Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Bước chân của mấy ngươi đàn ông rất nhanh, Thiên Nhiên có chút theo không kịp bước chân của bọn họ.

Không chỉ bởi vì cô ít đi đường núi, mà còn bởi vì đau đớn trên chân cô càng ngày càng nhiều. . . . . .

"A!" Có vật gì đó đột nhiên va vào mắt cá chân của cô, Thiên Nhiên khẽ kêu một tiếng, thân thể nhanh chóng ngã về phía trước.

Người đàn ông ở phía trước dừng bước, cái mũi của cô liền đúng lúc đụng vào phía sau lưng của anh ta. Cô mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau nửa bước, có chút xấu hổ không biết phải làm như thế nào.

Long Vu Hành xoay người, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô không sao chứ?"

Chỉ có ánh sáng của đèn pin cầm tay, ở trong không gian to như vậy có chút mờ mờ, nhưng trực giác thấy người đàn ông này nhìn thấy cả người cô. Cô lắc đầu một cái, khóe mắt liếc qua liếc lại, thấy cách đó không xa có người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, vội vàng nói: "Tôi không sao, ngài Long, chúng ta tiếp tục đi thôi!"

"Cô đi phía trước đi." Long Vu Hành hơi lùi lại để chừa ra một con đường cho cô.

"Cám ơn." Thiên Nhiên lướt qua anh ta đi tới.

Gan của cô nhỏ, nếu như không có cách nào đuổi theo bước chân của bọn họ, cô sẽ không biết nên làm như thế nào. Cho nên, cô chỉ có thể cắn chặt hàm răng chạy chậm theo Trình Kiêu và Lý Tốc phía trước.

Long Vu Hành đi theo ở sau lưng cô, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn Trình Kiêu ở phía trước, đáy mắt âm trầm không rõ.

Tại một con đường nhánh nào đó, Trình Kiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn mấy người khác, nói: "Theo phát hiện của chúng ta, bọn họ có khả năng lăn xuống ở bên trái. Nhìn xem, bụi cỏ nơi đó có dấu vết bị người giẫm lên. Nhưng mà, ở bên kia quá dốc, bây giờ trời lại tối, đường trơn, không biết có thể đi xuống hay không."

"Như vậy đi, chúng ta cầm sợi dây làm công cụ trợ giúp, từng người một đi xuống." Lý Tốc đề nghị.

"Được." Trình Kiêu nhìn Long Vu Hành một cái: "Anh có ý kiến gì không?"

"Không thành vấn đề." Long Vu Hành cũng không có dị nghị gì.

Lý Tốc lấy sợi dây ra, tìm một thân cây cột lại một nút thừng, sau đó đem bên kia cột vào trên người mình: "Tôi đi xuống trước."

"Cẩn thận một chút." Thiên Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở.

"Ừ." Lý Tốc liếc cô một cái, xoay người đi xuống con dốc.

Trình Kiêu phụ giúp cậu, chờ cậu ta an toàn đặt chân xuống mặt đất, giật nhẹ sợi dây, xa xa ra một cái dấu OK, liền đem sợi dây kéo lên.

Long Vu Hành đột nhiên nói: "Lam tiểu thư có kinh nghiệm leo núi không?"

Thiên Nhiên lắc đầu.

"Nếu như cô không biết leo núi, chỉ sợ không thể xuống một mình được." Người đàn ông nhàn nhạt liếc mắt: "Không bằng tôi giúp cô xuống đi! Trình Kiêu, anh xuống cuối cùng vậy!"

Trình Kiêu nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cuối cùng lại không nói gì.

Mặc dù là trong bóng đêm, nhưng Long Vu Hành cũng nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh ta. Ngay cả khi nó chỉ lóe lên trong nháy mắt, cũng bị anh bắt được. Nhưng anh không ngại, ngược lại khóe miệng khẽ chỉ khẽ nhếch lên, giống như… một đường cong đùa cợt.

"Tôi giúp cô cột sợi dây." Long Vu Hành cũng không đợi Thiên Nhiên đáp lại cái gì liền cầm tay cô, đem sợi dây vòng qua người cô, sau đó lại vòng qua eo của chính mình, cột lại, liền đưa tay đỡ eo cô, nửa ôm cô vào lòng đi tới dốc núi.

Bị hơi thở của anh ta bao vây, trong nháy mắt Thiên Nhiên có chút hoảng hốt. Thậm chí cô còn không kịp nhìn vẻ mặt giờ phút này của Trình Kiêu đã bị người đàn ông kia dẫn đi.

Trình Kiêu ở phía trên cầm sợi dây, tận mắt thấy Long Vu Hành trong quá trình một mực cẩn thận che chở từng chút cho Thiên Nhiên, không có để cho cô bị thương tổn dù là một chút, trong đáy mắt là một mảnh lo lắng nồng đậm.

Trong lòng cười lành lạnh.

Cô ta cũng thật lợi hại, còn có thể quyến rũ được Long Vu Hành.

Nhưng cái loại đàn bà như cô ta, bị người khác chơi chán rồi sẽ phải đối mặt với số mạng bị vứt bỏ. Long Vu Hành người này, sao có thể bị cô ta giam chân? Đến lúc đó, chỉ có mình cô ta ngồi khóc

Anh ta nghĩ lại nghĩ, trong lòng dâng lên tư vị kỳ quái. Chỉ cảm thấy có một sự hờn dỗi dâng trào mạnh mẽ, ngay cả ánhmắt cũng bị đau, khó chịu giống như bị khói lửa hong qua.

"Trình Kiêu, đến phiên cậu!"

Ở phía dưới, tiếng Long Vu Hành truyền đến, đem lực chú ý của anh ta quay về.

Trình Kiêu híp mắt lại, ở trong bóng tối chống lại cặp mặt y hệt như hồ ly kia, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cột dây lên trên một thân cây, dùng một đầu khác cột chặt vào eo của mình, động tác lưu loát leo xuống dưới vách núi.

Đứng ở dưới vách núi nhưng mắt thấy cái động tác trượt nhanh cgiống như không muốn sống của anh ta, trái tim của cô dâng lên tới tận cổ họng. Cô rất muốn nhắc một câu để anh ta cẩn thận một chút, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là nhịn không nói ra.

Cô nhớ đến việc anh ta ghét cô bao nhiêu, chỉ sợ cô vừa mở miệng, sẽ chọc giận anh ta càng thêm không vui.

Không cần thiết!

"Thân thủ anh ta rất lưu loát." Bên hông, Long Vu Hành giống như nhìn thấu ý định của cô, thanh âm dịu dàng nói: "Yên tâm đi!"

"Anh cũng giống vậy." Thiên Nhiên cười nhạt với Long Vu Hành: "Ngài Long, rất cảm ơn anh. . . . .”

"Không cần phải khách khí."

Trong lòng Thiên Thiên rất cảm động, đường cong mỉm cười bên môi cong thêm một chút.

Cảnh tượng ấm áp hài hòa như vậy ở trong mắt người đàn ông vừa mới cởi ra sợi dây ngang hông làm cho mắt anh ta dâng lên một tầng gió lốc. Anh ta cắn răng, buông lỏng bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng khẽ hừ lạnh, đi qua Lý Tốc, dẫn đầu phía trước mà đi.

Bị bả vai anh ta va nhẹ một cái, Lý Tốc lui về phía sau hai bước, vô tội nháy mắt mấy cái. Nhưng cảm thấy không khí có chút không đúng, cậu không dám nhiều lời, chỉ nhường bước: "Lam tiểu thư, ngài Long, hai người đi trước!"

"Cậu đi trước đi, chúng tôi đi phía sau." Long Vu Hành lạnh nhạt nói.

Lý Tốc vốn muốn nói Thiên Nhiên là một cô gái, không nên đi phía sau, nhưng nhìn thấy Long Vu Hành trong mắt dần tích tụ ánh sáng lạnh, không dám nhiều lời, đáp một tiếng "Được" , liền đi trước.

Long Vu Hành nhường một bước: "Lam tiểu thư, cô đi trước đi."

"Cám ơn." Thiên Nhiên gật đầu, đi theo sau Lý Tốc.

Khóe miệng Long Vu Hành nhếch lên, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cô.

——— ————

Thích Nghi chỉ cảm thấy cả người lạnh run.

Mới vừa rồi cô và Đông Phương Tín chấm dứt cuộc nói chuyện, thật ra cô thấy lại lạnh lại thiếu thiếu, người đàn ông này nói phải đi tiểu, lại trực tiếp tiểu ở bên cạnh cô. Người đàn ông này, coi như nơi này tối đen đến không thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không cần phải thô lỗ vô lễ như vậy chứ? Cô giận dữ, dứt khoát cách xa anh ta mấy bước, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi. Cô không dám tùy tiện ngủ, chỉ sợ vừa ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Khẽ mở mắt, trước mặt trừ một màu tối đen như mực, cô hoàn toàn không thấy được bất cứ thứ gì. Chỉ có tiếng hít thở nhỏ nhẹ của người nọ ở bên cạnh truyền đến, mới có thể cho cô chút cảm giác chân thật.

Đêm này khá dài, cô vừa lạnh vừa đói, không biết phải làm sao để vượt qua. . . . .

"Đông Phương Tín. . . . . ." Cô khẽ gọi một tiếng.

"Hả?" Người đàn ông này hình như cũng không có ngủ, rất nhanh liền đáp một tiếng.

"Anh ngủ được sao?"

"Cái người này, cô lại nói nhảm?"

Ngủ thiếp đi, còn có thể đáp lại cô?

Thích Nghi lập tức trả lời: "Chẳng lẽ anh không thể là bị tôi gọi nên tỉnh sao?"

Đông Phương Tín: ". . . . . ."

"Tôi không ngủ được." Thích Nghi ôm lấy bả vai của mình: "Hôm nay thực lạnh!"

"Tôi không cảm thấy vậy."

Thích Nghi: ". . . . . ."

Người này quả nhiên khác hẳn với người thường, cô đụng phải quái nhân rồi.

Sau đó trầm mặc một lúc, Đông Phương Tín đột nhiên lạnh nhạt nói: "Cô qua đây."

"Làm cái gì?" Thích Nghi cự tuyệt theo phản xạ: "Tôi không muốn."

Đông Phương Tín hừ lạnh: “Cô cho rằng trong cái dạng hoàn cảnh này, tôi còn có thể cường bạo cô hay sao?”

Thích Nghi trong bóng đêm lắc đầu.

"Không phải sao?" Đông Phương Tín giống như thấy cô lắc đầu, âm thanh lành lạnh thấp xuống vài phần: "Còn không qua đây?"

Trong giọng nói mang theo mùi vị ra lệnh, tuyệt đối không cho phép kháng cự.

Thích Nghi suy nghĩ một chút, nếu anh ta muốn làm chuyện xấu đã sớm làm, không cần phải chờ đến bây giờ. . . . . . Vì vậy, cô rất nhanh tới gần.

Cánh tay dài của người đàn ông bỗng duỗi ra, khoác lên bờ vai cô cái áo khoác tây trang đã bị hư hại.

Ấm thật!

Thích Nghi thoải mái nhắm mắt lại, nghĩ thầm người đàn ông này rốt cuộc vẫn còn có chút lương tâm. Chỉ là, anh ta đem áo khoác tây trang cho cô mặc, chẳng phải anh ta sẽ rất lạnh sao? Nghĩ tới đây, cô tùy tiện ngồi xuống ở phía sau người đàn ông, đưa tay vòng qua cánh tay của anh ta, dựa vào.

Như vậy, tối thiểu hai người vẫn có thể sưởi ấm lẫn nhau, cô cũng cũng không thiếu nợ anh ta.

Bị cô ôm như thế, thân thể Đông Phương Tín rõ ràng cứng lại. Âm thanh của anh ta cũng biến thành có chút chìm lại khàn khàn: "Trần Thích Nghi, cô có biết mình làm như vậy sẽ nguy hiểm cỡ nào không?"

"Tôi chỉ biết, điểm tích chi ân dùng sông lớn để trả*." Thích Nghi nhún nhún vai: "Tôi không thích thiếu nợ người khác, cho nên sẽ không chỉ lo chính mình hưởng thụ mà khiến cho người chăm sóc tôi lại chịu khổ cực vất vả."

(*Điểm tích chi ân dùng sông lớn để trả: Cho dù ân nghĩa chỉ nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con sông lớn báo đáp.)

"Hả?" Đông Phương Tín cười đến có chút buồn bực.

Thích Nghi sợ anh ta hiểu sai, lại giải thích thêm một câu: "Chúng ta dựa vào nhau như vậy cũng tương đối ấm áp nha!"

Đông Phương Tín bật cười lên: "Tôi còn có phương pháp tốt hơn để cùng ấm."

Anh vừa dứt lời, cánh tay dài đột nhiên duỗi một cái, không đợi Thích Nghi kháng cự, đã ôm lấy cả người Thích Nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui