"Cái kia.
.
.
" Sinh Thúc nhìn một bên khuôn mặt của Hắc Tỷ khóe miệng khẽ run, mãi đến tận lúc đó hắn mới phát hiện mình còn chưa có biết tên của đối phương.
Hắn mở miệng, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, "Ta có thể hỏi tên của ngươi là gì được không?"
Hắc Tỷ liếc nhìn ông rồi thản nhiên nói: "Dư Văn.”
Giọng của cô rất đặc trưng,
có chút thăng trầm của chất giọng trầm khàn khá hiếm thấy.
Hắc Tỷ chịu trả lời câu hỏi này dường như đã thắp lên một tia hy vọng cho Sinh Thúc.
Hắn ngay lập tức bày ra tư thế ngồi thẳng tắp cùng với thái độ nghiêm túc như chuẩn bị bước vào một cuộc đàm phán quan trọng, thân trên hơi nghiêng về phía trước, bày ra bộ dáng lấy lòng: “Xin chào Dư tiểu thư, bỉ nhân gọi là Chu Thái Phúc, trong nhà chuyên buôn bán châu báu.”
Người phụ nữ tự xưng là Dư Văn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ thích thú, "Tiếp tục đi.”
Chu Thái Phúc liếm môi, "Tôi có thể nhìn ra được Dư tiểu thư không phải là người bình thường, hẳn là có khá nhiều kinh nghiệm đối phó với tình huống hiện tại, cho nên..."
"Cho nên ngươi muốn ta bảo vệ ngươi, sau khi ngươi ra ngoài sẽ trả cho ta rất nhiều tiền bảo vệ." Dư Văn đột nhiên nở nụ cười, "Là như vậy sao? Chu tiên sinh."
Chu Thái Phúc vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Dư tiểu thư, chỉ cần có thể bảo vệ ta sống sót đi ra ngoài, như vậy phương diện thù lao liền không thành vấn đề, nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng."
"Nhất định khiến ta hài lòng..." Dư Văn sờ cằm, như thể cô ấy đang thực sự suy nghĩ nghiêm túc về điều đó.
Thấy thái độ của Dư Văn, Tân Tử ngồi ở bên cạnh lão Chu cũng không thể ngồi yên được nữa, lập tức nói: “Cô Dư, tôi cũng hy vọng cô có thể giúp tôi, mặc dù tôi không có giàu có như Chu tiên sinh nhưng nếu có thể còn sống sót rời khỏi nơi này, thì tôi có thể trả giá hết thảy."
“Ồ?” Dư Văn nghiêng đầu, tựa hồ cũng có hứng thú với đề nghị của Tân Tử.
Chu Thái Phúc không ngờ tới vốn dĩ tưởng rằng đã tìm được người chống lưng lại bị một kẻ nhảy đến tranh giành với mình, hắn chỉ vào Tân Tử lớn tiếng khiển trách: “Dư tiểu thư đã hứa với tôi trước, nếu bay giờ lại mang thêm người thì chuyện gì sẽ có thể xảy ra chứ?” Ông quay đầu nhìn về phía Dư Văn, nói một cách dứt khoát: "Dư tiểu thư, cô chỉ cần chuyên tâm chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi, mặc kệ tên khốn kiếp này trả bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả gấp đôi, không!" Ông xua tay, "Tôi sẽ trả gấp 10 lần!"
“Ông thật đúng là khẳng khái a.” Dư Văn thở dài.
Mím chặt môi lại, Chu Thái Phúc đột nhiên kích động hẳn lên, hắn run rẩy đứng lên, nói: "Cho nên có thể nói là Dư tiểu thư đáp ứng rồi không?"
Dư Văn không trực tiếp trả lời câu hỏi này của hắn mà nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, dùng thần sắc mang theo ý vị sâu xa hỏi hắn: "Ông chủ tiệm kim hoàn Chu Thái Phúc, ông cảm thấy sự tồn tại của những cơn ác mộng này mang theo ý nghĩa gì?"
“Ý nghĩa?” Chu Thái Phúc sửng sốt, ý nghĩa có cái gì quan trọng sao? Không phải ưu tiên hàng đầu bây giờ là suy nghĩ làm thế nào để sống sót thoát ra ngoài sao?
Hoặc là ngồi xuống và thương lượng một mức giá.
Không nghĩ tới, Dư Văn cũng không thèm nhìn hắn, cho Chu Thái Phúc một loại cảm giác dường như việc hắn có thể cho hay không cho đáp án đều không quan trọng, loại cảm giác này làm cho hắn phi thường khó chịu.
Nhưng bất đắc dĩ chính là ông lại là người cầu cứu nên chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Công việc tôi đang làm khá đặc biệt,” Dư Văn chậm rãi nói, cô ấy dựa vào lưng ghế, cả người bày ra một trạng thái cực kỳ thoải mái, “Tất nhiên là có người trả tiền thuê chúng tôi làm một số việc,” cô ấy nói thêm, “ Không phải ở tại một nơi như đất nước của chúng ta, mà là một địa phương đang xảy ra chiến loạn, vì vậy cũng có một số người gọi chúng tôi là lính đánh thuê.”
Ánh mắt cô dần mất đi tiêu cự, giống như rơi vào trong một hồi ức xa xôi, "Nơi đó thập phần cằn cỗi, thứ duy nhất có thể hấp dẫn chúng tôi chỉ có tiền, mà chúng tôi cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì tiền," Cô dừng lại một chút, sau đó cúi đầu và lặp lại một lần nữa, " Tôi đang nói chính là...bất cứ chuyện gì.”
Chu Thái Phúc cảm thấy sự tình phát triển có chút thiên lệch, run giọng nói: "Dư...!Dư tiểu thư, rốt cuộc đến cuối cùng cô muốn nói tới cái gì a?"
“Không có gì.” Dư Văn đưa tay vén tóc ở thái dương.
Nhưng kỳ quái chính là, loại hành động này trên ở người cô không hề lộ ra một chút mỹ lệ nữ tính nào, mà tràn ngập sự lành lạnh như gió thu quét qua lá rụng.
Bất luận là Chu Thúc hay Tân Tử bên cạnh, trong lòng của hai người đều cảm thấy một trận ớn lạnh.
“Chỉ là tôi cảm thấy không công bằng.” Cô ngẩng đầu lên, cảm giác lạnh lẽo đó lại hiện lên trong mắt cô, đôi mắt đen láy kia dường như có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng.
"Trong thế giới thực, của cải và quyền lực có thể để ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng xin hãy hiểu cho rõ ràng rằng đây là Mộng Giới, tất cả những gì khiến ngươi kiêu ngạo và khoe khoang trong thế giới thực một khi bước vào trong đây đều trở thành một cái rắm.”
“Muốn sống sót ở nơi này, chỉ có thể dựa vào nơi này.” Cô uốn cong đầu ngón tay, gõ gõ đầu, đột nhiên nở nụ cười, “Đây cũng là nguyên nhân khiến cho ta thích nơi này."
“Bởi vì nơi này với bên ngoài không hề giống nhau.” Một giây sau khi nói xong câu đó, cô ngồi thẳng thân mình, trang nghiêm giống như vị thẩm phán trên đài quan tòa: “Vì vậy xin hãy tôn trọng nơi này cùng với các quy tắc ở đây.”
Phòng 407.
Long Nữ cuộn tròn trên giường run lẩy bẩy, chiếc chăn hoàn toàn quấn lấy toàn bộ cơ thể cô chỉ để lộ ra hai con mắt nhỏ.
"Chị Sườn Xám," cô phát ra giọng nói run rẩy, "Âm thanh kia vẫn còn đó a, như thể ngăn cách với chúng ta chỉ bằng một bức tường."
Khuôn mặt của Thanh Nhi đã không còn bình tĩnh được nữa, chỉ cách mười mấy phút trước, Long Nữ đột nhiên nói với cô rằng chính mình nghe thấy một loạt âm thanh ma sát cổ quái.
Điều này khiến cô lập tức nghĩ đến âm thanh mà hai người ở trong phòng 405 đã nghe thấy.
Chẳng lẽ...thứ đó chuyển đổi mục tiêu sao?
Cô không khỏi trở nên khẩn trương.
Nhưng tỉnh táo nghĩ kỹ lại, chắc là không đâu a, nếu thứ đó thực sự nhắm vào người ở phòng 405, dưới tình tình huống bình thường thì nó càng sẽ không thay đổi mục tiêu.
Điều duy nhất khiến Thanh Nhi cảm thấy may mắn chính là cô ấy đã không nghe thấy cái gọi là âm thanh ma sát đó.
Dù thế nào đi nữa, không có cách nào tiếp tục ở lại căn phòng 407 này, thứ đó đã nhắm vào nơi này, và có khả năng cao là Long Nữ không biết gì cả này sẽ là nạn nhân đầu tiên tại tối nay.
“Em gái.” Thanh Nhi hỏi, “Bây giờ em còn nghe thấy âm thanh ma sát không?”
Cô ấy đang xác nhận lại lần cuối cùng.
Long Nữ gật đầu liên tục, rõ ràng cô ấy cảm thấy rất sợ hãi, "Nhưng không còn rõ ràng như trước nữa, âm thanh dường như luôn luôn chuyển động.”
Cô ấy dùng ngón tay để mô phỏng vị trí của âm thanh ma sát, dọc theo bức tường, ngón tay của cô ấy di chuyển từng chút một dần dần chỉ vào vị trí gần người Thanh Nhi.
"Chị ơi," Long Nữ giống như là sắp khóc lên, "Âm thanh đó hình như đang ở trên đầu chị."
"Cái gì?!"
Thanh Nhi đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng trên đầu cô ấy không có bất kỳ cái gì cả.
Điều đáng sợ hơn nữa là cho đến lúc này cô còn không có nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào.
Đêm đen tĩnh lặng giống như là cái chết bên trong lỗ tai của cô vậy.
Trong đầu cô vội vàng suy nghĩ, chẳng lẽ lúc đầu chính mình đã phán đoán sai lầm, nghe thấy tiếng ma sát cũng không phải là điềm báo quỷ sẽ đến giết người, người không nghe thấy mới chính là mục tiêu!
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy đáng tin cậy.
Lý do rất đơn giản, nếu người nghe thấy tiếng ma sát là dấu hiệu người sẽ trở thành mục tiêu của lệ quỷ, thì người chết trước hẳn sẽ phải là hai người phòng 405.
Nói cách khác, nếu những người trong phòng 405 đã chết, thì đêm nay sẽ không có người chết nữa, vậy tại sao âm thanh ma sát lại có thể tìm tới các cô?