Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Trong phòng tràn ngập mùi vị thức ăn thừa, không khí lành lạnh từ ngoài cửa
sổ không ngừng thổi vào, nhiệt độ nhưng trong nhà không ngừng tăng cao.

Hai người tựa như hai thỏi nam châm khác dấu hấp dẫn nhau, dính sát lấy nhau, ngay cả lí trí cũng không có cách nào tách bọn họ.

Ánh mắt, hơi thở của hắn đều mang vẻ nguy hiểm, Từ Đông Thanh biết rõ nên
tránh, nhưng đầu óc cô giờ còn thiếu máu trầm trọng lưu thông để suy
nghĩ, tay chân đều giống như chưa được ăn cơm không còn chút hơi sức.

Tồi tệ hơn chính là, ánh mắt Đồ Phu như ngọn núi lửa nuốt gọn cô, cả người
cô nóng ran, nhịp tim hỗn loạn giống lên cơn đau tim vậy.

“Anh nghĩ sẽ làm gì?” Từ Đông Thanh phát hiện giọng nói của mình khàn khàn thật không giống giọng nói của cô.

“Tôi muốn hôn em….” Giọng nói của hắn cũng không được tốt cho lắm, giống như đang bị cảm cúm nghiêm trọng.

Note: tạm thời thay đổi xưng hô của anh í. Sao hai anh chị cứ như mèo vờn
chuột thế không biết, em là em không biết đâu đấy. í anh chị thế nào??? 

Đồ Tỉ Phu dùng cánh môi nóng bỏng của mình nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu hôn cô, rồi giống như khách lữ hành đi giữa hoang mạc khát nước rốt cuộc
cũng tìm được nước giải khát trên ốc đảo, từng ngụm liều chết nuốt hết
mọi giọt nước ngọt ngào.

Từ Đông Thanh lạc trong hơi thở của hắn, nụ hôn dịu dàng say mê rồi cuồng nhiệt, hai tay nắm chặt áo sơ mi của
hắn, cảm giác mình như một mảng bơ đang tan dần.

Bọn họ không
giải thích được cảm giác dẫn dắt ý loạn tình mê này, rõ ràng bọn họ là
kẻ thù không đội trời chung, nhưng lại có sức hút kì diệu với nhau.

Đây là lần thứ hai Đồ Tỉ Phu hôn cô, cũng không thể kiềm chế được cơn dục
vọng, hơi thở nhuộm đầy hương vị ngọt ngào của cô. Cơ thể hắn mất khống
chế, nhất định phải hôn cô đủ mới thôi.

Trời đất quay cuồng, như
đàn cưỡi mây đạp gió, mạch máu căng lên – không có một loại hình dung
nào có thể giải thích cho cô cảm giác lúc này của mình, nhưng dưới tình
huống tinh thần hoảng hốt cực độ, cô vẫn có chút cảm giác tội lỗi nho
nhỏ.

Bọn họ từ đầu là đối đầu, vốn là đối lập nhau, nhưng cô lại
không có cốt cách chưa chiến đã bại, trong khi hôn hít đã tự động thần
phục hắn.

“Không…”

Dùng sức lấy môi ra, cô cảnh cáo mình
phải cẩn thận không nên đùa giỡn với người đàn ông quỷ kế này, cô vạn
lần không cho phép mình trước mặt hắn tan tác, trở thành bại tướng dưới
tay của hắn.

Cố đè nén thở dốc, hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như lửa, mắt sáng mờ mịt, ngực thở dốc, cơ thể sôi
trào khát khao mãnh liệt và kích động lần nữa nổi lên.

“Tôi muốn!” hắn bá đạo cự tuyệt cô.

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của cô lên, hắn lần nữa cúi đầu hôn cô như chuyện đương nhiên phải làm đối với những người đang yêu cuồng nhiệt.

Thiếu chút nữa cô lại bị lạc vào trong cơn mê khi hắn hôn cô, thật may là cô kịp thời có được lí trí, hoảng hốt lui người về.

“Không được!” cô gần như tức giận nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không tự chủ
được. hoảng hốt cố định tại đôi môi đầy đặn hấp dẫn của hắn.

“Tôi muốn!” hắn cũng không tỏ ra yếu kém, lại kéo cô về trong ngực, giống
như muốn cùng cô đối nghịch với ánh mắt giằng co của cô.

“Anh đúng là một tên thổ phỉ.” Cô tức giận mắng.

“Em không cần phải hẹp hòi, vắt cổ chày ra nước như vậy đâu.”

Bây giờ thì thế nào? Miệng là của cô, cô không cho hắn hôn, hắn sẽ không
phong độ mắng cô là vắt cổ chày ra nước? Người này có còn chút xấu hổ
nào nữa hay không hả?

“Anh…”

“Như thế nào?”

Bình thường cãi nhau, anh một câu tôi một câu, chuyện như vậy cũng có thể ầm ĩ, không ai chịu nhường ai.

“Anh….anh…không giải thích được, bộ tôi thiếu nợ anh hả?” cô tức giận hổn hển mắng hắn.

Một câu nói khiến Đồ Tỉ Phu phải suy nghĩ sâu xa, nét mặt như bừng tỉnh hiểu ra.

Cô nói đúng, vốn hắn còn rất đau đầu, cuối cùng cô cũng cho hắn một cái cớ hợp lí.

Không sai, chính là cô thiếu nợ hắn, hiện tại hắn chỉ là tới đòi lại thôi!

Tôn nghiêm đàn ông và râu ria bảo bối để đổi lấy nụ hôn của cô, coi như có lợi cho cô rồi đấy!

Giống như vì mình không thể tưởng tượng để tìm được một lời giải thích hợp lí, tâm trạng hắn đột nhiên thoải mái hơn.

“Tôi về đây.” Đồ Tỉ Phu nét mặt vui vẻ.

Từ Đông Thanh đầu óc mơ hồ nhìn người trước mặt thay đổi thái độ, nhất là
nụ cười hả hê như con mèo trộm được cái gì đấy càng làm cho cô không
giải thích được.

“Ngày mai tôi sẽ trở lại, ngủ ngon!”

Hắn lại đến? Đến làm gì? Đến đưa thức ăn hay còn có ý đồ nào khác?

Chỉ tiếc là bóng dáng tiêu sái dời đi không cho cô được một câu trả lời.

Từ ngày đó trở đi, Đồ Tỉ Phu hầu như ngày ngày đều đưa một đống thức ăn tới tiến cống.

Kết thúc giờ học buổi tối mỗi ngày, Từ Đông Thanh lê lết cả người mệt mỏi
với cái bụng trống rỗng quay về cái lồng chim của mình thì Đồ Tỉ Phu đã
giơ một túi thức ăn lớn ở ngoài cửa chờ.

Mấy ngày đầu, cô cảm
thấy có vẻ kì cục, giống như thỏa hiệp với quân địch, nuốt thức ăn cũng
cảm thấy nặng trĩu trong dạ dày. Nhưng một lần thì sống, hai lần thì
quen thuộc, ba lần thì cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cây ngay không
sợ chết đứng hưởng thụ chiến lợi phẩm vô cùng tiện lợi từ hắn.

Chỉ là trước khi trở về, Đồ Tỉ Phu luôn bá đạo yêu cầu cô một nụ hôn triền miên cuồng nhiệt như đòi được báo đáp.

Nếu như trước kia, Từ Đông Thanh nhất định không chịu yếu thế phản kích,
thậm chí cũng sẽ nghĩ đến mọi biện pháp để chiếm tiện nghi, không cho
phép mình thua thiệt trong đấu trường.

Nhưng Từ Đông Thanh cũng
không gây khó dễ cho một kẻ da mặt dày như hắn, vẫn là khó tránh khỏi
mắt nhắm mắt mở. Dù sao cô đã từng cho tên này hôn qua, lần đầu cũng như lần hai không có cái gì khác biệt, huống chi…cô cũng không ghét nụ hôn
của hắn.

Tối thiểu, giọng điệu của hắn tươi mát, kĩ thuật hôn
siêu hạng, đôi môi ấm áp nóng bỏng còn có thể thay cô giữ ẩm cho cánh
môi bị tổn thương do giá rét.

Có cái ăn mới có cơ hội, Từ Đông
Thanh dĩ nhiên vui mừng ngồi mát ăn bát vàng, về phần những chuyện thua
thiệt, cô miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cô càng ngày càng
tin tưởng, “Không phục quyền thế, suốt đời nghèo khổ” nhất định là một
câu khẩu hiệu có khí phách và lí trí. Mà từ trước đến giờ những mục tiêu quá khó khăn cô sẽ không có lòng tin và nghị lực, không thể làm gì khác hơn là đau thương thần phục thức ăn hấp dẫn, tạm thời nhẫn nhục sống
qua ngày.

Mặc dù cô hiểu rõ Đồ Tỉ Phu là người không đơn giản
như vậy, nhiều lần đưa thức ăn tới như vậy khẳng định trong lòng đang
mưu đồ bất chính.

Nhưng là, người này nghiễm nhiên như con cáo già tu luyện nghìn năm, mặt tuyệt đối không để lộ chút sơ hở, ý đồ.

Nghĩ đến đây, Từ Đông Thanh không khỏi nóng nảy đứng dậy, giống như biết rõ
con sói lớn đang lượn quanh bầy dê, chỉ có thể học con rùa núp trong vỏ
trốn tránh.

“Bắp ngô này mềm quá, không cần dùng sức cũng nhai được.”

Không có khí chất còn khiêu khích bên bàn trà, Từ Đông Thanh một bên nhai hạt ngô, một bên không hài lòng oán trách.

Có cái ăn còn nghi ngờ? ! Đồ Tỉ Phu tức giận nhìn chằm chằm cô, chưa từng
biết tới người phụ nữ nào da mặt lại dầy như cô., giống như là hắn thiếu nợ cô vậy.

Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy vẻ thỏa mãn trong ánh mắt cô, hắn hết giận mà không thể giải thích được.

“Tại sao không có trà sữa trân châu?” lật tới lật lui mấy cái túi, sắc mặt cô so với ba phút trước còn thối hơn đậu phụ thối.

“Tôi quên.” Còn không phải hắn vội vàng muốn thay cô chọn bắp ngô tươi non, quay đầu lại còn bị cô kén cá chọn canh.

Người phụ nữ này, quả thực là được voi đòi tiên! Hắn chịu đưa vật liệu cứu tế cho cô cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cô còn ra vẻ đó là
chuyện đương nhiên.

Hắn giận đến nghiến răng, nhưng hơn cả tức
giận là mình không thể giải thích được sao lại lưu luyến vẻ mặt thỏa mãn của cô, không khống chế được bản thân mỗi ngày mua một đống thức ăn lớn đến nơi này chịu ngược.

“Có phải anh mắc phải chứng hay quên không? Ngày hôm qua cũng quên nước tiên thảo …” cô khắt khe lật nợ cũ.

Note: tiên thảo là một loại cây thuốc 

“Hôm nay tôi không quên, đây!” Đồ Tỉ Phu nén giận, lấy từ trong túi bịch nước tiên thảo mà hắn đã phải vất vả xếp hàng nửa giờ.”

“Nhưng anh quên trà sữa trân châu của tôi.” Cô vẫn đầy một bụng tức giận.

Đồ Tỉ Phu xanh mặt, quét đất đứng lên, nhất thời cái lồng chim bồ câu của
cô tràn ngập không khí áp bức khiến người ta hít thở không thông.

“Anh…anh nghĩ làm gì?” Từ Đông Thanh hoảng sợ ngước nhìn hắn, hạt bắp non như tảng đá cắm trong cổ họng.

“Đòi nợ em còn thiếu tôi!” dù sao cô cũng chưa bao giờ biết báo đáp cho hắn
cái gì, không chủ động yêu cầu cô thù lao thì thật có lỗi với bản thân.

“Tôi, tôi còn chưa ăn xong…” cô lắp bắp, ánh mắt sâu thẳm như nước tiên thảo khiến cô không tự chủ được run rẩy.

“Không sao cả, dù sao cũng vừa lúc tôi đang đói bụng.”

Hắn giống như con mãnh thú đói bụng, mãnh liệt ngậm chặt cô. Hắn vừa thưởng thức cánh môi ngọt ngào của cô vừa thưởng thức mùi vị ngọt ngào của
thức ăn hòa lẫn với nước bọt.

Hắn giống như cây đuốc, càn rỡ
thiêu đốt cô. Cô hoảng hốt phỏng đoán, cô rất nhanh sẽ bị nụ hôn nóng
bỏng của hắn khống chế, hai tay hai chân đầu hàng, mặc cho hắn định
đoạt.

“Dừng….dừng! Tôi còn có bài kiểm tra muốn sửa.” Cô tìm thấy một chút lí trí cuối cùng, dùng sức đẩy hắn ra.

“Tôi có thể giúp em…” hơi thở Đồ Phu không ổn nói, trong ánh mắt nồng đậm ngập tràn khát khao hôn cô.

“Được.” cô gật đầu một cái, bước chân đến ban công nhỏ lấy cây lau nhà ra. “Anh có thể giúp tôi lau nhà.”

Đồ Tỉ Phu ánh mắt nóng bỏng nhìn cây lau nhà trong tay cô, ánh mắt tóe lửa cuối cùngdịu xuống.

“Em muốn tôi giúp em lau nhà?” hắn một lần nữa xác định.

“Đúng vậy, anh không phải nói giúp tôi sao?” Từ Đông Thanh mặc dù đầu óc mù mịt nhưng lỗ tai không điếc.

Nhìn cây lau nhà, rồi lại nhìn khuôn mặt hồng hào của Từ Đông Thanh, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn xốc lấy cây lau nhà vào phòng
tắm lấy nước, buồn khổ lau nhà.

Hắn là đang trêu ghẹo ai?

Không có khí phách nam tử lau nhà, Đồ Tỉ Phu ảo não tự hỏi bản thân,

Vì muốn nhìn vẻ mặt thỏa mãn ăn uống chán chê của cô, không tự chủ được
nghiện đôi môi ngọt ngào của cô, hắn chấp nhận bảo em trai ngày ngày đến trường báo danh? Lần này còn phải thực hiện nghĩa vụ của một công nhân
vệ sinh thay cô sửa sang lại nhà cửa….

Gia thế và tôn nghiêm đàn ông của hắn giờ rốt cuộc đang ở đâu?

Hơn nữa giữa bọn họ còn có đụng chạm, món nợ này hắn còn không đòi lại toàn bộ, lại phát hiện mình bị cô xoay như kẻ ngốc.

Vì một nụ hôn – hắn có phải đã trả giá quá cao?

Mấy ngày liên tiếp Từ Đông Thanh phỏng đoán sẽ là người chịu trách nhiệm
chính cho hoạt động tự mình vươn lên trong hai ngày nhân dịp kỉ niệm
ngày thành lập trường mà toàn thể giáo viên Đế thánh đều dự tính thực
hiện mỗi năm một lần.

Thực tế thì Từ Đông Thanh tuyệt đối không
muốn tham gia hoạt động tự mình vươn lên nhàm chán một chút nào, cô tình nguyện ở nhà ngủ, bổ sung năng lượng đã tiêu hao vì giáo hóa một đám
tiểu quỷ còn hơn.

Nhưng cô ngại mình là người chịu trách nhiệm chính, sợ người khác mượn cớ đánh giá thành tích, chỉ có thể gắng gượng tham gia.

Nhất là nghĩ đến mâu thuẫn phức tạp với Đồ Tỉ Phu, quan hệ dây dưa không rõ
ràng, lại càng thấy phải tìm bạn trai để ngăn chặn tân gốc mối quan hệ
này với Đồ Phu cũng là một chuyện vô cùng khẩn cấp.

Có lẽ cô cũng có thể nhân cơ hội hoạt động tự mình vươn lên lần này thuận lợi tụ hợp
với Nhan Như ngọc. Sau này người đưa thức ăn khuya sẽ là Nhan Như Ngọc,
mà không phải Đồ Phu luôn đòi hỏi báo đáp.

Nhưng không biết tại
sao ý nghĩ này mặc dù khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng một chút tâm
trạng vui mừng cũng không có, thậm chí còn cảm thấy mất mát.

Mất mát?

Nếu không phải giờ phút này Từ Đông Thanh đang ngồi trên xe du lịch Nghi
Lan, mà Nhan Như Ngọc vẫn ngồi cùng xe, cô nhất định sẽ không để ý đến
hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.

Cô với Đồ Phu căn bản ai cũng
thấy không vừa mắt đối phương, có thể thoát khỏi hắn cô còn vui mừng
không kịp, tại sao phải mất mát?

Lục lọi một túi đồ ăn vặt trong
người, Từ Đông Thanh ăn uống thả cửa nhằm quên đi tâm trạng rối rắm phức tạp của mình, một bên cười hi hi ha ha nói chuyện phiếm với giáo viên
dạy Anh văn.

Đi xe bôn tiếng đồng hồ, Từ Đông Thanh ăn hết toàn
bộ túi đồ ăn vặt, vốn là một cái túi nặng trĩu, khi xe đến nơi chỉ còn
một đống túi vô dụng.

Lượng thức ăn lớn làm giảm tốc độ hoạt động của đầu óc, cũng làm cho cô bớt chút phiền não, dừng chân ở sơn trang
vui vẻ chạy tới chạy lui.

Đập vào mắt là cảnh đẹp tự nhiên nguyên thủy, Từ Đông Thanh không khỏi mừng thầm, một áo sơ mi lam nhạt nhẹ
nhàng, quần sooc vàng nhạt khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng người.

Đặc biệt là ở vùng núi thái bình có non sông tươi đẹp, cảnh đẹp tự nhiên,
rừng núi nguyên thủy không bị thế sự quấy nhiễu, nhất định cô sẽ tạo cơ
hội tốt để Nhan Như Ngọc chú ý cô với người khác hoàn toàn không giống
nhau.

Đang vui vẻ suy nghĩ mơ màng, bỗng một bóng dáng quen thuộc thoáng qua đầu, Từ Đông Thanh cố ý coi thường tâm trạng bị rối loạn,
giả vờ chính mình đang hết sức mong đợi cơ hội hiếm có.

Tối nay cô nhất định phải làm cho một Nhan Như Ngọc kín đáo phải bộc lộ nội tâm nhiệt tình!

Từ Đông Thanh cố đè nén niềm háo hức, vừa hát vừa ôm chồng tài liệu đi tới mỗi phòng, phân phát hội lửa trại tối nay, nhân tiện tuyên bố nội dung
hoạt động.

Từ khi vào Đế thánh đến nay, cô chưa bao giờ trải qua
làm những việc loay hoay như vậy. Từ đầu đến cuối, trên mặt cô luôn là
nụ cười thân thiết, ngay cả đối với mỗi giáo viên có nhiều vấn đề phức
tạp, cô cũng vô cùng kiên nhẫn giải đáp giống như Bồ Tát cứu khổ cứu
nạn.

Từ Đông Thanh huýt sáo ra khỏi căn phòng cuối cùng, cẩn thận kiểm tra một đống công việc bề bộn, nhìn xem có bỏ sót cái gì không,
đảm bảo tiến hành thành công kế hoạch buổi tối, không để cho một tình
huống oái ăm nào gây gián đoạn.

Cô đột nhiên phát hiện, dự định
là hai mươi tám phòng, sao giờ lại có 29 phòng? Phía trên còn không có
tên, làm cho người ta có cảm giác chẳng lành.

Những tài liệu này
tất cả là của thư kí Chủ tịch đưa cho cô, ngay cả phòng cũng do thư ký
đặt, Từ Đông Thanh ngoài việc làm mấy chuyện lặt vặt không quan trọng
bên ngoài, còn lại cô cũng không biết gì hết.

Từ Đông Thanh nghi
ngờ gõ cửa phòng số 29, bên trong có giọng nói quen thuộc vọng ra khiến
cô cảm giác mình mắc chứng vọng tưởng.

Hắn không phải mấy ngày nay đi họp ở Bộ Giáo Dục sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

“Làm sao anh lại ở đây?” nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc sau cánh cửa, cô phát hiện bản thân lòng dạ vô cùng ngổn ngang.

Nhất là chạm đến bờ môi mỏng hấp dẫn, Từ Đông Thanh giống như bị kìm hãm, chợt cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cánh môi nóng lên.

“Tôi là Chủ tịch, có thể nào bỏ qua cơ hội bồi đắp tình cảm với nhân viên cơ chứ?” ánh mắt hắn tĩnh mịch nóng bỏng khóa chặt trên người cô.

Từ Đông Thanh hoảng hốt ngửa đầu nhìn hắn, tựa như đáy lòng kích động nhớ nhung…

Gặp quỷ hay sao mà cô có thể nhớ nhung ác ma kiêu căng ngạo mạn này được?

Nếu quả thật có nhớ nhung, nhiều lắm cũng chỉ nhớ tới thức ăn hắn đem tới
mỗi đêm, nhớ nhung mỗi đêm có người giúp cô lau nhà. Nhưng có lẽ cô quả
thật có chút nhớ nhung nụ cười mê hoặc của hắn, nhớ ánh mắt nóng bỏng
của hắn, còn nhớ đôi môi nóng bỏng của hắn….

Stop! Cô kinh hãi bảo mình nên dừng suy nghĩ to gan ấy lại, cô không thể tin được những dòng suy nghĩ như vậy là từ đâu tới?

Đồ Tỉ Phu nhìn nét mặt thiên biến vạn hóa của cô, lúc thì đỏ mặt, lúc lại
nhăn trán nhíu mày, vẻ mặt phong phú làm cho hắn căng thẳng giống như
hắn đã khát vọng những thứ này quá lâu.

Đúng vậy, quá lâu – hắn đã không nhìn thấy cô ba ngày rồi.

Đồ Tỉ Phu không thể tin được, ba ngày đối với hắn quả thật như ba năm, mỗi ngày đều đặt mình trong hội nghị dài dòng, trong đầu không lúc nào là
không nghĩ đến cô, lo cô đã ăn cơm chưa, có lau nhà hay không, rồi có
phải đang mở lớp phụ đạo học sinh hay không…

Hắn cảm giác hắn không còn là chính mình, lời thề quyết tâm trả thù càng ngày càng suy yếu.

Giờ khắc này, hai người tự nhận ra bản thân có gì đó không thích hợp, tự
mình che giấu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bản tính kiêu ngạo
không cho phép họ dễ dàng cúi đầu, thậm chí còn làm bộ coi thường tấm
chân tình tế nhị trong lòng.

Từ Đông Thanh bởi vì sợ ánh mắt nóng bỏng của hắn thiêu đốt, lui về sau mấy bước, cô co cẳng chạy giống như
nhìn thấy quỷ, bỏ lại sau lưng ánh mắt nóng bỏng và cảm giác ý loạn tình mê.

Chuẩn bị bữa tối là đặc sản giàu có của Nghi Lan, đúng 7h mọi người tập trung một chỗ để bắt đầu lửa trại.

Thân là người chịu trách nhiệm chính, Từ Đông Thanh thích hợp là người chủ
trì, nói mấy câu ý tứ xong cô lập tức ném microphone cho Đồ Tỉ Phu, dù
sao mọi người đều muốn nhìn thấy hắn.

Cả buổi tối, hoạt động lửa
trại rất náo nhiệt đặc sắc, Từ Đông Thanh từ đầu đến cuối cẩn thận từng
li từng tí trốn tránh cặp mắt kia, chỉ sợ tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Cô càng sợ mình như kẻ ngốc, vừa bị hắn nhìn ngay cả bản thân mình cũng
quên.

Cuối cùng lửa trại cũng kết thúc lúc mười giờ, vừa nghĩ tới năng lực ảnh hưởng đáng sợ của Đồ Tỉ Phu, cô cảm thấy kế hoạch bắt Nhan Như Ngọc về tay mình đúng là chuyện khẩn cấp.

Cô vội vàng trong
đám người đang tụm năm tụm ba tìm kiếm Nhan Như Ngọc, thật vất vả cuối
cùng cũng nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của hắn, giống như nhìn thấy một
con đường đầy ánh sáng trong bóng tối âm u vậy.

Ông trời thế mà lại thương cô, còn cho cô một cơ hội!

“Thầy Nhan, tối nay trăng rất đẹp, anh có muốn tản bộ một chút không?” Từ Đông Thanh đến gần Nhan Như Ngọc, xấu hổ nói.

Giọng nói ra vẻ dịu dàng ngọt ngào, đến cô còn cảm thấy buồn nôn, nhưng vì
theo đuổi tình yêu cô không tiếc hi sinh tất cả, cho dù muốn cô học cách mời gọi cô cũng làm.

“Cô Từ?” Nhan Như Ngọc mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống như giờ khắc này mới chú ý đến cô. “Được!”

“Thật tốt quá!” Từ Đông Thanh vui mừng muốn nhảy lên lớn tiếng hoan hô, nhưng một mặt phải bảo vệ hình tượng, một mặt ưu nhã mỉm cười, đến hàm răng
cũng không dám để lộ.

Hai người vai kề vai, từ từ đi về phía con đường rải đầy ánh trăng yên tĩnh.

“Cô Từ, tôi có chút chuyện muốn tìm cô.” Bất chợt một dáng người cao lớn chặn đường bọn họ.

Chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Từ Đông Thanh bắn ra mũi tên nhọn tẩm độc, sắc mặt so với bóng tối bốn phía còn đen hơn, nụ cười vốn đang giắt bên môi lập tức biến mất.

“Chủ tịch.” Một bên Nhan Như Ngọc không biết
âm mưu của Đồ Tỉ Phu, vẫn rất phối hợp nói với cô: “Cô có việc thì cứ đi trước, có lẽ hôm nào phải có cơ hội đi chung với cô sau vậy.”

Nhan Như Ngọc thiện lương hiền hòa hơn Đồ Tỉ Phu tà ác đáng ghét nhiều. Hắn
phá hủy cuộc sống yên bình của cô thì thôi, đằng này còn phá hỏng mối
nhân duyên của cô?

Bất chợt đầu óc chậm chạp tắn nghẽn của Từ Đông Thanh cũng lóe lên tia sáng, trở nên thông suốt.

Cô hiểu rồi, đến hôm nay cuối cùng cô cũng hoàn toàn đã hiểu!

Đồ Tỉ Phu đến là có chuẩn bị, ý đồ bất chính phá hỏng nhân duyên của cô, bắt cô cả đời làm bà cô xử nữ!

Người đàn ông này lòng dạ thật ác độc, thế mà lại lấy hạnh phúc cả đời, là
thứ quan trọng nhất để trả thù, hắn về sau xuống địa ngúc nhất định sẽ
bị Diêm Vương moi tim, móc mắt, cắt lưỡi!

“Chủ tịch, rất xin lỗi, tôi hiện tại cũng có chuyện cần làm, có gì chờ một chút rồi nói!”

Dù cho sao chổi đụng phải Trái Đất, cô tuyệt đối không để hắn ngăn cản cô làm chuyện cần làm.

Từ Đông Thanh khí thế đằng đằng lôi kéo Nhan Như Ngọc đi về phía đường mòn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui