cũng thật không ngờ cuối cùng mình lại có thể phản bội nương nương. Hỉ Mị từng nói, lưng càng mang nhiều thì càng thống khổ. Ta cứu ngươi chỉ vì muốn tự giải thoát mà thôi.
Lưng càng mang nhiều sẽ càng thống khổ sao…
Trương Tử Tinh lắc đầu, giọng khẳng định:
- Nàng sẽ không như Hỉ Mị, nàng là Đát Kỷ, Đát Kỷ của ta.
Những lời này không phải do hắn thốt ra trong lúc nhất thời xúc động mà xuất phát từ tận đáy lòng.
Đát Kỷ vừa nghe "Đát Kỷ của ta", con ngươi vốn đã mờ dần đột nhiên thư thái hơn, không tự chủ được thốt lên:
- Ngươi chắc đã quên ra, ta không phải tên Đát Kỷ, đó là tên của một nữ tử đáng thương bị ta đoạt xá…
- Tuyết Nhi…
Từ trong ký ức đầy bụi mờ của Trương Tử Tinh đột nhiên hiện lên hai danh tự, hai từ này bình thường hắn chưa từng nghĩ đến không ngờ lại chiếm một phân lượng to lớn trong lòng mình.
- Ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa.
Ánh mắt Đát Kỷ dừng lại, bỗng nhiên rơi lệ:
- Năm đó ở Ký Châu ta đã dẫn dụ Đát Kỷ rồi đoạt xá chiếm lấy nàng ta. Đời phù du, một khi đã sinh ra, dù cái chết sắp tới gần nhưng vẫn không oán hờn, không hối hận, dù rằng cuộc đời chỉ như trong nháy mắt. Kỳ thật, ta còn không bằng vị Đát Kỷ kia, đến giờ mới ngộ ra. Nếu là ta thực sự… cuối cùng theo lời nương nương có thể tu thành kim tiên hay huyền tiên thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Trương Tử Tinh nghe nàng thổ lộ chân tình cũng cảm động nói:
- Đâu chỉ nàng chấp mê không tỉnh, ta cũng như thế. Là ta luôn mang một lòng cảnh giác với nàng, xem nhẹ chân tình của nàng! Bây giờ chúng ta gặp mặt, sau này ta sẽ không bao giờ để nàng phải rời xa ta nữa…
Đát Kỷ lệ quang tuôn rơi, trong mắt tràn đầy hạnh phúc nhưng lại lắc đầu:
-Ngươi thân là chủ nhân nhân giới, thống ngự tứ phương, lại có thể mê luyến một yêu nữ ngoại tộc như ta sao?
Trương Tử Tinh nghe đến đây, cả người hoàn toàn chấn động, hắn cho đến giờ vẫn luôn dùng mặt nạ ngũ sắc, mà theo khẩu khí của Đát Kỷ nàng hẳn đã biết thân phận của hắn từ lâu!
Có thể nhìn thấu được thân phận của hắn khi hắn mang mặt nạ ngũ sắc cho đến giờ chỉ có một Thông Thiên Giáo Chủ mà thôi. Hơn nữa Thông Thiên Giáo Chủ vì đã tiếp xúc qua thân phận thiên tử hắn một lần, lại nhìn ra được hắn là người ngoài số mệnh nên mới đoán được Tiêu Dao Tử là hóa thân của hắn. Nhưng Đát Kỷ tại sao lại có thể nhìn thấu được hắn?
Trong lòng Trương Tử Tinh đột nhiên vang lên thanh âm của thanh niên thần bí khi xưa: "Có khi thánh nhân cũng không biết, nhưng phàm nhân lại biết…" Hay thật sự đây là lực lượng của "Tình" ?
Trương Tử Tinh cũng không dùng mặt nạ ngũ sắc biến thành dung mạo thật mà gỡ mặt nạ xuống lộ ra chân diện mục. Từ ngày thanh niên thần bí tặng hắn chiếc mặt nạ kỳ diệu này đến này, hắn gần như không hề gỡ xuống. Mặt nạ này có thể tùy theo ý muốn mà biến đổi dung mạo, hơn nữa cảm giác khi hắn mang mặc nạ so với khi không dùng cũng không hề sai biệt, giống như đây chính là một bộ phận thân thể hắn. Trọng yếu hơn, nó dường như mang một lực lượng kỳ dị giúp hắn có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn xa tiên nhân bình thường, giúp hắn đạt đến cảnh giới ngày nay, đây mới chính là tác dụng mấu chốt. Loại cảm giác này mỗi khi tu vi hắn tấn cấp lại càng rõ rệt.
Khi tháo rời mặt nạ, trong nháy mắt hắn có cảm giác cốt nhục chia lìa, thân thể như mất đi một bộ phận nhưng hắn vẫn chậm rãi tháo xuống.
Đát Kỷ nhìn khuôn mặt từng sớm chiều cùng mình đàm luận, thậm chí còn những lúc triền miên đêm đêm, lại nhìn chiếc mặt nạ kì diệu kia, nước mắt chậm rãi chảy xuống:
- Ngươi… quả nhiên là thế… Những năm nay ngươi luôn kề cận ta..
"Ngươi" chính là người khiến nàng vừa yêu vừa hận Tiêu Dao Tử nhưng cũng chính là Thiên Tử mang lại cho nàng thống khổ cùng mâu thuẫn. ( 1 chút thắc mắc nho nhỏ, 3T đã nghịch thiên, sao đầu truyện đến h tác giả vẫn nói hắn là thiên tử??? – NB: giải thích luôn: vì người "trung của" coi hoàng đế là thiên tử, vậy thôi ^^ )
Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ tới một bài hát: Đố các bạn trên Thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia, không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia, cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia mà nó chính là khoảng cách của một vòng Trái Đất. Ta đứng trước mặt nàng, nàng lại nhìn không thấu… ( vừa nghe nhạc vừa dịch nên … )
Đối với Đát Kỷ mà nói, đây thật sự là một điều tàn nhẫn.
Hơn nữa càng về sau nàng cũng đã tỉnh ngộ ra nhiều…
- Từ trước đến giờ ta luôn bên cạnh nàng, nàng cũng đã gọi ta là phu quân.
Trương Tử Tinh thương tiếc vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt nàng, tay kia đưa mặt nạ đến tay nàng.
- Là Thiên tử ( lại thiên tử, hắn là con Hạo Thiên sao?? Có mà con rể…), ta từng mang vô số mặt nạ, nhưng đối diện với thê tử mình ta sẽ luôn dùng khuôn mặt thật.
Đát Kỷ tay kia đang nắm chặt mặt nạ bỗng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết:
- Ngươi là Tiêu Dao Tử, vậy ngươi cũng biết ta là yêu nữ mang lại mối họa cho Đại Thương, làm sao là thê tử ngươi được. Huống hồ ta tội nghiệt quá nặng, thương thế cũng đã trầm trọng không thể tiếp tục chống đỡ. Ngươi là quân vương nhân giới, lúc này nhân giới chi chiến, ngươi lại lấy thân phận Tiêu Dao Tử nhiều lần bày mưu tính kế, vậy sao chưa chịu đi mà còn dằng dai mãi nơi này?
- Ta không quản nàng xuất thân từ đâu, cũng không quản mục đích của nàng là gì, ta chỉ cần biết một điều nàng là thê tử của ta. Ta đã từng nói sẽ không vì bất cứ việc gì mà bỏ rơi thê tử của mình, lời này lúc trước là thật bây giờ càng là thật.
Trương Tử Tinh vừa nói xong chợt nghĩ đến một kiện đồ vật vui vẻ nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể vượt qua ải này, ta sẽ có cách giúp nàng, nàng nhất định phải cố gắng duy trì, hãy tin ở ta, chúng ta đồng sinh cộng tử.
