Người nói là Đông Phương Tín.
Trong phút chốc họ đã bước đến gần.
Thích Nghi nhìn gần mới thấy rõ dáng vẻ của họ, một người trong số đó Lý Tốc.
Vẻ mặt cậu ta lộ vẻ âm trầm dường như tâm trạng không tốt lắm.
"Không nghe thấy lời tôi nói hả?" Lời nói ra không nhận được sự hồi đáp của các cô nên Đông Phương Tín càng trầm giọng hơn: "Ngay lập tức trở về phòng."
"Các anh có thể ra đây thì tại sao lại đuổi chúng tôi trở về phòng chứ?" Thích Nghi thấp giọng hừ một tiếng, hoàn toàn muốn đối nghịch với anh: "Chúng tôi không ngủ được nên muốn đi dạo một lát."
"Cô ——"
"Đông Phương." Vào lúc đó, một giọng nói khác vang lên.
Cùng với bóng dáng cao lớn đến gần thì Long Vu Hành cũng xuất hiện.
Đông Phương Tín nghiêng đầu lườm anh ta, nhưng anh ta lại lắc đầu như muốn ra hiệu gì đó cho Đông Phương Tín.
Anh thoáng cau mày, mi mắt chất chứa sự âm trầm.
Trong lòng Thích Nghi cảm thấy kì lạ, rốt cuộc họ đang trao đổi cái gì với nhau, nhưng trông mấy người họ họ giống như chỉ tình cờ bắt chuyện với các cô nên cô cũng thôi không hỏi.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Suy cho cùng thì tìm tòi bí mật của người khác cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ánh mắt của Long Vu Hành nhanh chóng chuyển qua các cô, anh ta nhẹ giọng nói: "Hai cô không quen ở nơi rừng núi hoang vu này nên mới không ngủ được sao?"
Giọng điệu của Long Vu Hành vẫn được xem như hoà nhã, không nghe ra được là tâm trạng gì.
So với thái độ của Đông Phương Tín không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần.
Thích Nghi nhàn nhạt "ừm" một tiếng: "Tôi với Thiên Nhiên ra đình nghỉ ngồi một lát, anh ở đây điên tiếp với anh ta đi nhé!"
"Anh ta" trong miệng cô không ai khác chính là chỉ Đông Phương Tín.
Nhờ vào ánh trăng cô thấy được sắc mặt âm trầm của Đông Phương Tín.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì hết, chỉ là lông mày sâu thẳm lộ ra dáng vẻ sầu não.
Long Vu Hành coi như không thấy gì nhìn Thích Nghi thản nhiên nói: "Không ngại cho chúng tôi ngồi cùng một lúc chứ?"
"Đương nhiên không rồi." Thích Nghi đáp: "Đây cũng đâu phải là địa bàn của tôi."
Ý của câu nói này chính là nếu như đây mà là địa bàn của cô thì sẽ không cho họ ngồi cùng ư?
Sắc mặt của Đông Phương Tín đã khó coi đến cực điểm, lời nói ra cũng mang theo ý chế giễu sâu sắc: "Quỷ hẹp hòi!"
"Nói ai quỷ hẹp hòi đó!"
"Ai trả lời thì là người đó!"
Không ngờ anh không trúng đòn phản công của cô mà còn đâm lại cô một nhát, cả khuôn mặt Thích Nghi cũng trầm xuống.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu nắm lấy tay Thiên Nhiên đi bước lớn tới phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ tức phì phò của cô, tiếng nói trêu chọc của Đông Phương Tín ung dung truyền đến: "Ha, có như vậy đã nổi giận rồi, quả là không phụ đại danh nhỉ."
Vốn là Thích Nghi định tự mình giận dỗi tránh đi, muốn mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng lúc này nghe được lời anh nói, cô lập tức buông tay Thiên Nhiên quay lại đứng trước mặt anh.
Trông thấy tầm mắt của mình mới tới cằm của người ta, cô thấy khí thế chưa đủ nên kiễng chân rồi mới trừng mắt nhìn anh, cùng với sắc mặt trầm xuống là lời nói như sấm chớp ì đùng: "Bây giờ thế nào, người khác tức giận mà anh cũng muốn quản à? Tôi tức giận thì sao chứ, có phạm pháp không? Anh nói thử tôi nghe xem, tôi phạm phải điều luật nào rồi? Nói không nên lời chứ gì? Đó là quyền sống của tôi, không có ảnh hưởng gì tới anh… Nếu đã vậy thì mồm miệng bỉ ổi thế làm gì? Không biết bản thân mình khiến người ta chán ghét đến thế nào còn ở đây tự cho mình là đúng, đồ khốn kiếp!"
Nói xong còn ngẩng mặt hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đi.
Mắt thấy cô nhanh chân dắt tay Thiên Nhiên đi về phía đình nghỉ, Đông Phương Tín phải ngây ngẩn một hồi mới phản ứng lại.
Anh chớp mắt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt: "Cô ta bị ma nhập phải không?"
"Có trời mới biết, đi thôi!" Long Vu Hành nhún vai, hoàn toàn là ý không muốn giải thích nghi ngờ của anh.
Ánh mắt anh ta dường như đang đảo quanh bốn phía lại giống như chỉ đang ngắm cảnh, sau đó lập tức cất bước đi tới chỗ đình nghỉ mát.
Lý Tốc là người duy nhất đứng yên tại chỗ không dám tự ý có hành động gì.
Có điều lúc này cậu ta hơi cúi đầu, khoé miệng như có như không cong lên vì buồn cười.
Dường như Đông Phương Tín phát giác được nên anh khẽ híp con ngươi, ánh mắt tối tăm toát ra sự nguy hiểm.
Anh thản nhiên dặn dò với Lý Tốc đang cố nhịn cười: "Chuyện tối nay cậu lưu tâm nhiều chút, đừng có gây sai lầm cho tôi, nếu không…"
Về sau thì giọng nói càng nặng nề dường như mang theo cảm giác áp bức.
Lý Tốc lập tức cảm thấy sởn tóc gáy nhanh nhẹn đáp một tiếng: "Vâng."
Đông Phương Tín nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Lý Tốc thì vươn tay vỗ vai cậu ta, sau đó mới dời bước đi qua đình nghỉ bên kia.
Lý Tốc trở thành người chịu tội thay, trong lòng thấy vô cùng uất ức.
Cậu ta lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn đằng sau một cái rồi mới đuổi theo Đông Phương Tín.
Trong đình mấy người đã ngồi xuống, Long Vu Hành nhã nhặn vắt chéo chân, ánh mắt toả sáng dưới ánh trăng khiến anh ta trông càng quyến rũ.
Anh ta nhìn Thiên Nhiên và Thích Nghi, câu đầu tiên thốt ra là: "Phổ Lai Tự rất yên tĩnh, chúng tôi ở ngay bên cạnh chẳng lẽ còn không đủ cho hai người cảm giác an toàn sao?"
Lời nói này, nghe thì có vẻ là đang đùa giỡn nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn thì lại cảm giác như không phải.
Thích Nghi đảo mắt mấy vòng không vội đáp lại, cô xoay chuyển đầu óc suy ngẫm câu nói của Long Vu Hành rốt cuộc là có ý gì.
Lòng dạ Thiên Nhiên đơn giản hơn cô nhiều, cô ấy rất tự nhiên trả lời: "Dĩ nhiên không phải rồi.
Chỉ là chúng tôi thấy cảnh đẹp như vậy, ra ngoài tản bộ chắc chắn không tệ thôi.
Huống hồ, các anh quân tử nhất rồi, chúng tôi sao lại không yên tâm được chứ.
Có hai người ở đây, chúng tôi thấy cực kỳ an toàn."
"Hình như cô Trần không nghĩ thế thì phải." Ánh mắt Long Vu Hành rơi xuống trên người Thích Nghi: "Đúng không?"
"Có câu biết người biết mặt không biết lòng, lòng người trên trên thế giới này à, đều rất phức tạp." Thích Nghi đẩy vấn đề lại cho anh ta: "Anh nghĩ sao?"
Long Vu Hành cười nhạt không tiếp lời, bày ra bộ dáng từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt anh ta sâu kín nhìn gương mặt của Thiên Nhiên, nhưng lại trông thấy khoé môi cô gái đang ngậm nụ cười.
Ánh trăng thanh khiến dung mạo của cô ấy càng thêm xinh đẹp thuần khiết.
Dường như phát giác được tầm mắt của anh ta, Thiên Nhiên từ từ chuyển tầm mắt.
Khi bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong đêm tối nhưng vẫn thấy đôi má cô phớt hồng, cô ấy nhanh chóng xoay mặt sang chỗ khác.
Long Vu Hành hơi híp mắt thu lại ánh sáng tinh nhuệ nơi đáy mắt.
Đột nhiên nghe thấy Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: "Sao không nói là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi?"
Thích Nghi cười lạnh: "Chắc anh đã từng nghe câu phụ nữ khó hoà hợp với tiểu nhân nhỉ."
"Tôi còn từng nghe câu 'độc nhất là lòng dạ đàn bà' này!" Đông Phương Tín cười nhạo.
"Anh 一一"
Hai người họ vừa đấu võ mồm, không khí vốn không mấy hoà hợp càng trở nên bức bối.
Long Vu Hành khẽ nhướng mày, hai tay ôm trước ngực nhìn họ như có điều suy nghĩ, anh ta cũng không định lên tiếng.
Trước giờ Lý Tốc đều chỉ đi cùng, vừa nãy còn bị Đông Phương Tín bới móc nên đương nhiên lúc này cũng sẽ không nói gì.
Thiên Nhiên bất đắc dĩ vỗ trán, mắt thấy Thích Nghi đứng phắt dậy với bộ dạng muốn sống mái một phen với Đông Phương Tín, cô ấy vội nắm tay Thích Nghi dịu dàng khuyên nhủ: "Thích Nghi, ngài Đông Phương chỉ nói đùa thôi mà."
"Không phải nói đùa, lời anh ta nói rất có lý." Thích Nghi trở tay nắm cổ tay Thiên Nhiên, khoé môi giương lên một nụ cười kỳ lạ: "Thiên Nhiên, cũng trễ rồi, chúng ta về ngủ đi!"
Cô nói xong cũng nói thêm tiếng "ngủ ngon" với mấy người họ, sau đó liền dắt tay Thiên Nhiên đứng dậy.
Khi đi ngang qua người Đông Phương Tín, cô hơi dừng bước chân liếc nhìn anh một cái, ánh mắt lộ vẻ đen tối.
Ngay sau đó cô dùng sức giẫm mạnh vào mũi giày anh, sau đó mới dẫn Thiên Nhiên rời đi.
Đông Phương Tín ăn một đạp của cô thì không chịu được mà xoắn mày, nhưng trông thấy cô giẫm xong lại vui vẻ đi mất, anh lại không thể phát tác sự bực bội của mình.
"Biết thế còn làm." Long Vu Hành ở bên cạnh rất không trong sáng nói: "Đáng đời!"
"Cậu chết đi!" Đông Phương Tín nhấc chân đá về phía anh ta.
Long Vu Hành dễ dàng tránh được, mắt thấy bóng lưng đã đi xa của hai người nọ, anh ta liền nghiêm mặt nói: "Chuyện tối nay cậu thấy sao?"
Mặt mày Đông Phương Tín ngưng trọng, vẻ đùa cợt khuôn mặt bỗng biến mất.
Trong mắt anh vụt qua tia sắc bén, trong nháy mắt giọng nói cũng trầm xuống, anh nhàn nhạt nhìn Lý Tốc: "Cậu nghĩ sao?"
"Chắc là nhằm vào chúng ta mà tới." Lý Tốc nói ra lời trong lòng.
"Đây cũng là suy nghĩ của tôi." Đông Phương Tín đứng lên quay lưng đi, anh ngước mắt nhìn bầu trời đen với ánh mắt mê ly: "Xem ra lần này chúng ta không đến nhầm chỗ."
Giọng điệu ấy vô cùng thê lương giống như âm thanh truyền đến từ phương xa, có cảm giác không quá chân thật.
Long Vu
.