Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ gặp Ngụy Tịch Phàm - Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Kình Thiên.
Anh ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, dáng dấp và khí chất khá xuất sắc, vóc người cũng được chăm sóc tương đối tốt, mặc bộ vest màu lam, ngón vô danh tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương to đùng, từ trên xuống dưới toát ra vẻ bình tĩnh, lõi đời và khôn khéo của một người đàn ông thành đạt.
"Nếu tôi và bạn trai cô cùng rơi xuống nước thì cô sẽ chọn cứu ai? Vì sao?" Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại. Vừa nghe đã biết đây là một câu hỏi bẫy.
Phỏng vấn hả? Khi trả lời phỏng vấn không nhất thiết phải nói thật điều mình nghĩ, mà nên nói thứ người phỏng vấn muốn nghe.
"Đương nhiên là cứu anh Ngụy rồi. Bởi vì sự nghiệp là của tôi, còn bạn trai thì chưa chắc." Hoắc Vi Vũ trả lời nhẹ nhàng.
"Nếu vợ tôi và tình nhân của tôi cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai? Vì sao?" Ngụy Tịch Phàm lại hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười rồi đáp rất tự tin: "Tôi như Thiên Lôi của anh, anh Ngụy sai đâu thì tôi đánh đó. Anh bảo tôi cứu ai thì tôi sẽ cứu người đó lên bờ."
Ngụy Tịch Phàm khá hài lòng với câu trả lời nhanh trí của cô: "Câu cuối cùng. Tôi cử hành một lễ cắt băng quan trọng đủ cả báo chí truyền thông. Trong buổi cắt băng đó, tình nhân là ngôi sao lớn của tôi và vợ tôi đều có mặt, đồng thời vợ tôi đang nghi ngờ ngôi sao lớn kia là có quan hệ với tôi, chuẩn bị phanh phui chuyện này ra. Nếu là cô thì cô xử lý thế nào?"
"Không cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với nhau, sắp xếp cho ngôi sao nữ kia đi trước, sau đó tạo ra một scandal giữa cô ta và nam tài tử nào đó." Hoắc Vi Vũ khẽ cười rồi đáp.
"Cô rất thông minh, khả năng xử lý tình huống đột xuất tốt, giải quyết hậu quả vừa chi tiết vừa chu toàn, làm việc rất lý trí và quyết đoán." Ngụy Tịch Phàm khen ngợi.
"Kiếm cơm thôi mà." Hoắc Vi Vũ khiêm tốn đáp.
"Ngày mai cô tới làm luôn đi. Tuy nhiên phải ký tên vào hợp đồng bảo mật, có làm được không?" Ngụy Tịch Phàm dựa vào lưng ghế lãnh đạo rồi hỏi.
"Chắc chắn tôi sẽ kín miệng như bưng và giải quyết hết những âu lo cho anh Ngụy." Hoắc Vi Vũ nói chắc nịch.
"Lương thử việc 10.000 tệ, lương chính thức 20.000 tệ, tùy thuộc vào biểu hiện của cô, cuối năm sẽ chia hoa hồng. Ra ngoài đi." Ngụy Tịch Phàm quyết định dứt khoát.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, quay người ra khỏi văn phòng của Ngụy Tịch Phàm.
"Giám đốc Ngụy nhà chúng tôi rất kén chọn, tháng này phỏng vấn không dưới 30 người, thế mà anh ấy chỉ hài lòng với mỗi mình cô thôi đấy." Trương Ái Hoa thở phào nói.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn anh ta: "Giám đốc Ngụy nhiều bồ nhí lắm à?"
"Chuyện này..." Trương Ái Hoa có vẻ hơi ái ngại, đoạn, anh ta đáp sâu xa: "Bao giờ làm việc bên cạnh anh ấy thì cô còn hiểu rõ hơn tôi."
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng cười trào phúng, nhưng ánh mắt lại lạnh đi trông thấy. Đàn ông mà, ai chẳng như nhau. Ngụy Ngạn Khang là thế, Ngụy Tịch Phàm là thế, mà Cố Hạo Đình cũng chẳng khác gì.
Hoắc Vi Vũ ra khỏi Công ty Giải trí Kình Thiên thì đã bị Lâm Quang đón đường: "Em gái xinh đẹp gì ơi!"
Hoắc Vi Vũ liếc sang hắn với vẻ phòng bị: "Gì thế?"
"Tôi muốn nói cho cô hay, trừ ảnh chụp lưu trong điện thoại thì tôi còn ra máy tính ở nhà nữa, cô có hứng thú tâm sự với tôi một chút không?" Lâm Quang hỏi rồi nhìn chòng chọc từ môi xuống ngực Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt hèn hạ, còn nuốt ực một ngụm nước miếng, lòng thầm khen ngợi: Đúng là gái xinh cực phẩm mà.
"Tâm sự cái gì?" Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Nói thật, có đưa mấy tấm ảnh đó ra thì Tổng biên tập cũng chỉ cho tôi mấy ngàn tệ mà thôi, lấy hay không lấy chẳng quan trọng. Nếu cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ cho cô hết mà chẳng phải mất một đồng một cắc nào cả." Lâm Quang nói với giọng đê hèn.
Hoắc Vi Vũ bật cười châm biếm, sau đó kéo phăng dây buộc ra, mái tóc đang buộc đuôi ngựa xõa tung khiến cho cô càng thêm lộng lẫy. Mắt cô ánh lên đầy gian trá: "Đến chỗ tôi hay chỗ anh?"
"Chỗ tôi đi." Lâm Quang nôn nóng khó dằn lòng.
"Lên xe tôi đi, tôi về nhà thay bộ quần áo cái đã." Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười.