Mắt thấy Thích Nghi và Đông Phương Tín đã đi xa, Lý Tốc liền xoay người bỗng nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, cậu bèn kính cẩn gọi một tiếng: "Ngài Long."
"Ừm." Ánh mắt Long Vu Hành nhìn phía trước, một tay anh ta đỡ lấy khuỷu tay, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc theo khuôn cằm anh tuấn: "Cậu chuẩn bị đi, chúng ta xuống núi một chuyến."
"Vậy Lam tiểu thư ——"
"Cô ấy sẽ xuống núi với chúng ta."
Lý Tốc nghe thấy vội đáp một tiếng rồi đi làm việc.
Long Vu Hành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, bờ môi mỏng khẽ nhúc nhích, sau đó vươn tay gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, để lộ gương mặt thanh tú của cô gái: "Họ đi rồi à?"
"Đi rồi." Long Vu Hành nhàn nhạt đáp: "Chắc là cô chỉ muốn họ có thời gian ở riêng với nhau thôi chứ chẳng bị gì đâu nhỉ?"
Thiên Nhiên cười cười: "Thoạt đầu trông hai người họ như sấm sét với lửa(1), nhưng lúc ở bên nhau lại có cảm giác rất hoà hợp.
Tôi là người ngoài cuộc, có thể nhìn ra được Đông Phương Tín rất nhường nhịn Thích Nghi.
Mà Thích Nghi cũng không phải kiểu người dễ bộc lộ tình cảm, nhưng lúc đối diện với Đông Phương Tín cô ấy luôn thoải mái, không lạnh nhạt như khi đối mặt với người khác.
Tôi nghĩ chỉ cần họ dành thời gian cọ xát với nhau nhiều hơn, chắc chắn sẽ tạo ra tia lửa.
Ngài Long, lẽ nào không phải anh cũng nghĩ như vậy nên mới âm thầm gợi ý cho tôi đừng tham gia vào chuyến đi sau núi của họ à?"
"Tôi không ngờ lại cô thông minh như vậy, nhìn một cái liền biết ý tứ của tôi."
Đôi má đào của Thiên Nhiên hơi ửng hồng: "Tôi hi vọng là mình không nghĩ sai."
"Đúng thật là cô không sai." Đôi môi mỏng của Long Vu Hành mím nhẹ: "Tôi muốn xuống núi làm chút việc, Lý Tốc sẽ đi theo tôi, cô cũng đi chung đi."
"Nhất định phải đi ư?"
"Cô không muốn đi Lai Gia thành chơi một chuyến à?"
Bình thường Thiên Nhiên hay ở nhà bởi vì bản thân cô ấy là minh tinh, việc đi ra đường rất bất tiện.
Giờ phút này nghe thấy lời nói của Long Vu Hành, sao có thể không động lòng.
Cô ấy cắn môi, ánh mắt có chút chờ mong: "Tôi rất muốn đi xem thử Lai Gia thành, chắc là...!không sao đâu nhỉ?"
"Tất nhiên là không sao rồi." Ánh mắt của Long Vu Hành rơi trên người cô ấy, mi mắt càng sâu.
Thiên Nhiên cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của anh ta, ánh sáng từ trong con ngươi lộ ra vẻ tán thưởng cùng ý trêu ghẹo.
Cô ấy không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn lại thấy chiếc váy ngủ liền thân rộng của mình lúc này có một cúc áo chưa được cài lại, hơi hé mở, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra tạo cảm giác rất gợi cảm.
Cô ấy không khỏi đỏ mặt khép áo lại, xấu hổ đến mức suýt chút nữa lỡ vung tay vào cửa.
Long Vu Hành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giọng nói bình tĩnh: "Cô thu xếp một chút, chốc nữa chúng ta xuất phát!"
"Được, anh chờ chút." Thiên Nhiên nghe thấy bèn thở phào nhẹ nhõm xoay người đóng cửa lại.
Bị cánh cửa ngăn cách tầm mắt, Long Vu Hành nhướng mày, trong mắt xẹt qua một vệt sáng ngời.
Nhưng trong tích tắc lại biến mất như thể anh ta chưa từng có cảm xúc ấy.
————
Thiên Nhiên nhanh chóng thay quần áo hàng ngày rồi ra ngoài.
Cô ấy ăn mặc giản dị, đi đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài ngang vai ban đầu được buộc thành đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai phối với một cặp kính râm, dáng điệu thanh thuần lại không mất đi vẻ xinh đẹp.
Long Vu Hành đứng trước cửa chờ, thấy cô ăn mặc như vậy liền sáng mắt: "Ăn mặc thế này cô không sợ bị người khác nhận ra sao?"
"Không sao đâu.
Hẳn là không có nhiều người ở Lai Gia thành biết mặt tôi, mà xem như họ nhận ra tôi đi, miễn là họ không biết tôi ở Phổ Lai Tự là được rồi." Thiên Nhiên mỉm cười nhìn vào ánh mắt trong veo của người đàn ông: "Vả lại anh sẽ không để bọn họ bám theo tôi đâu nhỉ?"
"Có lòng tin với tôi đến thế cơ à?"
"Thích Nghi nói với tôi ngài Long rất giỏi giang."
Ánh mắt Long Vu Hành sâu thẳm: "Cô trúng độc của Thích Nghi nặng quá rồi đấy."
Thiên Nhiên lắc đầu: "Lời Thích Nghi nói tôi đều tin, tôi cho rằng cô ấy là người duy nhất trên thế giới này sẽ không bao giờ lừa gạt tôi."
"Sẽ không có người thứ hai khiến cô thấy an toàn như vậy ư?"
"Tôi không biết nữa." Giọng nói của Thiên Nhiên không quá chắc chắn.
"Xem ra tình cảm của hai người thật sự rất tốt!" Long Vu Hành nhàn nhạt kết luận một câu cũng không nhiều lời thêm nữa, hơi nghiêng người nói: "Đi thôi."
Thái độ của anh ta đối với người hay việc vẫn luôn rất lạnh nhạt, Thiên Nhiên cũng không rõ rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt anh ta không chút biểu cảm, trong lòng đành cười khổ một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm sáng quắc của anh cô khẽ gật đầu rồi sải bước đi qua.
Long Vu Hành theo sát đằng sau.
Bóng dáng họ rời đi không bao lâu, một bóng người thấp bé lặng lẽ xuất hiện trong sân.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Hắn nhìn trước ngó sau một lượt, nhận thấy xung quanh không có ai bèn mở cánh cửa phòng phía Tây rồi lách vào trong.
————
Có rất nhiều người đến Phổ Lai Tự để dâng hương.
Nhưng hiếm có người chịu ra sau núi chơi, bởi vì núi Phổ Lai cao và dốc, có nhiều cây cổ thụ, cỏ dại thì um tùm.
Với những người không quen thuộc nơi này không cẩn thận sẽ dễ bị lạc.
Vì vậy kể từ khi ra sau chùa thì Đông Phương Tín và Thích Nghi chẳng gặp được bất cứ ai.
"Đông Phương Tín, anh nhìn bên kia." Phổ Lai Tự toạ lạc giữa eo núi Phổ Lai.
Lúc đi đến ngã ba dẫn lên đỉnh núi, Thích Nghi chỉ vào tấm biển bắt mắt được treo trên cây đại thụ đằng trước: "Chỗ phía trước là rừng sương mù gì đó, nói là dễ bị mất cảm giác phương hướng, dặn người đi đường chớ vào! Hay chúng ta vào xem một lát, thế nào?"
"Mục tiêu hôm nay là lên được đỉnh núi, rừng sương mù qua vài ngày nữa hẵng đi." Đông Phương Tín đẩy vai cô ra hiệu cho cô tiếp tục đi tới một con đường khác: "Chỗ đó dễ lạc đường, muốn vào phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ."
"Không ngờ anh lại chu đáo như vậy." Thích Nghi thuận theo anh đẩy đi tới con đường dẫn lên núi, cô bất ngờ quay đầu nhìn anh một cái: "Vậy chúng ta nói rồi đó, qua vài ngày nữa đi vào rừng sương mù nha."
"Ừm." Đông Phương Tín nhàn nhạt đáp.
Thích Nghi bật cười: "Nói phải giữ lời đó."
Đông Phương Tín cốc đầu cô từ phía sau: "Lúc nào tôi chả nói lời giữ lời."
"Nếu anh không phải người trung thực, e là khó lăn lộn trong giới thương nghiệp!"
"Không ngờ cô lại rất hiểu đạo đức làm kinh doanh đấy!"
"Anh đừng có mà xem thường tôi, dù gì trước đây tôi cũng từng học quản trị kinh doanh nhé."
Không ngờ cô lại nói với anh những chuyện trong quá khứ, ánh mắt Đông Phương Tín sáng lên, anh vặn hỏi: "Cô còn học gì nữa?"
Thích Nghi hít sâu một hơi nhớ lại cuộc sống đại học ngày trước, ánh mắt nặng nề: "Còn có âm nhạc…"
Nói đến đây tiếng nói của cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt vốn sáng ngời nhuốm lên một màu ảm đạm như thể đã nghĩ đến một số chuyện không vui.
Lúc này Đông Phương Tín đã sóng vai đi bên cạnh.
Anh cảm giác được phản ứng xúc động của cô nên thoáng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêng thanh tú của cô: "Cô từng học nhạc ư?"
"Ừm, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi, đừng nhắc nữa." Thích Nghi nhún vai, lúc này mới nhận ra không biết từ bao giờ hai người họ đã dừng lại, không khỏi đầu đầy vạch đen nói: "Chúng ta đứng ở đây làm gì? Không phải muốn leo núi à? Đi tiếp nào!"
"Chúng ta cũng đi được một lúc rồi, nghỉ ngơi chút đi!" Đông Phương Tín chỉ vào tảng đá đằng trước: "Vừa khéo có chỗ để ngồi."
"Anh mệt hả?" Thích Nghi liếc nhìn anh: "Mới đi có một lát."
"Chỗ lưng bị thương của cô còn chưa khỏi, không phù hợp vận động mạnh."
"Không ngờ anh tinh tế vậy nha."
Đông Phương Tín khẽ hừ một tiếng: "Cô mới biết à?"
Thích Nghi mím môi cười: "Đông Phương Tín, tôi phát hiện có lúc anh là một người đàn ông cực kỳ tốt, nhưng đôi lúc lại khiến người ta rất không vui."
Đông Phương Tín chỉ cười không nói đẩy cô đến cạnh tảng đá, ấn vai để cô ngồi xuống.
Sau đó anh mở ba lô lấy một chai nước khoáng trong đó ra rồi mở nắp đưa cho cô: "Uống chút nước đi, mặc dù hôm nay trời nắng không to nhưng thiếu nước cũng sẽ không dễ chịu gì đâu."
Thích Nghi cầm lấy cảm ơn anh một tiếng rồi uống "ừng ực" mấy ngụm: "Nước khoáng này ngọt quá, hiệu gì thế?"
Cô đưa chai nước ra xa xem thân chai nhưng lại hơi ngây ngẩn khi nhìn thấy logo nhãn hiệu được in bên trên: "Proper?"
"Tên này không hay à?" Đông Phương Tín mi mắt sâu thẫm nhìn chằm chằm vào cô.
"Đương nhiên hay rồi, đây là tên tiếng Anh của tôi! Chỉ là...!tại sao anh lại mua nhãn hiệu nước này? Nó nổi tiếng lắm à?" Thích Nghi nghiêng đầu nhìn anh: "Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói nhỉ? Cảm giác kì lạ quá --"
"Loại nước này vẫn chưa chính thức tung ra thị trường, tôi cần tìm người uống thử trước." Đông Phương Tín nhẹ giọng nói.
Nghe lời anh nói, Thích Nghi thấy hơi kinh ngạc: "Nước này do anh sản xuất?"
"Cách để tồn tại bền vững trong giới thương nghiệp đó là đầu tư không ngừng, sau đó thu về lợi ích khổng lồ." Đông Phương Tín híp mắt, con ngươi lấp lánh giống như tia nắng chói loá trên bầu trời: “Nếu không chỉ có thể chờ bị đào thải."
"Anh đúng là một thương nhân rất cừ đấy, nhưng sao nhãn hiệu nước này lại khéo như vậy giống y đúc tên tiếng Anh của tôi nhỉ, vẫn có cảm giác rất lạ lùng." Thích Nghi cười toe toét, từng lớp sóng bồng bềnh trong đôi mắt: "Đông Phương Tín, nhìn xem chúng ta rất có duyên mà!"
Cô sẽ không ảo tưởng đến mức nghĩ Đông Phương Tín vì cô mà cho ra đời loại nước khoáng này, vì vậy lại bồi thêm một câu: "Chắc chắn là kiếp trước chúng ta đã lướt qua nhau vô số lần nên mới đổi lại được cuộc gặp gỡ trong kiếp này."
Đông Phương Tín nhìn cô, môi mỏng mấp máy chỉ thốt ra hai chữ: "Ngốc nghếch!"
"Anh nói ai ngốc?"
"Cô cứ mãi dùng chiêu này mà không thấy chán à?"
"Tại anh lý trí quá thôi, lúc nào cũng phản ứng lại được.
Trước đây tôi từng dùng cách đó trêu ghẹo rất nhiều người." Thích Nghi hơi cong môi nhưng lại phải đầu hàng dưới cái nhìn đầy uy nghiêm của người đàn ông, cô nói: "Được rồi, cùng lắm trước đây tôi chưa từng dùng là được chứ gì."
"Nghỉ ngơi đủ chưa, đi thôi." Đông Phương Tín đoạt lại chai nước trong tay cô: "Còn không tranh thủ thời gian, lên đến trên núi trời tối đen rồi thì đừng nhắc đến chuyện xuống núi nữa."
"Nếu trời tối thật vậy thì chúng ta qua đêm trên đấy luôn." Thích Nghi đáp.
"Tôi không có chuẩn bị những thứ cần thiết để qua đêm trên núi."
"Chúng ta cũng không phải chưa từng qua đêm với nhau ở nơi rừng núi hoang vu, vốn không cần thứ gì hết mà." Thích Nghi nhún vai, nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở núi La An khi trước mà không nhịn được mỉm cười: "Khi ấy ông trời không cho trời đẹp, còn đổ mưa nữa! Lúc đó chúng ta vẫn còn coi nhau như kẻ thù, vậy mà giờ lại cùng nhau leo núi, hầy...!bước ngoặt đời người đúng là rất kì diệu mà!"
Đông Phương Tín hếch cằm ra hiệu cho cô đi về phía trước: "Nghe giọng điệu của cô dường như rất thích sự thay đổi này."
Thích Nghi đương nhiên đáp: "Nhiều thêm một người bạn vẫn tốt hơn nhiều thêm một kẻ thù đúng chứ?"
Đông Phương Tín liếc nhìn cô: “Nói tới đây, chúng ta vẫn còn vài món nợ chưa tính xong đâu!”
"Nợ gì?" Tế bào cảnh giác cả người Thích Nghi nổi lên, cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.
"Chuyện cô đồng ý ở cùng tôi một đêm, chuyện cô nợ tôi một bữa cơm…"
"Thì ra anh vẫn còn nhớ à…"
Giọng điệu của cô ấy hoàn toàn là ý đã quăng hết những chuyện đó lên tám tầng mây ——
Sắc mặt Đông Phương Tín hiện lên vẻ không vui: "Chẳng lẽ cô cho rằng tôi nói đùa sao?"
"Không dám!" Nhìn thấy thái độ không tốt của anh, Thích Nghi vội lắc đầu đồng thời chuyển đề tài: "Mà này Đông Phương Tín, lần này anh với Long Vu Hành đến Phổ Lai Tự là vì có chuyện riêng cần làm hay đặc biệt tới để thư giãn? Tại sao hai người lại đột ngột đến đây với tôi và Thiên Nhiên vậy? Làm tôi cảm thấy rất kì quái."
Đông Phương Tín không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ thản nhiên nói một câu: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Thích Nghi trông dáng vẻ dường như không muốn nhiều lời của anh thì cũng không hỏi thêm nữa.
Có đôi lúc giới hạn của một người nằm ở chỗ đó, nếu bạn rõ ràng đã biết mà vẫn muốn vượt qua, đó gọi là ngu xuẩn.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người thông minh.
——————
Đỉnh núi Phổ Lai và núi La An thực sự là hai nơi hoàn toàn khác nhau.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Xung quanh không có đất bằng rộng rãi mà lại có nhiều chỗ lồi lõm ghập ghềnh.
Có điều đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh lại có thể thu hết toàn bộ phong cảnh đẹp đẽ của Lai Gia Thành vào trong tầm mắt.
Làn gió mát dễ chịu thổi qua, Thích Nghi thấy vô cùng sảng khoái.
Cô dang rộng vòng tay hít một hơi thật sâu không khí trong lành, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Đông Phương Tín, mặc dù quá trình lên núi có chút cực khổ nhưng giờ phút này đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh, đúng là rất tuyệt đấy.
Xem ra sau này tôi phải đi nghỉ dưỡng nhiều hơn mới được!"
"Ừm." Tầm mắt của Đông Phương Tín nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, dường như anh càng vui lòng ngắm cô hơn là ngắm phong cảnh bên dưới.
Thích Nghi bị ánh nhìn chăm chú của anh làm tê dại cả da đầu, cô hơi nheo mắt nhìn Đông Phương Tín đầy nghi hoặc: "Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Anh làm tôi có cảm giác anh giống như một chú sói xám to xác vậy đó."
Đông Phương Tín không đáp mà ngoắc tay với cô.
Khoảng cách giữa họ không quá mấy bước chân, anh làm động tác như vậy khiến da gà toàn thân Thích Nghi nổi hết cả lên: "Có lời gì anh cứ nói thẳng ra đi đừng ngại, tôi không qua đâu."
"Thực sự không qua đây sao?" Đông Phương Tín khẽ nheo mắt, một tia sáng kỳ lạ toát ra từ trong con ngươi.
"Không." Thích Nghi hất hàm kiên định đáp.
"Được thôi!" Đông Phương Tín khẽ nhếch mép: "Vậy tôi sẽ mặc kệ con bọ trên đầu cô đấy."
"Bớt lừa người ta đi, ở đây còn không có cây làm sao có bọ rơi trên đầu tôi chứ?" Thích Nghi khẽ hừ một tiếng.
"Cô không biết có vài con bọ biết bay à?"
"Đùa à, bọ gì mà lợi hại tới vậy có thể bay lên đầu tôi được nhỉ?"
"Bọ ngựa có tính là lợi hại không?"
"Thật sao? Có con bọ ngựa ở trên đầu tôi thiệt á?" Nghe vậy, Thích Nghi liền biến sắc chạy vội tới chỗ anh: "Đông Phương Tín, mau giúp tôi lấy nó xuống đi."
Nhìn thấy cô khom lưng về phía mình với nét mặt hoảng hốt, Đông Phương Tín hoàn toàn không để ý đáp: "Vừa nãy không phải còn rất bình tĩnh à? Sao giờ sợ rồi?"
"Mau lấy nó xuống." Thích Nghi nắm chặt lấy cổ tay áo của anh rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Lỡ nó chui vào tóc rồi làm sao, nó sẽ cắn đó ——"
Đông Phương Tín vươn tay nhẹ lướt qua đầu cô bắt lấy con bọ ngựa nhỏ, đợi Thích Nghi thẳng người dậy thì đưa nó đến trước mặt cô: "Thực ra nó sẽ không chủ động tấn công cô đâu."
"Đem nó đi đi!" Sinh vật đang ngọ nguậy trước mặt khiến sắc mặt của Thích Nghi trắng nhợt.
Cô vội lùi về sau, định kéo giãn khoảng cách với Đông Phương Tín nhưng không may gót chân sau giẫm vào khoảng không, bàn chân trái trẹo một phát, cả cơ thể liền ngã sang một bên.
Thấy vậy Đông Phương Tín vội ném con bọ ngựa đang cầm trên tay, vươn cánh tay dài ra choàng lấy vòng eo thon kéo cô về.
Khi anh đỡ lấy cô, đôi môi mỏng của anh ngượng ngùng áp lên trán cô.
Như một nụ hôn dịu dàng, lãng mạn và ấm áp.
Tiếp xúc thân mật với nhau như vậy, hơi thở của đối phương xâm nhập vào tim phổi, cảm nhận được sự săn chắc và ấm nóng nơi lồng ngực của người đàn ông, Thích Nghi đột nhiên thấy cổ họng nóng lên.
Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, ngón tay thon dài của cô siết chặt chiếc áo sơ mi của người đàn ông, cơ hồ cách lớp áo của anh bấu vào trong da thịt ——
"Cô không sao chứ?" Đông Phương Tín rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt phớt hồng của người phụ nữ, có cảm giác giọng nói hơi trầm khàn.
"Không sao." Thích Nghi hơi co vai, đang muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông nhưng đột nhiên cảm giác được sự đau nhói truyền đến từ mắt cá chân trái.
Cô cau mày suýt chút ngã xuống, may mà Đông Phương Tín nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ cô lại.
Sắc mặt anh trầm xuống: "Cô chạy gì chứ, chẳng lẽ tôi còn ăn cô được sao?"
"Tôi ngại để anh cứ ôm mãi như thế, mệt lắm." Cánh tay dài của anh đỡ lấy eo cô dùng lực quá mạnh, ép đến mức Thích Nghi cảm thấy hơi đau.
Cô biết anh dùng rất nhiều sức: "Anh đỡ tôi qua đó ngồi một lát nhé!"
Đông Phương Tín nhìn theo hướng cô chỉ, đó là một bãi cỏ khá bằng phẳng.
Anh gật đầu, cánh tay dài ôm lấy vai cô muốn dìu cô qua đó.
Thích Nghi vừa bước được một bước liền cau chặt đôi lông mày.
Cô phát hiện vừa rồi không chỉ bị bong gân mắt cá chân mà hình như lưng còn bị kéo căng, lúc này đau đến không chịu được.
Đông Phương Tín tinh mắt đến mức nào chứ, vừa trông thấy dáng vẻ của cô thì ngay lập tức ý thức được điều gì đó.
Anh đưa tay cốc mạnh vào trán người phụ nữ, lúc cô đang bĩu môi liền bế ngang cô lên.
Tìm truyện hay tại — T RUМtruyen.м E —
"Đông Phương Tín ——"
"Im miệng!" Đông Phương Tín không cho cô có cơ hội lên tiếng, đã dùng giọng nói lạnh lùng ngắt lời cô: "Bớt gây thêm phiền phức cho ông!"
"Tôi không có gây phiền…" Thích Nghi nhìn thấy nét mặt rét lạnh của anh cũng không dám nhiều lời: "Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi!"
Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: "Không ngờ cô cũng biết cái gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt đấy!"
"Anh hình dung như vậy không đúng, tôi là phụ nữ."
"..." Đông Phương Tín câm nín.
Thích Nghi thắng được một ván, khoé môi lộ ra nụ cười tô điểm cho đôi mắt vốn đã sáng ngời càng thêm rực rỡ.
Đông Phương Tín chậm rãi ôm cô đến chỗ đất bằng phẳng.
Sau khi đỡ cô ngồi xuống, anh nhìn mặt trời đang dần ngả về Tây: "Không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương, nhân lúc trời vẫn chưa tối xuống núi.
Không thì sẽ giống như cái miệng quạ nhà cô nói phải qua đêm ở trên núi mất."
"Ừm." Thích Nghi gật đầu: "Núi này dốc quá, ban đêm không dễ đi."
Đông Phương Tín rút trong ba lô ra một ít băng gạc và một chai rượu thuốc: "Tôi chỉ chuẩn bị những thứ đơn giản này thôi, trước tiên giúp cô băng bó một chút."
Nhìn anh ngồi xổm xuống cầm lấy chân trái của cô, hai má Thích Nghi hơi ửng hồng: "Để tôi tự làm--"
"Bỏ tay ra cho tôi!" Đôi mắt Đông Phương Tín quét qua tay cô: "Bớt ở đây tự cho là đúng đi."
"Trước đây tôi từng học cấp cứu rồi được chưa?"
"Điều quan trọng bây giờ là băng bó chứ không phải cấp cứu!"
"Chẳng lẽ anh rất thành thạo chuyện băng bó này ư?"
"Tôi từng có kinh nghiệm băng bó."
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Tín, Thích Nghi cạn lời rồi.
Trước đây cô hiếm khi đi ra ngoài leo núi, càng không biết gì về y học nên so sánh với người lão luyện như Đông Phương Tín, cô thực sự không phải là đối thủ của anh.
Đông Phương Tín nhấc đôi chân nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng cởi tất, nhìn thấy mắt cá chân của cô hơi sưng lên ánh mắt anh ngưng lại rồi vươn tay ấn nhẹ vào: "Đau lắm không?"
"Nếu không chạm vào thì hình như cũng không có gì, nhưng vừa chạm vào liền thấy đau."
"Có lẽ là chấn thương dây chằng." Đông Phương Tín mở nắp rượu thuốc đổ một ít lên lòng bàn tay xoa xoa.
Sau đó nắm lấy bàn chân trái của Thích Nghi, đặt lòng bàn tay lên mắt cá chân của cô rồi nhẹ nhàng thoa lên.
Lần trước anh giúp cô mát-xa lưng, lần này lại là mắt cá chân… Một người có địa vị cao như anh lại bằng lòng làm những việc này.
Điều này khiến trái tim Thích Nghi khẽ rung động.
Đông Phương Tín không nhìn cô mà chỉ tập trung giúp cô thoa thuốc.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Cho đến khi cảm giác được lòng bàn tay mình hơi nóng lên anh mới ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của cô: "Cô có thấy nóng không?"
"Có." Thích Nghi khó có được lúc ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm giác nóng bừng bừng ấy."
"Cũng tàm tạm rồi." Đông Phương Tín cầm băng gạc bên cạnh lên: "Tôi giúp cô băng bó trước một tí, lát nữa về chùa lại hỏi xin sư thầy một ít lá thuốc đắp lên.
Với loại chấn thương thế này nếu cô bây giờ được ngâm nước thuốc chắc sẽ rất hữu dụng.
Đến lúc đó xem tình hình thế nào đã, nếu không có hiệu quả thì xuống núi đi bệnh viện."
"Không nghiêm trọng đến thế đâu.
Trước đây tôi từng bị bong gân trong tiết thể dục, cho dù không thoa rượu thuốc thì qua vài ngày cũng tự khỏi." Thích Nghi không để tâm xua tay: "Tôi còn trẻ mà, vết thương sẽ mau lành thôi."
Đông Phương Tín bĩu môi: "Sắp gia nhập vào đội ngũ những người phụ nữ ngoài 30 rồi, còn trẻ?"
"Tôi mới 23 có được không, còn cả một quãng thanh xuân tươi đẹp đấy!"
"Tôi biết phụ nữ sẽ không bao giờ chịu nhận mình già." Đông Phương Tín giúp cô băng bó xong, bên môi thoáng cong lên đầy ngạo mạn : "Tuy nhiên tuổi trẻ của người phụ nữ chỉ có ba đến năm năm, cô không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu."
"Sao tôi lại có cảm giác anh đang nguyền rủa tôi trở thành bà già nhỉ?"
"Mau tìm người gả đi, nếu không sẽ thành bà già mất."
"Anh mới là bà già đó!"
"Cả đời này của tôi cũng không thể nào trở thành 'bà' được!"
"..." Thích Nghi câm nín.
Đông Phương Tín thu xếp đồ đạc xong xuôi liền đưa lưng về phía Thích Nghi, anh đập tay lên vai mình: "Đi thôi!"
Tư thế đó sao giống như đang muốn cõng cô ——
Nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, Thích Nghi chớp chớp mắt nói với vẻ khó tin: "Đông Phương Tín, anh muốn cõng tôi xuống núi hả?"
"Cô tự đi được à?" Đông Phương Tín không cười hỏi vặn lại.
"Đường từ đây về chùa xa lắm, anh được không đó?"
"Bớt nói nhảm đi!" Đông Phương Tín lười đôi co với cô, trực tiếp kéo cánh tay cô đặt lên vai mình rồi nhẹ nhàng hất một cái cõng cô lên.
(1)Sấm sét và lửa: Hán Việt là "thiên lôi câu địa hoả" nghĩa thứ nhất là nói khi núi lửa phun trào sẽ có sấm chớp, ý nói hai người yêu nhau rất nhiệt tình, mối quan hệ phát triển nhanh chóng.
Nghĩa thứ hai: Tiếng sấm sét đề cập đến ham muốn của nam giới, và đất lửa chỉ ham muốn của nữ giới.
Vì vậy, khi được sử dụng cùng nhau, nó thường đề cập đến bản năng nguyên thủy không thể cưỡng lại được do thiên nhiên ban tặng cho con người.
(Theo baidu).