Editor: QQ
Bị Đông Phương Tín nắm chặt khiến Thích Nghi thấy hơi đau, cô nhíu mày, cất giọng lạnh nhạt: "Thả ra!"
"Không phải cô vẫn luôn muốn điều tra chuyện thành phố hồi ức sao?" Hai tay Đông Phương Tín ghìm chặt vai Thích Nghi: "Như thế chúng ta cũng được xem là đôi bên cùng có lợi."
"Đó là anh tự nghĩ, nhưng với tôi thì không phải!" Thích Nghi dùng sức đẩy anh ra rồi lùi về sau, lạnh nhạt đáp: "Nếu trước khi đến Phổ Lai Tự anh nói hết mọi chuyện cho tôi, để tôi chuẩn bị tâm lý, có như thế mới được xem là đôi bên cùng có lợi!"
"Nếu tôi nói trước thì cô có thể hiện ra được tâm trạng đi nghỉ dưỡng không? Nếu không thể thì kế hoạch coi như thất bại."
"Sao anh biết tôi không giả vờ được?"
"Cô có thể ngụy trang tâm trạng của mình ư?"
Thích Nghi hơi khựng lại, sau vài giây mới đáp: "Đông Phương Tín, đừng ra vẻ như anh rất hiểu tôi!"
Cô nói xong lại định quay đi, nhưng vẫn bị Đông Phương Tín giữ lấy.
Sắc mặt anh u ám, mắt nhìn đăm đăm vào cô: "Không phải sao?"
"Không, phải!" Cô nói rõ từng chữ một, khoé môi nhếch lên như đang chế giễu: "Không phải tôi không biết ngụy trang, mà chỉ là bình thường tôi không muốn làm thế thôi! Vì vậy anh làm ơn đừng làm những chuyện khiến tôi thấy buồn nôn nữa!"
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt khó chịu nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy vai mình.
Đông Phương Tín hơi giật mình vì lời cô nói, các ngón tay dần thả lỏng.
Thích Nghi không ngoảnh mặt bước thẳng tới chỗ Thiên Nhiên đang đứng.
"Thích Nghi, ngài Đông Phương không còn nghi ngờ cậu nữa chứ?" d.ie~QQeditndanl-eq,uy’;d.o.n Thiên Nhiên thấy cô bước tới gần bèn tiến đến kéo tay cô, sau đó lo lắng hỏi han.
"Thanh giả tự thanh."* Thích Nghi trở tay vỗ tay cô ấy: "Chúng ta đi thôi!"
*Người trong sạch không cần thanh minh, vì nói sao thì họ vẫn là người trong sạch.
"Được." Lần này Thiên Nhiên không đòi ở lại mà đồng ý đi với cô.
Nhưng ngay lúc này, Lý Tốc lại xuất hiện trước mặt họ.
Cậu lắc đầu với Đông Phương Tín, người vừa khéo đang bước đến gần: "Xin lỗi chủ tịch, tôi không bắt được hung thủ."
Long Vu Hành nhàn nhạt nói: "Tôi đã xem thử vết thương của Bất Hối đại sư, ông ta bị trúng độc mà chết.
Hung thủ đã trực tiếp phi châm độc vào ông ta, phóng châm chuẩn xác như vậy, e rằng là tay hạng trung cao thủ.
Thiết nghĩ hắn ta cũng rất thông thuộc chỗ này, cho nên không đuổi kịp không phải là lỗi của cậu."
Đông Phương Tín chỉ nói: "Chuyện này chúng ta cứ nói rõ với Bất Quá đại sư, tin rằng ngài ấy sẽ hiểu.
Còn về thi thể của Bất Hối đại sư, thì để ông ta lại chỗ này đi, không phải ông ta là người xuất gia sao? Người xuất gia tứ đại giai không, tôi nghĩ ông ta sẽ không để ý đâu.
Chúng ta trở về thôi."
Mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, dính dáng đến ai cũng không hay.
E rằng người ta còn nghi ngờ họ là hung thủ cũng nên!
Đông Phương Tín bước đến bên Lâm Chiếu đỡ cô dậy: "Chúng ta về thôi."
"A Tín, sau này đừng có đi gì mà thám hiểm nữa được không? Em chịu đủ lắm rồi." Lâm Chiếu mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt đầy vẻ van xin.
"Đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Đông Phương Tín khẽ vỗ vai cô ta, sau đó kéo tay cô ta dậy: "Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chốc lát sẽ qua thôi."
Mặc dù Lâm Chiếu sợ chết khiếp nhưng thấy ánh mắt kiên định của Đông Phương Tín thì không nói gì nữa.
Đông Phương Tín khẽ gật đầu với Long Vu Hành, anh ta bèn đi tới trước dẫn đầu đoàn người đi đến lối ra của rừng sương mù.
一一一一一一
Ban đêm trong phòng Tây, có tiếng đàn ông trò chuyện vang lên.
"Cậu quyết định làm vậy thật ư?"
"Ừm." Đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của Long Vu Hành, Đông Phương Tín thản nhiên đáp: "Làm vậy không hề gây bất lợi cho cô ấy."
"Vậy còn Trần Thích Nghi?
"Cô ấy khác Tiểu Chiếu, cô ấy không bị ảnh hưởng gì từ cái chết của Bất Hối đại sư." Đông Phương Tín nhướng mày, trong mắt toả ra ánh sáng rực rỡ: "Hoặc là nói, thực ra cô ấy chính là một trong những nguyên nhân giúp tôi đánh bại Bất Hối đại sư."
"Lời này có ý gì?"
"Nếu tớ không hoa mắt, khi đó cô ấy nấp trong bụi cây, có một viên đá bay tới tấn công Bất Hối đại sư khiến ông ta phân tâm, nhờ vậy tôi mới có thể dễ dàng chế phục ông ta!" d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Đông Phương Tín ngẫm nghĩ tình cảnh lúc đó, đáy mắt lướt qua một tia sắc bén: "Cách cô ấy ném đá rất tài, hơn nữa cực kỳ chuẩn xác, vừa khéo trúng ngay gối ông ta, thiết nghĩ là có luyện tập."
Long Vu Hành nhướng mày: "Ý cậu là cô ấy giấu tài?"
"Theo tài liệu người của tôi điều tra cuộc sống trước đây của cô ấy ở La Mã, thì cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù bị người nhà họ Trần đưa sang đấy từ nhỏ, nhưng mỗi ngày cô ấy chỉ làm hai việc: đi học, về nhà.
Gần như cô ấy chưa từng tiếp xúc với ai giỏi võ nghệ, nói chi đến chuyện học võ.
Nhưng tôi vẫn không hiểu sao cô ấy lại tinh mắt đến thế.
Nếu nói là trùng hợp, tôi không tin.
Khi cô ấy hỗ trợ tôi đánh Bất Hối đại sư, không chỉ một lần mà đến hai lần ném đá đều trúng phóc ngay điểm yếu của ông ta." Đông Phương Tín nói: "Không thể nào cả hai lần đều là trùng hợp chứ?"
"Có lẽ lúc đó cô ấy ném rất nhiều nhưng chỉ có hai lần ném trúng mục tiêu, tại cậu không phát hiện ra thôi." Long Vu Hành cười cười: "Tôi trông cô ấy không giống người biết võ."
"Cậu nói cũng không phải không có lý, chỉ là tôi vẫn thấy sai sai ở đâu đó." Đông Phương Tín lại lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi nghĩ phải cho người điều tra sâu hơn gốc rễ của cô ấy, phải tìm hiểu cô ấy triệt để mới được."
"Nếu đã thế thì tra đi, đỡ để cậu cứ rối loạn tâm trí." Long Vu Hành cong miệng cười, trong mắt có tia sáng nhấp nháy.
Đông Phương Tín mím môi: "Thôi cười nhạo tôi đi, cậu thì sao, đã tìm hiểu hết mọi chuyện của Lam Thiên Nhiên rồi chứ?"
Long Vu Hành mỉm cười: "Tôi không cần hiểu hết mọi thứ về cô ấy, mỗi ngày hiểu thêm một chút, cứ như vậy ngày qua ngày hiểu rõ một người mà không phải đi đường tắt, như thế càng thú vị hơn không phải sao?"
"Cút!" Đông Phương Tín vung tay: "Mục đích của mỗi người khác nhau, cách thức tự nhiên cũng sẽ khác, không kì kèo chuyện này với cậu nữa."
Nói rồi anh đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n
*
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Tâm Ngữ bước ra mở cửa phòng.
Cách cánh cửa, Đông Phương Tín nhìn vào trong: "Cô ấy ngủ rồi à?"
"Ngủ rồi." Trình Tâm Ngữ đáp: "Anh định khi nào làm?"
"Ngay bây giờ!" Đông Phương Tín nói: "Anh đi mời Bất Quá đại sư qua đây."
"Vâng." Trình Tâm Ngữ gật đầu.
Đông Phương Tín quay người đi.
Trình Tâm Ngữ đột nhiên nói với theo sau: "Đông Phương, lần này anh nợ em."
"Yên tâm, anh sẽ ghi nhớ." Đông Phương Tín không ngoảnh đầu lại mà chỉ thoải mái đáp: "Tiền đề là chuyện này sẽ không truyền đến tai cô ấy một lần nữa."
"Anh bảo vệ cô ấy thật đấy!" Trình Tâm Ngữ mím môi, trong mắt lướt qua tia u ám: "Nhưng anh nên hiểu, bác gái không hề thích cô ấy!"
"Vậy thì sao?" Đông Phương Tín bước đi, tiếng nói vẫn vang vọng bên tai Trình Tâm Ngữ: "Chuyện anh muốn làm, đến cuối cùng bà ấy vẫn phải chấp nhận!"
Nhìn theo bóng lưng xa dần của người đàn ông, Trình Tâm Ngữ chậm rãi nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cô ta nhắm mắt lại, sau đó quay người liếc nhìn căn phòng Lâm Chiếu đang ở, trong mắt toát ra vẻ sắc bén.
Tại sao bọn họ đều dễ dàng làm được điều họ muốn, còn cô thì không?
Không, cô không thể tiếp tục bị động thế này nữa, cô phải chủ động hơn, nắm chặt lấy những thứ thuộc về mình!
一一一一一一
Trông thấy Bất Quá đại sư đi ra từ trong phòng, Đông Phương Tín đi tới hỏi: "Đại sư, thế nào rồi?"
"Thí chủ yên tâm, bần tăng đã y theo lời thí chủ nói thôi miên cô ấy rồi." Bất Quá đại sư đáp: "Những chuyện xảy ra hôm qua đã bị khoá lại, sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô ấy.
Ngày mai thức dậy, cô ấy chỉ còn nhớ những chuyện vui vẻ, sẽ không còn chuyện gì quấy nhiễu cô ấy nữa."
"Được vậy thì tốt, cảm tạ đại sư." Đông Phương Tín đáp.
"Thí chủ đừng khách sáo."
Đông Phương Tín nhìn Trình Tâm Ngữ đang đứng bên cạnh, nói: "Anh tiễn Bất Quá đại sư ra ngoài, đêm nay nhờ em chăm sóc cô ấy."
"Em biết rồi." Trình Tâm Ngữ gật đầu: "Hai vị, mời!"
Bất Quá đại sư nối gót Đông Phương Tín rời khỏi phòng Tây, ông lên tiếng: "Thí chủ, chuyện trước đó thí chủ nói với bần tăng, suy cho cùng là một vết nhơ của Phổ Lai Tự, mong thí chủ hãy khuyên các vị khác hãy để chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không."
"Đại sư yên tâm, chuyện đến nước này thì truyền ra ngoài ai cũng không có lợi, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật."
"Vậy bần tăng xin cảm tạ thí chủ."
Đông Phương Tín khẽ gật đầu.
Bất Quá đại sư nói tiếp: "Theo thí chủ thấy thì còn người nào ở Phổ Lai Tự liên quan đến chuyện này không?"
"Hẳn là có, chẳng qua trước mắt toàn bộ manh mối đều bị cắt đứt, e rằng trong thời gian ngắn không dễ dàng điều tra." Đông Phương Tín thấp giọng than: "Nhưng tôi thì không thể ở lại đây lâu, đành để sự việc lắng lại một lúc, đợi ngày nào tìm được manh mối thì điều tra lại từ đầu."
"Không biết thí chủ có muốn nghe một lời khuyên của bần tăng?"
"Đại sư, mời nói!"
"Nếu người mà thí chủ hoài nghi là kẻ xuất gia, vậy ta cứ đối xử với hắn như người xuất gia.
Thực ra, một người khi xuất gia sẽ nhìn thấu hồng trần.
Người xuất gia coi trọng "tứ đại giai không", thí chủ hà tất cứ mãi bận tâm về nó? Không bằng cứ thế buông tay đi thôi! A di đà phật!"
Thấy Bất Quá đại sư hành lễ với mình, Đông Phương Tín nheo mắt dường như đang chìm vào suy tư.
Chốc lát sau anh mới đáp: "Thực tình tôi không hề cố chấp với chuyện này, nhưng đã đến nước này thì cứ xem duyên phận đi!"
"Thí chủ nghĩ được như vậy thì còn gì bằng."
"Hôm nay cảm tạ đại sư đã giúp đỡ."
"Đừng khách sáo."
"Để tôi tiễn ngài!"
"Xin thí chủ dừng bước, thí chủ nghỉ ngơi sớm đi, bần tăng tự đi được rồi."
"Thế tôi không tiễn nữa." Đông Phương Tín hơi nhích sang nhường đường.
Bất Quá đại sư gật đầu, sau đó cất bước rời khỏi biệt viện.
Nhìn theo bóng lưng đi xa của ông ấy, mi mắt Đông Phương Tín sâu thẳm, đáy mắt lướt qua tia ác liệt.
Anh nâng mắt nhìn phòng Đông bên kia, nhưng lại thấy ánh đèn ẩn hiện từ khung cửa, cuối cùng anh bước qua đó gõ cửa.
"Ai đấy?" Tiếng Thiên Nhiên vọng ra.
"Tôi." Đông Phương Tín nhàn nhạt đáp.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Thiên Nhiên đứng bên trong nhìn anh với vẻ kinh ngạc: "Ngài Đông Phương, muộn thế này rồi, anh còn có chuyện gì sao?"
Đông Phương Tín gật đầu: "Tôi muốn nói một tiếng với hai người, d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Lâm Chiếu khá nhạy cảm với chuyện gặp phải trong rừng hôm qua, nên tôi đã nhờ Bất Quá đại sư thi triển thuật thôi miên, phong ấn kí ức để cô ấy quên đi những chuyện không thoải mái.
Bất Quá đại sư vừa đi, tôi thấy phòng hai người còn sáng đèn nên mạo phạm tới làm phiền một lát, tiện đó nói ra thỉnh cầu của mình, hi vọng cô và Thích Nghi sẽ không nhắc tới chuyện ở rừng sương mù nữa, tránh kích thích cô ấy."
Thiên Nhiên nghe thấy liền kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng vẫn nhanh nhẹn gật đầu: "Được, tôi sẽ nói lại với Thích Nghi."
"Vậy tôi không làm phiền nữa." Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn lướt vào trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng Thích Nghi, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ thất vọng.
"Ngài Đông Phương nghỉ ngơi sớm đi!" Thiên Nhiên cười nhẹ: "Tôi với Thích Nghi phải đi ngủ rồi!"
"Được." Đông Phương Tín lùi lại, nhìn Thiên Nhiên đóng cửa, sau đó quay người rời đi.
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bực bội.
*
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, Thích Nghi cười lạnh nhạt: "Anh ta đúng là rất lo lắng cho Lâm Chiếu."
"Thích Nghi." Thiên Nhiên nhìn vào ánh mắt đầy buồn phiền của cô: "Trong lòng cậu thấy không thoải mái đúng không?"
"Không sao cả, dù sao con người anh ta trước giờ đều rất ích kỷ, chỉ biết lo cho mình chứ nào đâu quan tâm đến cảm nhận của người khác." Thích Nghi mím môi cười tự giễu: "Anh ta muốn chúng ta giữ bí mật thì giữ bí mật vậy, hiếm khi anh ta nghĩ cho Lâm Chiếu như vậy.
Nhưng anh ta lại quên mất một điều, giấy không gói được lửa.
Tớ không tin Lâm Chiếu sẽ vĩnh viễn quên đi chuyện này."
"Kí ức bị xoá vẫn khôi phục được ư?" Thiên Nhiên bất ngờ.
"Trên đời này không hiếm chuyện kì lạ, ai dám đảm bảo tuyệt đối chứ?"
Thiên Nhiên gật đầu: "Cậu nói phải."
"Được rồi, đừng để ý họ nữa, chúng ta ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm khởi hành!"
"Ừm."
Nhìn Thiên Nhiên xoay người đi về giường cô ấy nằm xuống, Thích Nghi trở người, mắt nhìn chằm chằm về hướng khung cửa sổ, trong mắt là vẻ mê man.
Chuyến đi đến Phổ Lai Tự lần này dường như cô đã đánh mất thứ gì đó.
Cô vậy mà lại vì hành động của người kia mà khó chịu.
一一一一一一
Hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Thích Nghi đã thức dậy.
Cô đánh thức Thiên Nhiên để cô ấy tỉnh lại.
Sau khi rửa mặt xong, hai người thu dọn qua loa ít đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n
Khi ra cửa, vừa khéo chạm mặt người nào đó đang ở bên giếng rửa mặt, nhìn thấy dáng vẻ hành lý đầy đủ chực xuất phát của các cô, sắc mặt anh toát ra vẻ không vui, sau đó nhanh chân bước tới cản đường các cô: "Các cô đây là muốn đi sao?"
"Lo đánh răng cho sạch đi kìa, quan tâm nhiều vậy làm gì!" Thích Nghi nhìn kem đánh răng còn dính trên mép người kia liền trợn mắt, cô kéo Thiên Nhiên nói: "Thiên Nhiên, mình đi thôi!"
Thiên Nhiên trước giờ là người hiểu lễ nghĩa, mặc dù bị Thích Nghi lôi kéo nhưng cô ấy vẫn không quên quay đầu chào Đông Phương Tín: "Đông Phương Tín, chúng tôi đi trước đây, bái bai!"
"Để ý anh ta làm gì." Thích Nghi bực bội nói.
"Đi chung một thời gian, anh ta còn là sếp của chúng ta đấy, gặp mặt mà không chào hỏi một tiếng coi sao được."
Thích Nghi hừ lạnh một tiếng.
Thiên Nhiên biết cô tính tình ương ngạnh, đồng thời cũng hiểu rõ mâu thuẫn giữa cô và Đông Phương Tín, biết tâm trạng cô không tốt nên Thiên Nhiên không nói thêm gì nữa.
Sau khi hai cô bước chân ra khỏi Phổ Lai Tự, ở nơi đỗ xe bị người ta gọi lại.
Nhìn thấy người đến, hai cô vô cùng ngạc nhiên..