Editor: QQ
Đông Phương Tín vội đẩy Lâm Chiếu ra, nhanh chóng lao đến mép hố, hét với Thích Nghi đang vùng vẫy dưới nước: "Trần Thích Nghi, đạp nước thật mạnh, đừng để mình chìm xuống."
"Im đi." Mặc dù Thích Nghi đang dốc sức bơi lên nhưng vẫn nghe rõ giọng nói của Đông Phương Tín.
Cô đạp nước trồi lên, đôi tay rẽ nước, nghiến răng nhìn trừng trừng hai người phía trên: "Các người cố ý phải không?"
"Không!" Lâm Chiếu mặt trắng bệch nhìn cô gái đang ở dưới hố có mực nước sâu tầm ba bốn mét, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Cô Trần, cô đừng hiểu lầm chúng tôi, đó chỉ là việc ngoài ý muốn...".
Tiên Hiệp Hay
"Ngoài ý muốn?" Giọng nói của Thích Nghi lạnh lùng: "Nếu không phải khi nãy cô xô thanh cây quá mạnh thì tôi sẽ ngã xuống đây ư?"
"Chỉ là do tôi kích động quá, vội vàng vứt cây đi chạy tới chỗ A Tín, tôi thực sự không có cố ý." Lâm Chiếu vội giải thích: "Xin cô tin tôi được không?"
Lời nói của cô ta chỉ nhận lại một tiếng hừ lạnh từ Thích Nghi.
Đông Phương Tín vốn đang lo lắng cho Thích Nghi, nhưng lúc này thấy cô bơi rất khá, hơn nữa còn chưa thoát cảnh nguy hiểm đã vội đi truy cứu trách nhiệm của người khác, anh nhíu mày: "Trần Thích Nghi, cô đừng nghĩ người khác xấu xa như vậy được không? Tiểu Chiếu sao phải đẩy cô xuống nước? Chúng ta là người chung một thuyền, ai xảy ra chuyện đều không được!"
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, mau kiếm một sợi dây kéo tôi lên đấy!" Thích Nghi lười đôi co với anh, giọng điệu lạnh ngắt: "Tôi sắp lạnh chết tới nơi đây này."
Giờ đang là đầu đông, khí trời vốn đã chuyển lạnh, thêm nữa rừng sương mù lại là nơi cực kì ẩm ướt, lúc này cô lại ngã vào nước nên sớm đã lạnh đến run cầm cập.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Nếu Đông Phương Tín và Lâm Chiếu còn không kéo cô lên thì không bao lâu nữa cô sẽ chẳng còn sức cầm cự.
Cô còn rất nhiều chuyện phải làm nên không thể chết ở đây được.
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt của cô, Đông Phương Tín hơi không vui: "Cầu cứu mà còn ngạo mạn như vậy, không sợ chết vì kiêu ngạo hay sao."
"Cứu hay không nói một tiếng!" Thích Nghi đập mạnh tay lên mặt nước: "Không cứu thì dẹp!"
Đông Phương Tín còn định nói thêm gì đó, nhưng Lâm Chiếu bên cạnh lại kéo tay áo anh, cô ta cắn môi nói: "A Tín, cho dù cô Trần nghĩ chúng ta thế nào thì chúng ta cũng không thể bỏ mặc được.
Mau nghĩ cách cứu cô ấy lên đi, có chuyện gì để nói sau."
"Em lương thiện quá, khác hẳn với cô ta lúc nào cũng hẹp hòi.
Yên tâm đi, mọi việc để anh lo." Đông Phương Tín vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta, sau đó xoay người nhìn sợi dây leo dài ở bên cạnh, anh cúi người nhặt nó lên rồi kéo thử vài cái, thấy nó còn chắc chắn bèn ước lượng độ dài, tiếp đó móc một con dao xếp trong túi ra cắt nó đi.
Thấy anh cầm sợi dây lên, Lâm Chiếu nhanh chóng giúp anh kéo: "A Tín, anh quăng nó xuống dưới, em giúp anh kéo."
"Ừm." Đông Phương Tín nhìn Thích Nghi đang vuốt mặt dưới nước rồi quăng một đầu dây leo xuống.
Dây rơi xuống làm nước bắn tung tóe, rất nhiều vết nước đập thẳng vào mặt Thích Nghi, thậm chí bắn vào mắt cô, cô tức giận trừng Đông Phương Tín: "Anh bị câm à? Trước khi quăng dây không nói trước một tiếng được ư? Anh cố ý chứ gì?"
"Giờ có lên hay không thì nói một tiếng!" Đông Phương Tín hầm hừ học theo ngữ điệu khi nãy của cô: "Không lên thì dẹp!"
Thích Nghi trong nháy mắt liền đen mặt, ánh mắt cô lúc này có thể giết chết cái tên đang đắc chí trên kia trong một giây!
Đông Phương Tín làm như không thấy nghiêng đầu nhìn Lâm Chiếu: "Tiểu Chiếu, em đứng xa một tí, biết đâu lại có người lòng lang dạ sói."
"A Tín." Nghe Đông Phương Tín trào phúng Thích Nghi, Lâm Chiếu liền nhìn anh với ánh mắt trách cứ: "Chúng ta cứu người trước đi, em tin cô Trần không phải người như thế."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm." Đông Phương Tín nói rất to và rõ.
Thích Nghi biết anh nói câu này cho cô nghe, không khỏi cười lạnh trong lòng, suy nghĩ hai người họ phu xướng phụ tùy chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi.
Trong lòng cô đã có quyết định, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ phục thù bọn họ.
Nếu không làm sao cô có thể nuốt trôi cục tức này?
Nghĩ thì nghĩ, không vui thì không vui, nhưng cô là người biết tiến biết lùi, trong lúc suy tư đã nắm lấy sợi dây: "Kéo lên!"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô phải thoát khỏi nguy hiểm trước, có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
"Được." Lâm Chiếu khẽ gật đầu.
"Nào, anh đếm ba tiếng, 1, 2, 3… Lên!"
Lâm Chiếu vừa định dùng sức thì bỗng cảm giác có người đẩy cô ta từ phía sau.
Cả người cô ta bổ nhào tới trước, sau khi hét một tiếng thất thanh, cô ta vội vã chụp lấy vai Đông Phương Tín theo bản năng.
Đông Phương Tín đang dùng sức kéo Thích Nghi, trong lúc không đề phòng đã bị Lâm Chiếu kéo theo rơi xuống hố.
Thích Nghi vốn đang hưng trí chờ họ kéo cô lên, lúc này lại phải trơ mắt nhìn hai người bên trên thi nhau rơi xuống.
Cô ngưng mắt, vội vã bơi nhảy về trước nấp vào vách hố.
Động tác của cô mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng lại đẹp như mỹ nhân ngư, thanh nhã mỹ lệ.
Trong lúc rơi xuống đương nhiên Đông Phương Tín nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nhưng lúc này không thể0 nghĩ gì nhiều, anh chỉ lo ôm chặt vai Lâm Chiếu tránh để cô ta bị thương.
"Tùm 一一"
Một tiếng vang lớn vang vọng tứ phía, Đông Phương Tín và Lâm Chiếu cùng lúc rơi vào trong nước.
Hai người họ đều biết bơi nên rất nhanh đã ngoi lên mặt nước.
Chỉ có điều hang động vốn rộng lớn lại trở nên chật chội vì sự xuất hiện đột ngột của hai người nọ.
Bên cạnh là Thích Nghi đang dựa lưng vào vách, mắt thấy đầu của hai người họ ngoi lên, khoé miệng vốn đang cười của cô lập tức biến mất.
Thích Nghi thực sự rất muốn cười nhạo họ một trận, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của mình hiện tại chẳng khác gì người ta nên bèn nhịn xuống.
Khi Đông Phương Tín và Lâm Chiếu rơi xuống, cô đang ngẩng đầu nhìn lên trên.
Mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng lướt qua, nhưng cô chưa thấy rõ đó rốt cuộc là thứ gì, cũng không biết có phải do cô hoa mắt bị ảo giác hay không.
Dù sao thì chỗ này không thể có người khác đến, nói chi tới chuyện đẩy Đông Phương Tín với Lâm Chiếu.
Hay có khi là một con thú dữ cũng chưa biết chừng 一一
Nhưng nếu là thú dữ thì không phải nên trực tiếp tấn công bọn họ, xem bọn họ là mồi ngon hay sao? Cần gì đẩy họ xuống nước?
Trong lúc cô đang suy tư thì nghe thấy Đông Phương Tín lo lắng hỏi han: "Tiểu Chiếu, em không sao chứ?"
Cùng lúc đó, Lâm Chiếu lúc ở trong nước bị sặc, uống hết mấy ngụm nước, cô ta ho liên tục vài tiếng xong mới lắc đầu, trong sự nâng đỡ của người đàn ông, cô ta đỏ mắt nói: "A Tín, em sợ lắm."
"Đừng sợ!" Đông Phương Tín kéo Lâm Chiếu vào lòng, khẽ vuốt tóc cô ta: "Tin anh, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nước ở đây bẩn quá, em nuốt hết mấy ngụm." Lâm Chiếu quệt miệng, ngẩng đầu nhìn lên trên: "Vừa nãy hình như em cảm giác có người đẩy em một cái, em không biết phải làm sao nên mới kéo anh.
Em không có cố ý, A Tín, anh tin em nhé 一一"
"Dĩ nhiên là anh tin em, em đâu cần đẩy anh xuống đây.
Nếu vậy không phải tất cả chúng ta đều rơi xuống nước, sau đó cùng chờ chết sao?" Đông Phương Tín an ủi vì thấy rõ vẻ lo lắng của cô ta: "Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết 一一"
"Giờ chúng ta phải làm gì?" Lâm Chiếu bấu chặt tay anh, nước mắt trào ra hoà làm một với vết nước trên mặt chầm chậm rơi xuống hai bên má, trông rất bết bát.
"Em để anh nghĩ xem." Đông Phương Tín ngước mắt nhìn chằm chằm phía trên.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, tay không leo lên là không thể nào." Thích Nghi bĩu môi: "Chúng ta ở đây chờ chết đi thôi!"
"Im ngay cho tôi!" Đông Phương Tín trừng cô, giọng nói lộ vẻ nghiêm túc: "Chưa cố gắng mà đã từ bỏ, đây là phong cách của cô ư?"
Thích Nghi chỉ cười cười không nói.
Cô đã sớm xem xét địa hình hố voi này, vách tường bốn phía đều là đất, hơn nữa chỗ này lâu nay bị ngâm trong nước, đất vô cùng mềm nhão, do đó họ không có khả năng leo lên được.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Thêm vào đó còn chưa biết trên kia có thứ gì đang chờ đợi họ.
Nếu đó là một con người và muốn họ chết, khi đấy người nọ ở trên còn bọn họ ở dưới nên hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Thế mới nói, muốn lên trên mà không có sự giúp đỡ của người khác, đó là chuyện không thể nào.
Dường như Đông Phương Tín cũng nhận ra điều này, đôi lông mày xoắn hết vào nhau như nút thắt.
"A Tín, em lạnh." Giọng Lâm Chiếu vang lên một cách yếu ớt: "Chúng ta phải chết ở đây sao?"
"Không đâu." Đông Phương Tín vươn tay ôm lấy cô ta: "Tiểu Chiếu, em cố gắng lên, chúng ta chắc chắn sẽ có cách rời khỏi đây."
"Trừ phi có kỳ tích xuất hiện." Thích Nghi khẽ nói: "Nếu không thì nói gì cũng chỉ là lý thuyết suông." Gấu trúc không có quầng thâm mắt.
Đông Phương Tín liếc cô với ánh nhìn sắc lạnh.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Thích Nghi nhún vai không nói thêm nữa.
Lâm Chiếu cắn môi: "A Tín, anh nghĩ ra cách gì chưa?"
Đông Phương Tín chau mày: "Em đừng vội, để anh nghĩ thêm."
Lâm Chiếu còn định nói gì đó nhưng lại nghe Thích Nghi lạnh nhạt nói chen vào: "Nếu cô sợ thì ban đầu không nên đi theo chúng tôi tới đây.
Muốn thám hiểm thì trước hết phải dám liều mạng."
"Tôi xin lỗi." Nghe lời nói của Thích Nghi, Lâm Chiếu cắn môi khẽ nhíu mày, dáng vẻ tủi thân đó không nói cũng biết.
Đông Phương Tín lạnh mặt nhìn Thích Nghi: "Cô không nói chẳng ai bảo cô câm đâu."
Thích Nghi giễu cợt cười cười: "Nếu anh không có cách gì thì nghe theo tôi đi."
Đông Phương Tín nhướng mày.
Lâm Chiếu sáng mắt hỏi một cách gấp gáp: "Cô Trần, cô có cách à?"
"Đương nhiên rồi!" Thích Nghi nhếch môi, ánh mắt nhìn chăm chú phía trên đáp: "Dĩ nhiên tôi có cách, nhưng hai người phải phối hợp mới được."
"Nói!" Đông Phương Tín lời ít ý nhiều lên tiếng..