Vật mà Trương Tử Tinh vừa nghĩ đến chính là thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy: Vãn Sinh Liên Tử.
Vãng Sinh Liên Tử không những có thể loại trừ hết thảy thương tổn và các lực độc ác mà còn có thế khiến linh đài người ta thanh minh, tinh thần cùng tu vi đại tăng, việc khôi phục thương thế của Đát Kỷ hẳn là không thành vấn đề. Mười hai đài sen hắn đã cắn nuốt hết sáu, đương kim Vãng Sinh Liên Tử trên thế gian cũng chỉ còn lại một viên mà thôi, ngày đó hắn đã tặng cho Tây Vương Mẫu Thiên Dao, bây giờ vì cứu Đát Kỷ cũng bất chấp mặt mũi đến cầu kiến xin lại.
Đát Kỷ sắc mặt càng lúc càng trắng nhưng trong mắt lại lộ vẻ thỏa mãn chưa từng có:
- Phu quân, từ nay về sau không còn Tuyết Nhi nữa, ta là Đát Kỷ, thê tử của chàng…
Trương Tử Tinh nhẹ nhàng hôn lên trán Đát Kỷ, hít sâu một hơi cố chịu đựng lực lượng hủy diệt đang không ngừng bốc lên trong cơ thể cố gắng tiến về phía trước. Chỉ là hiện giờ bốn mặt đều là núi non hiểm trở, hắn lại mất đi lực lượng làm sao có thể thoát khỏi hiểm cảnh?
Vì sợ Đát Kỷ ý chí lơi lỏng, Trương Tử Tinh vừa bước đi vừa không ngừng cùng nàng trò chuyện, từ đó cũng biết thêm nhiều sự tình: Thật ra sau khi Đát Kỷ chuyển biến tâm ý, nàng cũng đã phát hiện được một ít điều dị thường. Nhất là khi Huyễn Thủy Châu dần mất đi hiệu lực, có lần nàng còn vô tình phát hiện được căn cứ bí mật phía dưới Trích Tinh Lầu. Mặc dù sau đó bị Trương Tử Tinh dùng Cửu Cung Ma Phiến mê hoặc nhưng trong lòng cũng đã xuất hiện nỗi băn khoăn. Lúc sau nàng ở Sùng Thành tham gia hôn lễ Tô Toàn Trung lại ngẫu nhiên phát hiện được tân nương chính là cô gái ngày ấy nàng mơ thấy tại Trích Tinh lầu.
Đát Kỷ tuy rằng kinh hãi nhưng vẫn bất động thanh sắc quay về Triều Ca, sau đó bắt đầu tập trung quan sát, rốt cuộc đã xác thực được giả thiết kinh khủng của mình. Bắt đầu từ lúc này, loại tình cảm và nhục dục lá mặt lá trái này đối với nàng mà nói càng lâu lại càng như bị tra tấn. Nàng vài lần muốn lấy dũng khí giải thích tất cả nhưng chung quy cũng không dám nói. Cuối cùng nàng chỉ có một lựa chọn là trốn tránh, bỏ qua ngôi vị hoàng hậu tiến vào lãnh cung. Nhưng trong lòng nàng cũng không nỡ rời bỏ Triều Ca mà chân chính chạy trốn, cho đến khi bị Nữ Oa nương nương triệu hồi về trách phạt. Vừa may lúc đó Phục Hy thánh hoàng đi vào biện hộ giúp nàng, Nữ Oa nương nương mới khoan thứ cho qua. Cũng vì nể mặt Phục Hy mới thu nàng làm ký danh đệ tử, nhưng nàng ở tại Oa Hoàng cũng vẫn bị mọi người xa lánh.
Lục Áp đến Oa Hoàng cung hỏi mượn Sơn Hà Xã Tắc Đồ đối phó "Tiêu Dao Tử", nàng nấp bên trong vừa nghe xong liền muốn âm thầm chạy về Triều Ca mật báo nhưng Nữ Oa nương nương đã có nghiêm lệnh, tất cả môn nhân không được phép tự tiện rời cung, vi phạm trọng phạt. Đát Kỷ suy nghĩ một hồi quyết định âm thầm rời cung. Nữ Oa nương nương thường ngày ở trong cung, Đát Kỷ tìm không được cơ hội, tính từ ngày Lục Áp rời khỏi đã lâu, lại sợ Trương Tử Tinh bị hại, trong lòng như lửa đốt. Đến hôm trước, Nữ Oa nương nương có việc rời cung, Đát Kỷ cũng nhân cơ hội vội vàng đào tẩu không ngờ lại bị tuần cung phát giác. Đát Kỷ tìm đại một lý do qua loa sắp rời khỏi được lại gặp Lý Đái ngăn trở, rơi vào đường cùng đang chuẩn bị muốn liều mạng. Nào ngờ khi Lý Đái biết nàng muốn li khai để giúp đỡ Tiêu Dao Tử thì không những không ngăn trở mà còn đem pháp bảo được Nữ Oa nương nương cho bảo quản là Hóa Ảnh Tinh Kính đưa luôn cho Đát Kỷ. Lý Đái còn nói, vì không được trợ lực từ Nữ Oa nương nương nên Đát Kỷ chỉ có thể dùng kính này để cảm ứng được vị trí Sơn Hà Xã Tắc Đồ một cách mơ hồ mà thôi.
Đát Kỷ lúc này mới biết Lý Đái cũng là người của Tiêu Dao Tử không khỏi cảm khái một trận rồi vội vàng tạ ơn rời đi. Thông qua ba mươi ba tầng trời, lại vượt qua không ít gian nguy, may nhờ được Hóa Ảnh Tinh Kính bảo hộ nên cuối cùng nàng cũng thành công tiến nhập nhân giới. Đát Kỷ bất chấp nghỉ ngơi vội vàng thi triển Hóa Ảnh Tinh Kính, kiểm tra kỹ vị trí của Sơn Hà Xã Tắc Đồ rồi phi hành đến. Tinh kính quả nhiên hữu hiệu, không bao lâu sau nàng đã phát hiện được vị trí của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cũng nhờ vậy mà đã cứu được Trương Tử Tinh một mạng.
Đã không còn tiên lực, lại không liên lạc được với Siêu Nào, hiện giờ Trương Tử Tinh không khác gì thường nhân, chỉ có thể cõng Đát Kỷ gian nan tiến tới. Ma Thần lực trong cơ thể hắn cũng đã mất đi, lực lượng của Hoàng Đế tâm kinh thì dùng để áp chế thương thế, tiêu hao gần như không còn, may nhờ lam quang kia phát huy tác dụng, không những áp chế lực lượng hủy diệt của hai tiễn kia mà còn dần khôi phục sinh cơ, cuối cùng hắn cũng liên lạc được với Siêu Não.
Chỉ cần sử dụng được Siêu Não, cho dù không thể liên hệ được với ngoại giới cũng có thể phi hành mà đi.
Nhưng đúng lúc này Đát Kỷ vốn đang cố duy trì đã bắt đầu không chống nổi, thậm chí cũng không nói được nữa, đan dược cũng đã dùng gần hết. Trương Tử Tinh tuy vẫn cố gắng cổ vũ nàng nhưng đã cảm giác được sinh mệnh nàng đang dần trôi qua mỗi lúc một nhanh. Sau khi sử dụng viên đan dược cuối cùng, ánh mắt Đát Kỷ sáng lên, như hồi quang phản chiếu, nhìn thật sâu vào Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh đọc được trong mắt nàng một ý chí kiên định : sống sót.
Trái tim hắn thắt lại, nỗi đau khi đánh mất Vũ Tiên năm đó lại trỗi dậy mạnh mẽ, loại đau khổ sống không bằng chết này dù hắn đã "xuyên việt" tiến đến thế giới này cũng vẫn như cũ, không hề giảm bớt hay mất đi.
Bi kịch này quyết không thể để tái diễn một lần nào nữa.
Trương Tử Tinh cố gắng tập trung lực lượng, liền cảm giác được đã có thể miễn cưỡng liên hệ với Siêu Não trong cơ thể, chính xác là trí năng hóa Siêu Não đã cố gắng liên hệ với chủ nhân, rốt cuộc đã đột phá phong tỏa, liên lạc được với hắn.
Lúc này ánh mắt Đát Kỷ đã bắt đầu tán loạn, tùy thời có thể hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan). Trương Tử Tinh quyết định thật nhanh, triệu hồi Siêu Não hóa thành ma khải khởi động phủ lấy Đát Kỷ rồi bắt đầu đóng băng. Đây chính là một loại hình thức bảo mệnh khẩn cấp, dùng Ma Khải tạo ra một nhiệt độ siêu thấp đóng băng tất cả bên trong, đình chỉ hoạt động của tất cả sinh mệnh trong đó, đợi khi tìm được giải pháp thích hợp sẽ tìm một địa phương giải trừ đóng băng rồi chữa trị. Dựa theo lý luận trên, chỉ cần Ma Khải còn năng lượng là trạng thái đóng băng có thể vĩnh viễn duy trì.
Khi trạng thái đóng băng vừa khởi động xong bỗng một trận thiên hôn địa ám xuất hiện, hào quang chớp động, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.
Cảnh tượng tuy biến đổi thành sơn linh thủy tú nhưng tâm tình Trương Tử Tinh lại trầm hẳn xuống. Nguyên nhân là tại không trung đang có hai người bay lơ lửng.
Huyền Cơ Chân Nhân! Lục Áp!
Trương Tử Tinh nghiến răng căm tức nhìn hai tên đánh lén. Theo tin tức biết được từ Đát Kỷ, hắn chỉ nghĩ phải đối phó với Sơn Hà Xã Tắc đồ từ Lục Áp, không ngờ đến lúc này lại xuất hiện thêm một Huyền Cơ Chân Nhân!
Trương Tử Tinh nhìn trường cung trong tay Huyền Cơ Chân Nhân liền chấn động: Trấn Thiên Cung! Như vậy là ba mũi vũ tiễn kia chắc chắc là Xuyên Vân Tiễn. Nhưng mà Xuyên Vân Tiễn từ lúc nào lại có uy lực khủng bố đến thế?
Trương Tử Tinh ngay sau đó liền liên tưởng đến một loạt sự việc xảy ra ở Đông Hải, không khỏi sợ hãi: nguyên lai tất cả các sự kiện từ Đông Hải đến giờ đều kết hợp để tạo thành một cái bẫy hoàn hảo vây lấy hắn!
Trương Tử Tinh vừa âm thầm điều tiết lực lượng cơ thể liều mạng thúc dục tiên lực, vừa quan sát tiến độ đóng băng của Ma Khải, miệng quát:
- Huyền Cơ! Hóa ra ngươi là người đánh cắp Trấn Thiên Cung và Xuyên Vân Tiễn, còn vị huynh đệ Vũ Dực Tiên của ta ra sao rồi?
Huyền Cơ Chân Nhân nhìn ra Trương Tử Tinh đã cực kỳ suy yếu, trong lòng cực kì vui vẻ cười nói:
- Tiêu Dao Tử, đừng quản chuyện của người khác nữa mà mau chóng lo cho cái mạng của ngươi kìa! Hôm nay vận số của ngươi đã hết, đại nạn buông xuống, cho dù ngươi có khả năng thông thiên triệt địa cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Lục Áp không nhiều lời mà lập tức thi triển pháp thuật, Trương Tử Tinh lúc này chỉ cảm thấy thiên địa như chao đảo.
Trương Tử Tinh biết hiện giờ là lúc nguy cấp, hơn nữa mình đã mất đi khả năng đối địch, chỉ có thể trước hết nghĩ cách cứu sống Đát Kỷ rồi tìm đường thoát thân, lập tức quát:
- Các ngươi mai phục đã lâu, chắc hẳn đã thấy ta từ Bích Du cung đi ra. Ta vốn phụng mệnh Thông Thiên Thánh nhân mà đi, nếu đi lâu không trở về, Thánh Nhân chắc chắn sẽ dò xét. Nếu hai ngươi để ta rời đi, có trời đất chứng giám, ta sẽ không tính mối thù ngày hôm nay!
- Không tính cừu hày hôm nay?
Huyền Cơ Chân Nhân cùng Lục Áp nhìn nhau cười ha hả.
Huyền Cơ Chân Nhân ngừng cười, thay vào đó là thanh âm độc ác tàn nhẫn:
- Cứ cho là ngươi hào phóng không tính cừu hôm nay của bọn ta, nhưng bọn ta lại là quân nhỏ mọn, chúng ta đối với ngươi thù sâu tựa bể, hôm nay sao có thể bỏ qua!
Lục Áp âm hiểm cười:
- Tiêu Dao đạo hữu ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa, ngươi giờ đang ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cho dù là tu vi nguyên vẹn cũng chỉ có thể đứng im chịu trói. Huống chi ta đã điều động Sơn Hà Xã Tắc đồ đến một địa phương thần bí, dựa vào đặc điểm nơi đây cộng với diệu dụng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, có thể nói là hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, cho dù là Hỗn Nguyên Thánh nhân cũng không thể cảm ứng. Ngươi và ta ân oán ngút trời, chỉ có thể một người tồn tại, cầu xin tha thứ cũng vô dụng. Bây giờ ngươi ngoại trừ ngồi yên chờ chết cũng không có cách nào khác!
Trương Tử Tinh đại chấn, nếu thật như vậy cho dù Siêu Não hoàn thành quá trình đóng băng thì cũng không thể liên hệ với ngoại giới?
Huyền Cơ Chân Nhân nhìn Lục Áp cười nói:
- Vẫn là Lục đạo hữu suy tính chu toàn! Có điều tên Tiêu Dao Tử này cũng tính là có vài phần lợi hại. Xuyên Vân Tiễn kia sau khi được thánh nhân tế luyện, mang theo Hỗn Nguyên lực chuyên phá ma thể, cho dù là thập đại thượng cổ ma thần cũng chỉ có nước hình thần câu diệt, thật không tưởng Tiêu Dao Tử này lại chịu được hai tiễn mà vẫn gắng gượng được đến đây! Đáng tiếc mỗi tiễn chỉ có thể bắn một lần, nếu không chúng ta đem Tiêu Dao Tử này làm bia ngắm, thực hiện cái gọi là "Vạn Tiễn xuyên tâm" thì thật là hay đó!
Đúng lúc này, Ma Khải phát ra tín hiệu thông báo: Trạng thái đóng băng hoàn thành! Huyền Cơ Chân Nhân cùng Lục Áp đã sớm chú ý đến Ma Khải, lúc này lại nghe được thanh âm thông báo lập tức định thần nhìn kỹ.
Theo các thông số của Ma Khải, sinh mệnh của Đát Kỷ tạm thời đã được giữ lại, xem như là giữa bất hạnh tìm được vạn hạnh. Cái chính là nếu không thoát ly được khốn cảnh trước mắt thì không chỉ có Đát Kỷ mà cả Trương Tử Tinh cũng khó bảo toàn được tánh mạng.
Trương Tử Tinh vừa tính toán phân phối năng lượng, vừa hạ lệnh hoạt động cho Siêu Não.
Nếu không thoát được, cùng lắm hắn bại lộ thân phận Thiên tử cũng có thể thoát chết, chỉ là Huyền Cơ và Lục Áp với hắn đầy hận ý, đến lúc ấy chỉ sợ Đát Kỷ khó bảo toàn.
Bởi vậy lúc này hắn không thể bại.