Sau khi Trần Bích Nhã đi vào Nhã Xá, thì chạy thẳng tới vườn cúc.
Đây là chỗ ở của Tần Vãn.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Vãn đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, thấy cô ta xuất hiện, chỉ nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt lại tiếp tục chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay.
“Mẹ cả, cô ấy đồng ý sẽ xem xét.” Trần Bích Nhã ngồi xuống phía đối diện bà: “Con không hiểu, tại sao lại phải làm chuyện này.”
“Không liên quan đến con.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vãn thể hiện sự chán ghét: “Chỉ cần có lợi cho con là được rồi.”
Trần Bích Nhã cau mày.
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Vãn sâu kín vang lên: “Đi ra ngoài đi!”
Biết rõ từ trước tới nay Tần Vãn vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người như vậy, nhưng bị bà xua đuổi như thế, Trần Bích Nhã vẫn cảm thấy không vui.
Chỉ là, hiện tại ông nội với ba đều không có ở đây, tuy nói rằng nhà họ Trần là do mẹ của cô quản lý, nhưng mà rất nhiều người ở Nhã Xá, vẫn luôn xem vị đại phu nhân này là chủ.
Vì vậy, hiện tại cô ta không nên đắc tội với bà, liền theo ý bà đi ra ngoài.
Lúc nghe tiếng bước chân cô ta đi xa rồi, Tần Vãn từ từ để quyển sách trên tay xuống, đôi mắt u ám, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Bà muốn tất cả bọn họ, đều phải trả giá thật lớn!
--- ------ ------ ------ ------ ----
“Thiên Nhiên.”
“Hả?” Nghe Thích Nghi kêu, Thiên Nhiên đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống: “Sao vậy?”
“Bữa nay Lạc Ưu nói biệt thự bên Phượng Hoàng Sơn Trang đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc nào chúng ta cũng co thể dọn vào ở.” Cùi chỏ của Thích Nghi chống lên tay vịn ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Nhiên: “Lúc nào chúng ta cũng có thể dọn qua.”
“Đây là chuyện tốt mà, nhưng mà sao mặt cậu lại ủ dột như vậy?” Thiên Nhiên thận trọng hỏi, từ sau buổi chiều Thích Nghi đi gặp mặt Trần Bích Nhã về cảm thấy trong lòng cô ấy không yên, bây giờ đang nói chuyện vui, mà cô ấy lại tỏ thái độ chán nản như thế, mới hỏi: “Cậu không định dọn qua hay sao?”
“Tớ rất muốn có một ngôi nhà của chính mình ở Ôn Thành này.” Lòng bàn tay gõ nhẹ lên trán: “Mà bây giờ lại có vài việc làm tớ đau đầu.”
“Nói tớ nghe thử xem.”
“Cậu cũng biết lần này tớ về là do nghe tin tức không tốt về nhà họ Trần, trở về đã lâu, ngoại trừ chuyện Nhã Xá giàn xếp xong xuôi với Long Vu Hành ra, chuyện của truyền thông Trung Thiên tớ đều chưa nhúng tay vào.” Hai chân của Thích Nghi khép lại: “Hôm nay Trần Bích Nhã tìm tớ chính là nói về chuyện này.”
Nghe được lời của Thích Nghi, lông mày Thiên Nhiên hơi nhíu một cái, khóe miệng cong lên cười nhẹ, nghiêng người tớ cầm lấy tay của Thích Nghi: “Để tớ nói, Thích Nghi, cho dù quyết định của cậu là gì, tớ sẽ vẫn luôn ủng hộ cậu.”
“Cậu có thể một mình qua đó ở trước được không?” Thích Nghi hỏi ngắn gọn.
“Dĩ nhiên.” Để Thích Nghi không phải lo lắng cho mình, lúc nói chuyện, Thiên Nhiên không quên cười nhẹ nhàng với cô: “Yên tâm đi, tớ biết lo cho bản thân mà.”
“Để tớ tìm cho cậu một trợ lý------“
“Thôi không cần đâu…..”
“Tớ không yên tâm!”
Biết cô lo lắng cho mình, Thiên Nhiên chỉ có thể chấp nhận: “Được rồi.”
Thích Nghi cười cười: “Tin tưởng tớ, tớ sẽ nhanh chóng sang ở chung với cậu.”
“Không sao, tớ hiểu mà, chuyện của nhà họ Trần quan trọng hơn.”
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mắt, Lạc Ưu hối hả tiếp đón.
Cô ấy đang định nói chuyện, lại nghe được giọng nói lạnh lùng như sương của anh vang lên: “Tới D&N.”
Lạc Ưu sững sờ, mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng không dám làm trái lệnh anh.
Cô ấy len lén liếc nhìn Lý Tốc đang đi bên cạnh anh một cái, người đằng sau lắc đầu, ý nói cô ấy đừng nhiều chuyện.
Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Tín vang lên lần nữa: “Hai người còn ngẩn ra đó làm gì, còn không đi nhanh lên?”
“Dạ!” Lạc Ưu vội vàng đuổi theo anh.
Lý Tốc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tâm tình của tổng giám đốc không tốt như vậy, chắc là có chuyện gì rồi đây.
Vừa đến sân bay ở Paris thì anh nhận được thông báo của Lạc Ưu, nói tạm thời Trần Thích Nghi sẽ không đến căn biệt thự anh mua ở.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Đồ đạc của Thích Nghi cũng không nhiều, thu dọn qua loa một chút là xong, chỉ cần một cái vali du lịch nhỏ là đủ.
George định đi cùng với cô tới làm khách ở Nhã Xá, nhưng bị cô từ chối.
Cô muốn cậu ta ở lại bên cạnh chăm sóc Thiên Nhiên, đồng thời để ý xem Ân Lộ có tiếp tục tới làm phiền Thiên Nhiên hay không.
Còn một điều quan trọng nhất là, nếu Thiên Nhiên đã dọn đến Phượng Hoàng Sơn Trang trở thành hàng xóm của Trình Kiêu, chạm mặt nhau là không thể tránh, cô hy vọng cậu ta chịu trách nhiệm làm vệ sĩ bên cạnh Thiên Nhiên.
“Được rồi, tôi đã kêu phục vụ giúp một tay, tự tôi xuống xe được rồi.” Ra khỏi khách sạn, Thích Nghi phất tay với Thiên Nhiên và George: “Hai người về đi, tránh để những người hâm mộ chụp hình chúng ta, lại nói chúng ta mỗi người một ngã rồi.”
Thiên Nhiên “Xì” cười một tiếng, giờ phút chia ly tâm trạng như vậy mà Thích Nghi còn nói giỡn được.
Trên mặt George thể hiện sự oán hận, bước lên kéo nhẹ Thiên Nhiên: “Chị, chị phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó.”
“Chúng ta đâu phải sinh ly tử biệt chứ, lúc làm việc còn gặp mặt nhiều.
Cậu ở đây buồn làm cái gì?” Thích Nghi trợn mắt.
“Chị đúng là lạnh lùng vô tình.” George hừ nhẹ một tiếng, kéo bả vai của cô, cúi đầu hôn trên trán cô một cái.
Cảnh tượng này, lọt vào mắt người vừa bước chân ra khỏi thang máy, làm cho trong mắt ánh hiện lên bão táp.
Thiên Nhiên nhìn thấy Đông Phương Tín trước, hơi giật mình: “Đông Phương tiên sinh?”
Đông Phương Tín quay mặt nhìn cô ấy một cái, nhẹ gật đầu một cái, sau đó ánh mắt anh nhanh chóng nhìn Thích Nghi chằm chằm, bày ra một bộ mặt đưa đám: “Trần Thích Nghi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Thật đúng lúc, vậy anh đưa tôi tới Nhã Xá đi!” Thích Nghi gật đầu, quay về phía Thiên Nhiên và George vẫy tay: “Tớ đi trước.”
“Ừ.” Thiên Nhiên trả lời.
Ánh mắt của George lại nhìn Đông Phương Tín, mặt không chút thay đổi.
Đông Phương Tín không hề quan tâm tới anh mắt thù địch của cậu ta, tự mình tới xách hành lý của Thích Nghi, sau đó đi vào thang máy.
Trong thang máy, Lạc Ưu và Lý Tốc tự giác lui vào sát trong góc, không dám thở mạnh.
Trên gương mặt toát ra sự nghiêm nghị mãnh liệt, trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, giống như có thể chèn ép bọn họ.
Bọn họ sợ.
Thích Nghi lại không hề sợ, sau khi bước vào thanh máy, đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai của Đông Phương Tín: “Đông Phương Tín, không phải là anh nói phải đi công tác hơn một tuần hay sao? Sao mà bây giờ đã về rồi?”
“Cô còn hỏi tôi?” Đông Phương Tín cười lạnh, trong mắt hiện lên sự lo lắng: “Tôi định cho cô vui mừng bất ngờ, ai ngờ cô lại làm cho tôi một vố như thế này.”
Thích Nghi nhíu mày, không hiểu nhìn anh: “Cái gì mới được?”
Đông Phương Tín không trả lời, khóe miệng nhếch lên.
Thích Nghi mờ mịt không hiểu, tầm mắt vì thế hướng về phía Lý Tốc cùng Lạc Ưu, hai người kia lại không nghĩa khí chút nào, một nhìn trời một nhìn đất, chẳng ai thèm nhìn cô.
Cô hơi tức giận, dứt khoát quay mặt đi, không thèm nói chuyện với Đông Phương Tín nữa.
Đông Phương Tín không muốn phá vỡ sự im lặng này, thang máy chạy thẳng xuống nhà để xe của khách sạn, sau khi cửa thang máy mở ra, anh quay mặt lại nhìn Lý Tốc cùng Lạc Ưu: “Hai người tự đón xe về đi.”
Sau đó cầm tay Thích Nghi kéo cô lên xe.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Trên đường xe chạy hết tốc lực, mà trong xe hai người đều im lặng.
Thích Nghi nhíu mày, định nói gì đó, cuối cùng không mở miệng.
Cô thấy tâm trạng Đông Phương Tín không được tốt, trên người đầy vẻ âm trầm, làm cho cô rất không tự nhiên.
Không biết anh đang tức giận chuyện gì, cô cũng không muốn động đến anh.
Ai ngờ Đông Phương Tín vẫn cứ im lặng lái xe, cũng giống như cô không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Cho đến kh chiếc xe chạy về hướng ngược lại với Nhã Xá, sống lưng Thích Nghi thẳng tắp, quay sang trừng mắt nhìn Đông Phương Tín: “Đông Phương Tín, anh đi nhầm đường rồi.”
“Không sai.” Mắt Đông Phương Tín vẫn nhìn thẳng, chăm chú lái xe.
“Nhã Xá không phải đi đường này.”
“Ai nói chúng ta sẽ đi Nhã Xá?”
Thích Nghi nghe vậy liền cau mày, trở về Nhã Xá là quyết định của cô, hiện tại Đông Phương Tín là đang không tôn trọng cô, làm cô thấy tức giận: “Đông Phương Tín, tôi muốn trở về Nhã Xá.”
“Trở về làm gì?”
“Nhã Xá là nhà của tôi, trở về còn phải cần lý do hay sao?”
“Két------“
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Đông Phương Tín đã dùng lực đạp thắng xe.
Anh bỗng dưng tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống khỏi xe.
Lúc đó, bọn họ vẫn ở trên đường lớn.
Xung quanh xe chạy qua lại không dứt, vô cùng ồn ào.
Mà nhìn từ cửa kính nhìn ra ngoài, là một phong cảnh cây cối rất đẹp.
Buổi sáng mặt trời chiếu xuống mặt nước, sóng lăn tăn, rất đẹp.
Anh đứng trước lan can, bàn tay vỗ lên thành cầu, dáng vẻ dường như vô cùng tức giận.
Thích Nghi giật mình, thấy anh lại giơ chân đá một cái ngay giữa cây cột, không khỏi nghi ngờ mà nhíu mày.
Cô thấy hình như anh cũng chưa định quay vào xe, hơi do dự một lát, cuối cùng đẩy cửa bước xuống.
Cô đi tới, đứng phía sau Đông Phương Tín, nhẹ giọng nói: “Đông Phương Tín, lúc anh đi công tác gặp chuyện gì không thuận lợi hay sao? Tại sao mới về lại tức giận với tôi? Tôi cũng đâu có làm gì đắc tội với anh-----“
“Trần Thích Nghi, mọi chuyện đã được quyết định tốt đẹp hết rồi, sao tự dưng cô lại đổi ý?” Đột nhiên Đông Phương Tín ngắt lời cô, đôi mắt sáng nguy hiểm hung hăng trừng mắt nhìn về phía cô: “Cô có biết rằng, chuyện đã hứa với người khác, cho dù như thế nào thì cũng phải nghĩ cách làm cho được.
Nếu làm không được, thì cũng đừng tùy tiện hứa với người khác.”
“Anh còn ở đây nhại lại giọng điệu đó hả?” Thích Nghi bật cười.
“Tôi không có nói giỡn với cô!” Vẽ mặt Đông Phương Tín lãnh khốc, đôi mắt sâu thẫm như xoáy nước, ánh sáng trong mắt lóe lên, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Thích Nghi thấy hết hồn.
Dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc.
Từ lâu hai người họ không có hành xử như vậy.
“Sao không nói gì?” Đông Phương Tín tức giận gầm lên một tiếng: “Nói đi chứ!”
“Nói cái rắm!” Thích Nghi bị anh quát như vậy, cũng không nhịn được mà tức giận.
Bàn tay đẩy lồng ngực anh một cái, thấy anh lùi lại nữa bước, cả thân hình nhỏ nhắn của cô cũng nghiêng về phía trước, khí thế hừng hực nói: “Tôi với anh không có gì để nói, gặp lại sau!”
Nói xong, xoay người định đi.
Lông mày Đông Phương Tín nhíu chặt lại, đưa tay túm lấy tay cô.
Thích Nghi giãy giụa, không để động đậy.
Cô ngẩn đầu, đang muốn mắng anh, ai ngờ anh cũng trùng hợp cúi đầu xuống, chóp mũi hai người liền đập vào nhau..