Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chỉ trong vòng 3 ngày
ngắn ngủi, tin tức được truyền đi một cách nhanh chóng. Sân trường vốn
dĩ đang im ắng bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Mọi người ở đây đều đánh cuộc xem ai có thể cạo được râu của Đồ Phu.

Từ trên xuống dưới, đâu đâu cùng ồn ào huyên náo khiến cho sân trường tràn ngập bầu không khí hưng phấn, mong đợi. Nhưng cuối cùng cũng không có
ai dũng cảm đứng lên ghi tên.

Cũng không thể trách từ hai nghìn
người trong khuôn viên trường học không tìm ra một người dám xung phong
nhận công việc này – kỳ thực thì “Trung học Đế Thánh” có lưu truyền một
câu nói: “Thà đắc tội với người trong thiên hạ, cũng không dám động tới
Đồ Phu.

Bộ dạng Đồ Phu chắc chắn không giống như một kẻ đồ tể,
trái lại còn mang vẻ đẹp tự nhiên như những vai nam chính trong phim
thần tượng. Quá đáng chỉ có tính tình ngang ngược, mặt lúc nào cũng cứng nhắc, ánh mắt sắc bén rạng ngời, sống mũi thẳng tắp tiết lộ khí chất
không dễ dàng thỏa hiệp.

Chỉ bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc qua một chút cũng khiến con người ta sợ hãi chứ đừng nói đến chiều cao 1m80 và
cơ bắp săn chắc bị bó buộc trong bộ đồng phục học sinh.

Hắn,
ngoài bộ đồng phục ra thì chẳng có dáng vẻ gì là của một học sinh cả.
Mọi người không hề nghi ngờ chút nào về việc chỉ cần Đồ Phu vung quả đấm mạnh mẽ lên thì trong vòng 3 giây cũng biến một người trở thành cái
bánh thịt.

Đồ Phu thật ra còn có tên là Đồ Tỉ Phu. Cái tên này là do cha Đồ, một tín đồ Cơ Giáo thành kính đặt. Nhưng với mọi người thì
Đồ Tỉ Phu không giống như vậy. Trong mắt hắn vốn dĩ không có Chúa.

Trong trường học mỗi thầy cô giáo đều biết rằng. đối nghịch với hắn đồng
nghĩa với việc vứt đi chén cơm của mình, bởi vì Đồ Tỉ Phu có lai lịch
rất lớn. Cha của hắn là thành viên hội đồng quản trị của Trung học Đế
Thánh, mẹ hiện đang là Ủy viên đương nhiệm, cô gì chú bác đều là những
giáo sư nổi tiếng trong các khoa chính của trường đại học, ngay cả em
gái họ vừa được tuyển lần này cũng là một sinh viên mẫu mực.

Gia
thế hiển hách làm cho Đồ Tỉ Phu phủ một lớp hào quang, đi tới chỗ nào
cũng được chú ý, ấy thế mà hắn lại là một người đáng sợ.

Tính khí nóng nảy, cô độc, bất thường, thích làm điều trái ngược, cực kỳ không
thích sống chung với tập thể, không coi ai ra gì – khắp người đều là
khuyết điểm.

Đặc biệt là đám râu mọc dưới cằm khoảng ba cm của
hắn đã trở thành dấu hiệu duy nhất của một kẻ xấu. Đối với yêu cầu vô
cùng nghiêm khắc của đồng phục trường học thì hành động của hắn không
khác gì là sự khiêu khích, tựa như hắn không xem nội quy trường học là
gì cả.

Mọi người đều biết rất khó khăn khi tiếp xúc riêng với
hắn. Trong trường học mỗi học sinh coi hắn như là một thứ tai họa mong
muốn tránh xa một cách nhanh chóng, chỉ sợ chọc phải hắn thì kết quả rất thê thảm…

Về phần các thầy cô giáo, không lúc nào là không phải
lo sợ. Lúc nào cũng tìm mọi cách để lấy lòng hắn, với thái độ ngạo mạn
của hắn không dám ho he câu nào. Ngay cả nội quy trường học không cho
phép trốn học, gian lận, thầy cô cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lên năm thứ ba, càng ngày càng có nhiều lời đồn không hay về Đồ Phu, học
sinh cũng từ từ nổi lên khí thế bất mãn, giống như là đã sớm không ưa gì việc hắn được hưởng đặc quyền.

“Giải thưởng râu Đồ Phu?”

Trong phòng học, Từ Đông Thanh lười biếng ngửa đầu nhìn người đang đi tới,
trong mắt rõ ràng biểu lộ sự không hứng thú đối với tin tức tạp nham.

Lớp mười của cô và lớp mười hai của Đồ Tỉ Phu đáng ghét hoàn toàn không có
qua lại, nhiều lắm cũng giống như những bạn học khác mà thôi. Hắn thật
phách lối không ai bì nổi, lại còn có đám râu đáng ghét nữa.

“Chính xác. Cậu không biết gì sao?” Trần Nhã Lệ gật đầu như giã tỏi.

Từ Đông Thanh lắc đầu. Ngoại trừ học và tiếng chuông trường thì cô sẽ không chú ý đến cái gì khác.

“Tất cả mọi người đang thảo luận về vấn đề ai có thể làm được việc này đấy”, “loa phát thanh” Trần Nhã Lệ nôn nóng đẩy người cô.

“Người nào ngốc đến nỗi tự tìm đến cái chết cơ chứ?” Từ Đông Thanh bĩu môi vẻ giễu cợt.


Làn gió chiều tháng chín ấm áp thổi nhẹ mái tóc ngắn của Từ Đông Thanh. Mấy sợi tóc tung bay bên lúm má đồng tiền duyên dáng, khiến nụ cười càng
thêm ảo mộng.

Đây chính là Từ Đông Thanh, một người lạnh lùng khó
tiếp cận. Vậy mà nàng cũng có thể khiến người khác có cảm giác tốt với
nét cười lúm đồng tiền ngọt ngào mà ngây thơ như thế - hoàn toàn mâu
thuẫn mà.

“Tất cả mọi người đều rất coi trọng cậu đấy!”, Trần Nhã Lệ nịnh bợ lấy lòng.

“Tớ?” Từ Đông Thanh bật cười, xem ra mọi người rất coi trọng cô. “Đi cạo râu
của Đồ Phu đối với tớ có ích lợi gì cơ chứ?” – cô hỏi ngược lại.

Từ Đông Thanh cô không phải là loại người gặp chuyện bất bình là ra tay nghĩa hiệp, đối với những việc không có lợi thì nàng sẽ không làm.

Tính thực dụng này của cô là nhờ mẹ bồi đắp mà có.

“Đương nhiên là có rồi. Cậu sẽ trở thành vị nữ anh hùng trong suy nghĩ của mọi học sinh trong trường”.

Anh hùng? Liếc xéo Trần Nhã Lệ một cái, Từ Đông Thanh lạnh lùng xùy một tiếng – cô ấy căn bản không sợ thiên hạ sẽ loạn hay sao?

“Làm ơn đi, hắn là học trưởng, tớ chỉ là học muội, nào dám đắc tội với hắn?” cô và mẹ đã luyện tập những khả năng cần thiết vô cùng chu đáo.

“Này…”. Bị nói trúng tim đen. Sự thật thì hiện tại khắp nơi không tìm thấy một người nào dám đắc tội với hắn.

Nghe đồn rằng Đồ Phu xem râu ria của hắn như tính mạng của mình. Cạo râu của hắn cũng giống như nhổ râu cọp, nhất định sẽ kết thù cả đời với hắn.

Bên trong phòng học huyên náo ầm ĩ, Từ Đông Thanh ngồi yên ở vị trí gần cửa sổ. Gió ngoài cửa sổ nhẹ bay qua, thổi loạn những sợi tóc cô kẹp tùy ý
sau vành tai. Cô cũng không để ý cho lắm, lười biếng như cũ, gần như
không đếm xỉa tới việc này, ngẩng mặt lên, mắt nhìn bầu trời xa xăm.

Chưa một ai nhìn vào ánh mắt đó mà có thể biết cô đang nghĩ gì.

Trần Nhã Lệ vẫn biết, Từ Đông Thanh không giống người khác. Cô lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với mọi người.Chưa từng thấy cô chính
thức qua lại với người khác, hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh khác
trong trường. Cô luôn đơn độc.

“Nói vậy không sai, nhưng, toàn bộ nam nữ trong trường đều sùng bái cậu mà!” thuyết khách Trần Nhã Lệ bị phái
tới lớn tiếng bảo, bất kể cái gì cũng nhất quyết không lui.

Từ Đông
Thanh miễn cưỡng thở dài. Cũng bởi vì lúc bắt đầu nhập học, cô có đánh
nhau với những tên trêu ghẹo nữ sinh, cho nên cô nghiễm nhiên trở thành
nữ anh hùng, thấy chuyện bất bình sẽ ra tay nghĩa hiệp.

Thôi đi! Từ
Đông Thanh biết rất rõ, cô không có lòng nhiệt tình giúp người, cũng
không có lòng dạ nghĩa hiệp gì gì đó. Chỉ vì cô bị mẹ buộc phải vào học
trong trường trung học quý tộc, trong chốc lát, tâm tình phiền muộn nên
đã lấy đám thiên kiêm tiểu thư kiêu căng làm kẻ mở đầu mà thôi.

“Tớ
không có hứng thú với râu ria của tên Đồ Phu”. Rõ ràng, dứt khoát, dễ
hiểu! Hoàn toàn phù hợp với tính cách của Từ Đông Thanh.

“Từ Đông Thanh, tính toán một chút, nghe nói tiền thưởng là 5000 NDT đấy!”

5000 NDT? Từ Đông Thanh trước mắt hình dung ra bộ dạng Đồ Phu và đám râu ria chướng mắt, cùng 5000 NDT – cô không nhịn được mà cười khúc khích.

“Như thế nào? Có phải cũng hấp dẫn hay không?” Trần Nhã Lệ dấy lên tia hi vọng.

Đám người bọn họ cùng chung góp số tiền tiêu vặt, chính là vì mong muốn để
cho Đồ Tỉ Phu nếm mùi kinh động, tránh cho việc hắn không xem ai ra gì.

Họ là những thiên kim tiểu thư, công tử danh môn có rất nhiều tiền nhưng
lại thiếu sự can đảm, người này nhìn người kia không ai dám đi, chỉ có
thể tìm người thay thế.

Dù sao “chịu nhường một bước cũng không
chết”, làm được việc họ sẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu chẳng may Đồ Phu nổi
giận muốn tìm người tính sổ, họ có thể phủi sạch trách nhiệm. “Một công
đôi việc”,công việc này đòi hỏi phải suy nghĩ, tính toán. Trước mắt còn
thiếu người gan dạ, có chút đầu óc sáng suốt, có người thế mạng liền
thực hiện.

Học sinh trong trường không phải là những người ngu dốt.
Họ chỉ nhát gan, sợ phiền phức. Chỉ có Từ Đông Thanh là phù hợp với
những yêu cầu mà họ muốn nhất.


“Xác thực!” hình ảnh gây cười cho người khác, quả thực Từ Đông Thanh rất muốn được nhìn thấy.

“Vậy là cậu đồng ý?” Trần Nhã Lệ nín thở hỏi, không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy.

“Đồng ý cái gì?” Từ Đông Thanh phục hồi trạng thái mơ màng, nghi ngờ cô rõ ràng đang vui mừng.

“Cạo râu của Đồ Phu!”

“Làm ơn đi, 5000 NDT ngay cả để gặp bác sĩ còn không đủ, tớ đây không ngốc
như vậy đâu”. Vẻ mặt cô thật giống một thương nhân đang tính toán tỉ mỉ.

Từ Đông Thanh này so với tưởng tượng còn khó đối phó hơn. Trần Nhã Lệ lau
mồ hôi trên trán, vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục lần nữa.

“Thật ra thì công việc này không khó như trong tưởng tượng đâu, chỉ cần thừa dịp lúc Đồ Phu ngủ, lén cạo râu của hắn là được rồi!”.

“Nói hay hơn hát.” Từ Đông Thanh thờ ơ.

“Lá gan của cậu lớn, lại có tinh thần nghĩa hiệp, công việc này tuyệt đối không phải cậu thì không có ai làm được nữa đâu”.

“Cám ơn.” Từ Đông Thanh phỏng đoán Trần Nhã Lệ không chừng sẽ thay cô đăng kí cuộc thi người tốt việc hay đấy chứ.

“Chỉ cần hoàn thành việc này trước tiên, cậu nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng, đại anh hùng.”

“Tớ sợ nổi tiếng.” Cô lười biếng ngáp một cái.

Liếc nhìn Trần Nhã Lệ đang nóng lòng, Từ Đông Thanh cảm thấy rất buồn cười.
Xem ra “loa phát thanh” đã có thể đổi nghề làm thuyết khách.

“Cậu….” Trần Nhã Lệ thở phì phò, cô chưa từng gặp qua người nào khó đối phó, khó thuyết phục kì lạ như vậy.

Cô một mực vỗ ngực đảm bảo, có thể thuyết phục Từ Đông Thanh gật đầu đồng ý làm công việc này – nhưng theo tình hình hiện nay, xem ra cô mất mặt
lớn rồi.

“Thật xin lỗi, tớ muốn đi vệ sinh.” Cô đứng dậy, đi vòng qua Trần Nhã Lệ, không muốn lãng phí thời gian cùng cô ấy.

Không biết tại sao, vừa nhắc tới hai chữ Đồ Phu, Từ Đông Thanh đã cảm thấy đau đầu.

Dáng người thon gọn, hoạt bát, nhất định là người tài năng, linh hoạt, Trần
Nhã Lệ vô cùng luyến tiếc, ra sức níu kéo cô: “Chờ một chút!”

Nhìn cô miễn cưỡng quay lại, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, Trần Nhã Lệ phóng khoáng ra giá.

“50000 NDT!”

Từ Đông Thanh quay đầu lại, kinh ngạc như vừa biết tin sao chổi đâm phải Trái Đất.

Đối với một học sinh trung học mà nói, 50000 NDT là một khoản rất rất lớn.

Đế thánh là một trường học Thiên Chúa Giáo Quý tộc của tư nhân. Trong đó,
mỗi học sinh không phải giàu có cũng phú quý, lớn tuổi lo thành tích
kém, lo vóc dáng chưa chuẩn, lo không có bạn trai, nhất định không lo
không có tiền.

Nhưng hết lần này đến lần khácTừ Đông Thanh “không
phú, không quý”, không như những đứa con gái khác, yêu cái danh hão, cả
ngày chỉ nghĩ tới việc tiếp cận kẻ có tiền để trở thành thông gia một
cách vẻ vang, thăng chức nhất định rất nhanh.

Từ Đông Thanh mười sáu
tuổi – khinh thường việc tiếp cận, bám víu thiếu gia có tiền. Cô chịu
không được vẻ ngạo mạn của những kẻ có tiền tầm thường, thà rằng ngày
qua ngày đều nghe mẹ càu nhàu, quở trách cô không chịu rèn luyện còn
hơn.

Trong lòng Từ Đông Thanh, mẹ, đàn ông và tiền bạc đều làm cô chán ghét.

Nhưng cô muốn có tiền, cũng không muốn tranh giành thật.

“Như thế nào? Ngoài 50000 NDT còn có đồ ăn miễn phí ở khách sạn Hilton cả đời đó!”

Cha của Trần Nhã Lệ là một trong hai người có thế lực nhất trong ngành điện tử trong nước, tiền nhiều như hoa cỏ. Cùng lắm thì tiền tiêu vặt tháng
này xin nhiều thêm một ít, sẽ không ai lo lắng. Cô ngay lập tức đem đồ
ăn miễn phí mười năm nhảy lên cả đời.

Không biết vì sao, người có

tiền đều có sở thích xem người hay vặn vẹo vì tiền mà khuất phục. Ngay
cả đứa nhỏ mới 16 tuổi cũng đã am hiểu chân lý “Có tiền mua tiên cũng
được”.

Từ Đông Thanh không phải là loại người vì tiền bán linh hồn
của mình, nhưng theo như tính cách của mẹ, cùng mẹ trải qua thời gian
trưởng thành, cô hiểu được phải biết cách tự mình tìm cho mình con đường tốt để đi.

Dù sao thì cô đã sớm không vừa mắt tên Đồ Phu kia, nhất
là vài lần lướt qua hắn, mũi hắn hếch lên trời tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn
thật buồn nôn. Vì thế cần phải có người thay trời hành đạo.

Chỉ là,
mặc dù cô tự nhận mình có chút không giống với những kẻ có tiền, với
thiên kim tiểu thư, thiếu gia cùng trường khí chất cao quý mà nhát như
chuột. Nhưng bảo nàng chạy đến địa bàn con cọp rồi nhổ râu của nó là
chuyện khác.

Chẳng qua 50000 NDT có sức hút quá lớn. Suy nghĩ một chút, cô có thể lấy số
tiền đó mua xe máy, không cần mệt đến chết đến lớp bổ túc dạy một đám
trẻ con vừa dốt vừa ngạo mạn học Anh Văn, không cần phải nhìn sắc mặt mẹ để xin tiền.

Chỉ đi cạo râu thôi mà, cũng không phải kêu cô đi bắt Bin Laden, có gì phải sợ? !

“Được, tớ đi!”

50000 NDT, cô nhất định có!

Nửa đêm, cả kí túc xá nam bao trùm một màu đen yên tĩnh. Chỉ còn lại trong
bóng tối vài ngọn đèn phát ra ánh sáng yếu ớt trên hành lang, có vẻ cực
kỳ u ám kỳ dị.

Trong kí túc xá xa hoa truyền ra tiếng ngáy như sấm
của hai người, giống như tiếng ếch tìm nhau ngẫu phối đêm hè. Làm cho
người trốn trong bóng tối lại như đi dã ngoại, suýt chút nữa thì nhịn
không được mà cười ra tiếng.

Vượt qua bức tường cao hơn nửa người một cách gọn gàng, ngẩng đầu nhìn lên phòng thứ nhất của tầng hai, đó là
mục tiêu của cô tối nay.

Áo T-shirt màu đen kết hợp quần thể thao
không thể che hết vóc dáng mảnh khảnh thon gọn của cô, nhưng lại mang vẻ mờ ám. Ngoài đôi mắt trong suốt vẻ hưng phấn một cách quá đáng thì hầu
như không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu
vào, hiện lên bóng người đang dũng mãnh hướng tới. Đêm xuống cô không
ngủ lại chạy đến đây làm trộm, lén lút chuẩn bị đột nhập vào phòng của
người kia.

Nhẹ nhàng thong thả bước đi, hướng cây nhãn trăm tuổi ở
góc sân u tối, cô trèo lên cây hai ba lần, men theo thân cây mở rộng về
phía căn phòng khuất nhất.

Không cẩn thận kéo rơi lá cây, tỏa ra mùi long não nồng nặc, làm hại cô không nhịn được, hắt xì một cái.

Kịp thời đưa tay che miệng, nhảy mũi ở trong lòng bàn tay biến màu trầm đục.

Nguy hiểm thật! Từ Đông Thanh xoa xoa lỗ mũi ngứa ngáy, nhìn lướt qua căn
phòng yên tĩnh một cách cẩn thận. Phòng ngủ phủ một màu tối đen không có lấy một tí ánh sáng nào làm cô cảm thấy yên tâm một phần.

Nhảy vào
gian phòng phơi đồ, nhẹ nhàng mở cửa sổ sát đất ra, Từ Đông Thanh đắc ý
dương cao khóe miệng. Giống như cô suy đoán, kẻ kiêu căng ngạo mạn cũng
không quan tâm sợ bị đánh lén, ngay cả cửa sổ cũng không đóng.

Nghênh ngang tiến vào giữa căn phòng, cô mở khẩu trang màu đen trên mặt ra,
hít thở làn không khí mới mẻ, khuôn mặt vô cùng hả hê.

Mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, cô nhìn thấy bóng dáng một người cao lớn đang nằm co nửa người trên giường. Bộ quần áo trên người mở ra mấy cúc áo,
để lộ một mảng ngực lớn.

Cô hả hê bước thong thả đến bên giường, mắt
nhìn từ trên xuống, ngay cả quần áo đồng phục cũng chưa thay, thể hiện
tính cách của đứa trẻ. Bình thường khí thế làm kẻ khác phải run sợ,
khiến người ta nghe tên Đồ Phu là biến sắc. Vậy mà chỉ mấy phút ngắn
ngủi trong này lại biến thành người ngây thơ, nằm sấp một cách mềm mại.

Người ngây thơ? Từ Đông Thanh không nhịn được khẽ cười một tiếng – cô thích từ hình dung này.

Dựa vào quá gần, cô vô ý đụng phải cái chân đặt ở bên giường, tiện thể cúi đầu đánh giá người này.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi dáng người của hắn. Xuyên qua lớp vải thật mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng bên trong, tượng trưng
cho người ngạo mạn, tương lai sẽ trở thành một người cao lớn, cường
tráng, có sức hút của một người đàn ông.

Người này tràn ngập mùi nguy hiểm – cô lắc đầu, thở dài kết luận.

Ung dung mở ngọn đèn nhỏ ở bên giường, cô không lo lắng về việc trong phòng sáng đèn.

Đối với việc nửa đêm đi ăn trộm mà nói, cô thật có dũng khí, cũng không
chút sợ hãi nào, không coi ai ra gì. Quả thật là như vào chốn không
người.


Tên “Đồ Phu” này, cùng thuyền trưởng Jack đồ tể -Jack the
Ripper (nhân vật trong phim Cướp biển vùng Caribe) ngang hàng nhau, đều
là nhân vật hung ác làm người ta run sợ. Mà tối nay, cô chẳng những có
tính toán đến cạo râu cọp, còn ở địa bàn của nó ngắm phong cảnh. Nếu đám người chủ mưu kia nhìn thấy cảnh này, toàn thân nhất định đổ mồ hôi
lạnh.

Quả nhiên không hổ là con trai thành viên hội đồng quản trị,
hai người một gian phòng, thế mà hắn lại là người chiếm đoạt. Trong
phòng không thấy mấy quyển ra dáng sách học, chỉ có một đống tạp chí đồi trụy buồn nôn, còn lại phần lớn là bài thi ôm trứng vịt.

Thì ra Đồ
Phu đúng như lời đồn đại, chẳng những là cậu thiếu niên khác thường, còn là người có đầu óc hỏng bét, bài thi ở trên một chữ cũng không viết,
tất cả đều lộn xộn như gà bới.

Đột nhiên, cô nhớ tới cô em gái lớp
mười của Đồ Phu, Đồ Thánh Khiết. Cô ấy có gương mặt xinh đẹp, lời nói cử chỉ có giáo dục. Mỗi học kỳ của năm đều nổi tiếng là sinh viên mới hạng nhất mẫu mực.

Hai người bọn họ, quả thật giống như thiên thần và ác quỷ, không hề nghi ngờ, hắn tuyệt đối là một con quỷ đáng sợ.

Có điều là, mặc dù một đống lớn tạp chí đồi trụy làm bẩn mắt, thì nhìn
chung, gian phòng cũng được coi là sạch sẽ, trừ việc trong phòng tràn
ngập hơi thở nam giới khiến đầu óc cô có chút choáng váng, không thoải
mái.

Sờ đủ, nhìn đủ, cũng nên làm việc quan trọng rồi!

Cô lấy từ
trong ba lô một con dao cạo râu, lưỡi dao sắc bén, dưới bóng đèn vàng
lóe lên sắc lạnh. Đó là dao cạo hoàn toàn mới còn chưa qua sử dụng. Vì
hắn, cô đã tốn 258 NDT tiền tiêu vặt, đau lòng!

Đặt ba lô sau lưng xuống đất, tay cầm “hung khí”, bò lên giường, lại gần con quỷ đang ngủ say bên cạnh.

Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt lạnh lẽo của ác quỷ nhu hòa hơn nhiều. Hàng mi
dài khép chặt phủ bóng râm dài trên gương mặt tuấn tú; khóe miệng buông
lỏng để lộ đường nét thân thiện như có thể làm tan băng. Rõ ràng có câu
nói: “con người lúc ngủ đều là những thiên thần”, lời này vẫn còn tin
cậy được.

Quang cảnh dưới lồng ngực, hô hấp trên dưới phập phồng, khiến con người ta trở nên căng thẳng, để lộ chút máu nóng.

Cô chau mày, đưa tay không cầm dao cạo ra, chuẩn bị tư thế chờ hắn bất ngờ tỉnh lại thì tự vệ. Từ Đông Thanh thử chọc chọc vào lồng ngực hắn, muốn cảm nhận xem nó có săn chắc như bộ ngực đã nhìn thấy không.

Đau quá! – chân mày cô cong lên, cắn răng, vẫy vẫy ngón tay nhỏ nhắn đang đau.

Cô chưa bao giờ biết, lồng ngực nam giới lại có thể cứng rắn giống đá như vậy, lại có thể vô cùng nóng bỏng giống dung nham.

Lúc này, mắt nháy, nhịp tim rối loạn, hai gò má nóng bừng, khiến cô mất tỉnh táo.

Không được, không được, cô phải đánh nhanh thắng nhanh – lấy con dao cạo ở
trong tay, cô cả gan nằm ở bên má hắn, nhắm ngay đám râu rậm hạ dao.

Ối, nguy rồi! Nhìn thấy máu ở chỗ đấy chảy ra, Từ Đông Thanh thầm hô không ổn.

Chưa từng có kinh nghiệm cạo râu thay người khác, lần đầu hạ dao đã làm rách da của hắn, tia máu đỏ ngầu như đang cười nhạo cô tay nghề kém cỏi.

Thật ra, căn cứ lương tâm mà nói thì đám râu của Đồ Phu không xấu. Khí chất
kiêu ngạo cùng đám râu ngắn chống đối quy củ lễ nghi, có thể nói là sự
phối hợp tuyệt vời.

Chỉ tiếc rằng hắn thất bại trong việc đối xử với
mọi người, ai cũng ghét hắn. Lúc này dễ thấy đám râu vô tội thay hắn trở thành kẻ thế mạng, người người đều muốn loại bỏ.

Từ Đông Thanh phỏng đoán, mấy kẻ nhiều tiền kia, không thích đi học, vừa hay rãnh rỗi không có việc gì làm, nói chung là muốn xem dáng vẻ tức giận của Đồ Phu lạnh
lùng, kiêu căng như thế nào?

Vừa nghĩ, cô vừa lau qua loa tia máu trên da thịt hắn, lần nữa bắt đầu cạo phía còn lại.

Miễn cưỡng chống đỡ ba cm bên phải, cô dũng cảm cạo thành một đường trắng
lớn. Đồ Phu quyền lực đang ngủ mê không tỉnh, hơn nữa bề ngoài bị cô
dùng kĩ thuật hạng bét tu sửa, vừa có vẻ thê thảm vừa có vẻ buồn cười.

Nếu có cái máy ảnh ở đây, thật sự cô muốn được chụp lấy khoảnh khắc mang tính lịch sử này.

Một bên âm thầm hối tiếc, cô tiếp tục hướng đám cỏ màu đen cạo một đường
cong thứ hai. Cô lui người, hài lòng thưởng thức kiệt tác thứ hai của
mình – không ngờ cô cũng có tài năng nghệ thuật đấy chứ!

Nhìn trái
nhìn phải một lúc, khóe miệng cô đột nhiên tràn ngập hưng phấn, cười
trộm. Giơ con dao cạo lên rồi tạo ra hai vòng tròn đối xứng nhau. Hay
làm khéo tay, kỹ thuật của cô nghiễm nhiên đạt tiêu chuẩn bậc thầy, đưa
dao tới hai bên rồi thu lại, cằm của hắn xuất hiện một cái nơ bướm.

Một cậu thiếu niên nóng nảy, cằm xuất hiện một cái nơ bướm màu đen, quả
thật là sự phối hợp hoàn mỹ mà ông trời ban cho! Nếu như cô được sinh
trước mấy năm, tất cả những kiểu chữ như gà bới ở những tấm áp phích
nước ngoài cơ bản không bị làm giả.

Nén cười, cô hài lòng thưởng thức tay nghề của mình, càng ngày càng cảm thấy không mang theo máy ảnh thật là sai lầm.

Hình ảnh loại này, sợ là trăm năm khó có thể có lần thứ hai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận